Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi tức giận trừng anh.
Tự nhiên hung dữ như vậy làm gì chứ!
Mạc Đình Kiên vươn đầu ngón cái khẽ lau đi nước mắt không kiềm nén được nữa lăn xuống của cô.
“Tôi đưa Hạ Hạ đi rửa mặt, mọi người cứ nói chuyện đi.” Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, rồi bế Hạ Hạ rời đi.
Hạ Diệp Chi mím môi, định lên tiếng gọi Mạc Đình Kiên.
Thế nhưng bước chân Mạc Đình Kiên cực kỳ nhanh, đến lúc cô nhìn sang, anh đã bế Mạc Hạ đi mất rồi.
Thẩm Lệ lập tức ngồi xuống bên giường: “Diệp Chi, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi.”
Cố Tri Dân hai tay chống hông, lắc lắc đầu: “May mà em đã tỉnh lại, em mà còn không tỉnh, Đình Kiên cũng sắp vì tình mà chết theo em luôn rồi!”
Thẩm Lệ quay đầu lườm Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân dừng lại một chút, đưa tay vò tóc, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Ài, các cô có muốn ăn trái cây không, tôi giúp hai người gọt trái cây nhé.”
Lúc Thẩm Lệ quay đầu lại nhìn Hạ Diệp Chi, biểu cảm hoàn toàn thay đổi: “Diệp Chi, cậu đừng nghe Cố Tri Dân nói xàm.”
Hốc mắt Hạ Diệp Chi vẫn còn hơi đỏ, lắc lắc đầu cười.
*
Trong toilet.
Mạc Đình Kiên đặt Mạc Hạ ngồi trên bồn rửa tay, đưa tay vặn mở vòi nước.
Anh giơ tay thử độ ấm của nước, chờ đến lúc nước ấm vừa đủ, rồi nhúng khăn mặt vào.
Thấm ướt, vắt khô.
Lúc anh làm những việc này, Mạc Hạ ngay bên cạnh yên tĩnh ngắm nhìn anh.
Mạc Hạ cảm thấy thời gian Mạc Đình Kiên vắt khăn mặt lâu lắc, bèn nghiêng đầu, quay người lại nhìn khuôn mặt Mạc Đình Kiên.
Thế nhưng, Mạc Đình Kiên lại quay đi mất, nhìn sang cái tủ ở bên cạnh.
Mạc Hạ dò xét gọi một tiếng: “Ba ơi?”
“Ừm.” Mạc Đình Kiên đáp lại một tiếng, lại vắt khăn cái nữa, rồi cầm khăn lau mặt cho Mạc Hạ.
Mạc Hạ còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt Mạc Đình Kiên.
Hành động của Mạc Đình Kiên cũng không phải là thô bạo, nhưng Mạc Hạ bị khăn lau lấy mặt thì không được thoải mái, bé con lắc đầu hòng trốn về sau.
Mạc Đình Kiên không có cảm xúc mà lên tiếng: “Ngồi im.”
Mạc Hạ nắm bàn tay nhỏ xíu lại, không nhúc nhích nữa.
Đợi Mạc Đình Kiên lau mặt xong xuôi, bé giơ tay gạt tóc mái của mình, lại nghiêng đầu ngó Mạc Đình Kiên.
Cô bé ngồi trên bồn rửa tay, ánh nhìn vừa ngước lên trên liền thấy được khuôn mặt Mạc Đình Kiên, khoảng cách gần đến vậy, liền đem gương mặt Mạc Đình Kiên nhìn cho rõ ràng.
Mạc Hạ phát hiện hốc mắt Mạc Đình Kiên dường như hơi phiếm đỏ, bèn hỏi anh: “Ba, ba vừa khóc sao?”
Mạc Đình Kiên đưa mắt nhìn lướt qua bé, không trả lời câu hỏi của nó: “Hôm qua ba với con đã nói, đến gặp mẹ thì không được khóc nhè.”
Hôm qua Mạc Đình Kiên gọi điện thoại về, đúng là có nói với Mạc Hạ chuyện này.
Mà Mạc Hạ quả thực cũng đồng ý vậy rồi.
Mạc Hạ tự nhiên nhớ ra hôm qua bản thân đã đồng ý với Mạc Đình Kiên cái gì.
Bé cúi thấp đầu xuống, vặn vặn các ngón tay, nhỏ giọng nói: “Nhưng con gặp được mẹ vừa vui lại vừa buồn.”
Mạc Đình Kiên xoa xoa đầu Mạc Hạ, để bé ngẩng đầu lên.
Mạc Hạ ngước đầu nhìn anh, đôi mắt anh bình đạm, vẻ mặt nghiêm túc: “Con có thể vui vẻ trước mặt mẹ, nhưng không được tỏ vẻ buồn rầu, càng không thể khóc trước mặt mẹ, mẹ sẽ khóc cùng với con, như vậy không tốt cho thân thể cô ấy.”
Đa phần những người mẹ đều không muốn nhìn thấy con của mình khóc.
Trái tim Hạ Diệp Chi lại còn yếu đuối như vậy.
Mạc Hạ dường như đã hiểu những lời Mạc Đình Kiên nói, gật gù: “Con biết rồi.”
Mạc Đình Kiên gật đầu, định vươn tay bế Mạc Hạ từ bồn rửa tay xuống, lại nghe thấy giọng Mạc Hạ mềm mại ngọt ngào nói: “Mẹ khóc rồi, ba cũng sẽ khóc.”
Động tác của Mạc Đình Kiên ngưng lại, híp mắt điềm tĩnh nhìn bé.
Mạc Hạ hết sức nhạy bén cảm thấy ánh mắt Mạc Đình Kiên có hơi hung dữ, chớp chớp mắt cái, vô cùng tự giác mà xoay người, tựa vào bồn rửa tay duỗi chân ra lần mò phía dưới, định bụng tự mình leo xuống.
.