Tiêu Thanh Hà giật tóc của Hạ Diệp Chi rất mạnh, khiến cô bị đau, cô khẽ rên: “Mẹ ơi, con đau quá…”
“Nắm có tý tóc mà cũng đau sao? Con có biết mẹ ở nhà họ Hạ này phải giữ kẽ thế nào không, khó khăn thế nào không?” Tiêu Thanh Hà lại càng nắm mạnh hơn như để xả giận.
Hạ Diệp Chi đau đến mức hai mắt đẫm lệ nhưng không dám kêu nữa.
Cô cắn môi, nói: “Chúng ta hãy rời khỏi nhà họ Hạ đi, chúng ta đi khỏi đây thì mẹ sẽ không phải sống khổ sở như vậy nữa.”
Tiêu Thanh Hà lúc nào cũng than thở với Hạ Diệp Chi về việc bà sống khổ sở thế nào.
Hạ Diệp Chi đều nghe thấy hết.
Hạ Diệp Chi nghĩ, nếu Tiêu Thanh Hà khổ sở như vậy thì chỉ cần rời khỏi nhà họ Hạ là được mà.
Rời khỏi nhà họ Hạ, Tiêu Thanh Hà sẽ không phải khổ sở như vậy nữa.
Và cô cũng không cần phải sống chung với Hạ Hương Thảo đáng ghét kia hết ngày này qua tháng nọ nữa.
“Bỏ đi?” Tiêu Thanh Hà giật mình thả lỏng tay ra: “Diệp Chi, con đang nói bậy gì vậy? Làm sao có thể rời khỏi nhà họ Hạ được chứ!”
“Nhưng mẹ…”
Hạ Diệp Chi đang định nói tiếp thì đã bị Tiêu Thanh Hà ngắt lời: “Chỉ cần con nghe lời mẹ thì chúng ta vẫn có thể sống tiếp ở nhà họ Hạ, con biết không?”
Tiêu Thanh Hà khẽ gắt.
Hạ Diệp Chi chỉ có thể gật đầu.
*
Về sau, Hạ Diệp Chi nghe lời Tiêu Thanh Hà hơn.
Tiêu Thanh Hà bảo cô không được thi điểm cao thì cô sẽ không thi điểm cao.
Thỉnh thoảng làm bài kiểm tra khá một chút cũng được nhưng đôi lúc cũng phải thi rớt.
Ban đầu, giáo viên còn tìm cô nói chuyện mỗi khi thi xong nhưng dần dần cũng không tìm cô nữa.
Thành tích thi cử của cô khiến Tiêu Thanh Hà hết sức hài lòng.
Hạ Diệp Chi nghì rằng chỉ cần thi không tốt mà khiến cho Tiêu Thanh Hà hài lòng một chút thì cô cũng mãn nguyện.
Năm đó, trường tổ chức liên hoan nghệ thuật, Hạ Diệp Chi tựlàm một tờ báo và đoạt giải.
Giải thưởng là một cây bút.
Cũng chỉ là một cây bút bình thườngthôi nhưng vì là giải thưởng nên cô rất vui.
Cô còn nghĩ rằng nếu cầm giải thưởng về đưa cho mẹ thì biết đâu mẹ cô cũng sẽ rất vui?
Nhưng chẳng mấy chốc cônhớ đến những bài thi mà cô mang về lúc trước.
Cô cũng từng nghĩ rằng mẹ sẽ vui khi nhìn thấy bài thi của cô được điểm cao nhưng Tiêu Thanh Hà không hề vui mà ngược lại còn nổi giận.
Hạ Diệp Chi cứ nghĩ chochuyện đó khiến Tiêu Thanh Hà vui nhưng rốt cuộc bà ấy lại không vui.
Cô lặng lẽ cấtbút vào cặp sách.
Khi tan học, như thường lệ cô sẽ băng qua một con hẻm nhỏ và men theo con đường cũ để về nhà.
Khi băng qua ngã tư, cô dừng lại chờ đèn đỏ.
Cô vừa đứng lại thì nghe thấy có tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Cô quay lại thì thấy một cậu bé.
Cậu bé cao hơn cô một chút, trông nhỏ tuổi mà đã cao hơn cô nhưng quần áo thì lại hơi bẩn.
Hạ Diệp Chi nghĩ cậu bé này rất kỳ lại nhưng trông cũng đẹp trai.
Vì tò mò nên cô cứ nhìn chằm chằm cậu bé.
Còn cậu bé hình như không nhận ra cô, cứ như vậy mà lướt ngang quacô rồi men theo lề đường mà đi.
Hạ Diệp Chi nhìn nhìn rồi sực nhớ ra đang là đèn đỏ.
Cách đó không xa còn có xe đang chạy tới.
Thấy cậu bé còn đang chầm chậm băng qua đường, Hạ Diệp Chi vội hét lên: “Này!”
Nhưng cậu bé dường như không nghe thấy cô đang gọi, vẫn cứ tiếp tục bước đi.
Thấy chiếc xe càng lúc càng tiến lại gần hơn, Hạ Diệp Chi nhanh chóng chạy tới kéo cậu bé trở lại.
Cô vừa lôi cậu bé lại thì chiếc xe cũng vừa khéo lướt sát sàn sạt qua người họ, chạy như bay.
Hạ Diệp Chi sợ đến mức hai chân vẫn còn run nhưng cô vẫn nắm chặt tay cậu bé chạy vào lề đường.
.