Nhưng Cố Tri Dân chờ một lúc lâu vẫn không thấy Mạc Đình Kiên lên tiếng.
Cố Tri Dân chờ muốn điên luôn: “Cậu nói đi chứ? Rốt cuộc cậu muốn tôi làm giúp tin gì của Tạ Sinh, cậu có thể nói một lần cho xong luôn không, vội muốn chết.”
Cố Tri Dân vội vàng uống một ngụm lớn cafe.
“Dùng ‘Tạ Sinh còn sống’ làm tiêu đề, truyền tin trên toàn thế giới trong vòng mười hai giờ.” Hai tay Mạc Đình Kiên đan vào nhau, ngả người về sau, biểu cảm bình thản, thong dong.
Cố Tri Dân ngây người, khó tin hỏi lại: “Cậu nói cái gì? Tạ Sinh còn sống?”
Mạc Đình Kiên thản nhiên nói: “Không biết, theo lý mà nói thì ông ta hẳn là chết rồi, nhưng chuyện này không quan trọng, tôi chỉ cần mọi người tin rằng ông ta còn sống.”
Cố Tri Dân hiểu ý Mạc Đình Kiên: “Ý cậu là muốn tôi giúp cậu lan tin Tạ Sinh còn sống? Hơn nữa còn muốn lừa gạt toàn thế giới?”
Cố Tri Dân vuốt mặt, lắc đầu: “Không thể, chuyện này không làm được.”
Anh ta nói xong, vô thức đưa tay cầm ly cafe trước mặt lên.
Nghĩ tới đây là cafe mà Mạc Đình Kiên gọi, anh lại yên lặng rụt tay về, không dám uống nữa.
“Nếu không thì, tôi mua cho cậu mười ly cafe…” Cố Tri Dân xua tay: “Không, một trăm, một ngàn ly… một vạn ly cũng được, tôi không làm chuyện này.”
Mạc Đình Kiên chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Biết vì sao Thẩm Lệ vẫn hờ hững lúc nóng lúc lạnh cậu không?”
Cố Tri Dân không nhịn được mà chửi thề.
Anh với Mạc Đình Kiên quá quen thuộc, Mạc Đình Kiên biết rõ mọi nhược điểm của anh.
May là Cố Tri Dân đã biết rõ từ lâu, đừng mơ chiếm được chút lợi ích gì trong tay Mạc Đình Kiên.
Nếu không chắc đau tim mà chết.
Cố Tri Dân cắn môi, nói: “Được rồi! Tôi giúp cậu làm chuyện này!”
Mạc Đình Kiên cong môi, nở nụ cười vô cùng hài lòng, mắt nhìn ly cafe trước mặt Cố Tri Dân, hỏi: “Cafe uống ngon không?”
Cố Tri Dân rụt người lại, vô cùng cảnh giác: “Uống… uống ngon.”
Mạc Đình Kiên: “Muốn nữa không?”
“Thôi, thôi.” Cố Tri Dân xua tay, liên tục nói hai câu “thôi” để bày tỏ sự kháng cự của mình.
Cố Tri Dân cau mày uống hết chỗ cafe còn lại như rượu độc, lo lắng cho chính mình: “Không dám nữa.”
Ông cha có câu, chuyện bất thường tất có vấn đề.
Câu này có thể áp dụng cho bất cứ ai.
Vậy mà có người cố tình không nghe, còn mang tâm lý may mắn đi thử.
Cố Tri Dân hạ quyết tâm, sau này mà gặp lúc Mạc Đình Kiên khác thường, anh nhất định sẽ trốn xa một chút.
Mạc Đình Kiên mỉm cười nói: “Giữa chúng ta không cần khách sáo như thế.”
Khóe miệng Cố Tri Dân giật giật: “Lúc cậu bẫy tôi mới là không khách khí, Tạ Sinh là danh nhân quốc tế, là nhà từ thiện trứ danh, lúc ông ta qua đời thì tin tức ngập trời, cậu còn đòi tôi bịa tin ông ta còn sống…”
“Tôi không dám tưởng tượng nếu người ta biết là truyền thông Thịnh Hải bịa tin đồn, vậy thì Thịnh Hải sẽ mất hết uy tín, nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.”
Mạc Đình Kiên nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Tôi tin tưởng cậu.”
Cố Tri Dân “Xì” một tiếng: “Nói không phải làm thì ai chả nói được?”
Mạc Đình Kiên im lặng không lên tiếng, cúi đầu khuấy cafe.
Phong thái giống như một quý công tử ưu nhã, nhưng gương mặt lại thâm thúy, sắc bén khiến người khác có cảm giác xa cách.
Anh quá hiểu Cố Tri Dân, cho dù không cần lấy chuyện Thẩm Lệ đứng ra trao đổi, anh vẫn có cách khiến Cố Tri Dân đồng ý giúp mình.
.