Vì biết việc Mạc Gia Thành sẽ trở về, Hạ Diệp Chi đã vui vẻ cả buổi chiều.
Tâm trạng cô ấy khá tốt, khiến sắc mặt của Mạc Đình kiên cũng tốt hơn nhiều.
Còn lật lại nhiều hình ảnh của Mạc Gia Thành cho Mạc Hạ xem.
Mạc Đình Kiên nhìn phản ứng của Hạ Diệp Chi, cũng đủ để cho thấy sự trở lại của Mạc Gia Thành thực sự khiến cô vui cỡ nào.
Đến buổi tối, Hạ Diệp Chi bắt đầu hỏi Mạc Đình Kiên: “Tiểu Thành sắp xuống máy bay chưa? Khi nào đến sân bay đón cậu ấy, sao vẫn chưa đi? Đừng nhớ nhầm thời gian nhé, muộn lắm rồi.”
Mạc Đình Kiên nhẹ nhàng nói: “Đừng có gấp, có người đã đi đón rồi, sẽ không bị muộn đâu.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy yêm tâm hơn một chút, gật đầu nói: “Vậy em sẽ đi làm hai món ăn cho Tiểu Thành, trước kia cậu ấy rất thích món ăn do em nấu.”
Mặc dù đã được sắp xếp trước đó rồi, nhưng hiếm khi Mạc Gia Thành mới có dịp trở về.
Trong lòng Hạ Diệp Chi cũng rất vui, nên muốn nấu ăn.
Mạc Đình Kiên cũng thích các món ăn do cô nấu.
Nhưng kể từ khi Hạ Diệp Chi trở về từ bệnh viện, cũng chưa tưng nghe thấy cô nói muốn nấu cho anh ăn.
Mạc Đình Kiên quan tâm đến sức khỏe của cô, cũng không nhất thiết phải ăn các món ăn do cô nấu.
Nhưng giờ khắc này, nghe thấy cô nói tự tay xuống bếp nấu ăn cho Mạc Gia Thành, thực ra vẫn có chút ghen tỵ.
Mạc Đình Kiên ngăn Hạ Diệp Chi: “Không cần phải bận bịu như thế, trong nhà nhiều người giúp việc làm rồi, sẽ đủ cho cậu ấy ăn mà.”
“Không được, mỗi người đều có sở thích khẩu vị khác nhau.
Những người khác có thể làm giống như em không? Cho dù những người khác làm nó ngon hơn em, thì hương vị cũng không giống nhau.”
Hạ Diệp Chi phân bua với Mạc Đình Kiên bằng lời nói rất đanh thép, nói xong liền đi về hướng nhà bếp.
Mạc Đình Kiên đương nhiên không để cô đi.
Thấy Hạ Diệp Chi cau mày tức giận, Mạc Đình Kiên nuông chiều nên dễ hiểu được tâm trạng của cô, nhưng không có ý định thỏa hiệp như thế này.
Mạc Đình Kiên trầm giọng nói: “Không được.”
Sắc mặt Hạ Diệp Chi cũng trở nên nặng nề, vẻ mặt khó coi nói: “Mạc Đình Kiên, anh tránh ra.”
Mạc Đình Kiên không tránh, còn muốn đẩy chiếc xe lăn của cô.
Hạ Diệp Chi nhanh chóng nhấn phanh bánh xe lăn, ngăn Mạc Đình Kiên đẩy xe lăn của cô.
“Em là một người sắp chết đến nơi rồi, anh không thể để em làm chút gì đó mà em muốn làm sao? Em chỉ muốn làm một bữa ăn cho Tiểu Thành, chỉ vì em không thể di chuyển đôi chân nữa, nên ngay cả điều nhỏ nhặt này anh cũng không để em làm hay sao? ”
Hạ Diệp Chi hét to, cả người gần như không thở kịp.
Sức khỏe cô ấy lúc này rất kém, không có sức để hét lên.
Mạc Đình Kiên vừa nghe thấy lời cô nói thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Không khí lạnh đến thấu xương bao trùm hai người.
“Anh đã nói rồi, đừng nói mấy lời đó nữa.” Mạc Đình Kiên không muốn nghe từ “chết” phát ra từ miệng của Hạ Diệp Chi.
Anh không thể để Hạ Diệp Chi chết.
Dù chp anh chết, cũng không thể để Hạ Diệp Chi xảy ra chuyện.
“Thế thì anh để cho em vào bếp.” Hạ Diệp Chi ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt không hề có một chút cảm xúc nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Không được.” Câu trả lời của Mạc Đình Kiên vẫn giống như trước đây, không có chút rộng rãi nào.
Hạ Diệp Chi hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng ra nói thêm, nhưng liếc thấy Mạc Hạ đang lùi lại phía sau ghế cách đó không xa.
Sắc mặt của cô thay đổi, đóng băng ngay tại chỗ.
Cô cực kỳ không muốn Mạc Hạ nhìn thấy cô cãi nhau với Mạc Đình Kiên.
Nhưng Mạc Hạ đã nhìn thấy rồi.
“Mạc Hạ.” Hạ Diệp Chi cất tiếng gọi với chút lo lắng.
Mạc Hạ có chút ngần người, rõ ràng là con bé vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi.
Con bé bước đến hỏi: “Chết là gì?”
.