Anh Chàng Bán Dầu

Hoa gia đêm qua ngủ cùng thằng ngốc hay đưa dầu đến Trích Tinh lâu vào mồng 1 và ngày rằm. Chuyện này đã lan truyền như vũ bão – Trong Trích Tinh lâu ai đã từng cùng Hoa hia trải qua 1 đoạn nhân duyên cạn đều có tư vị khó chịu cả.

Này chẳng phải do đố kị mà ra sao......

Mọi người đều biết Hoa gia tuy ăn chơi triền miên, nhưng trước giờ chưa từng lưu lại qua đêm. Đừng nói gì đến chuyện ko hề có tiểu quan nào có khả năng sử dụng thủ đoạn mị hoặc để níu kéo hắn đến hừng đông.

Thậm chí là người có quan hệ với Hoa gia lâu nhất mang danh đệ nhất hồng bài – Đoàn Ngọc cũng ko thể tránh được số phận bị Hoa gia ngoạn xong rồi vứt bỏ.

Giờ đây lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn –

"Tên bán dầu kia rốt cuộc là đã làm gì?" Đoàn Ngọc đang tô son trước bàn trang điểm, sau 1 lúc lâu nhìn vào gương đồng, phản chiêu1 hình ảnh như hoa như ngọc – Không khỏi cảm thấy tự cao.

Phồn tinh củng nguyệt (~ ngàn sao tô điểm cho mặt trăng), y luôn tự tự hào là Trích Tinh lâu đệ nhất tiểu quan nhi.

Tú bà luôn xem y như trân bảo, ko dám đắc tội đến "Cô nãi nãi của ta ơi, người hóng chuyện này để làm gì?" mụ ngây ngốc hỏi.

Cảm thấy việc ăn mặt như nữ tử của tiểu quan kia dường như ko dễ chịu cho lắm.

Cũng là, hạ tiện mà thôi!

Mụ vốn đã thấy qua bộ mặt vô tình vô nghĩa của chủ tử. Biết rõ mấy đứa già nua thế nào cũng bị chủ tử đẩy tới hầu hạ cho tiểu quan còn chưa bỏ ý định.

Nghĩ rằng chủ tử thích nhan sắc của mình nên nhìn 1 cái, vậy gọi là yêu sao?

Láo toét!

Tú bà cả ngày ứng phó với mấy cô nãi nãi nghênh ngang kia. Ngoài mặt thì tươi cười chứ trong lòng thật ra là đang cười nhạo hả hê.

Nam nhân ko làm được tích sự gì hết.

Mấy đứa cô nãi nãi này còn chưa biết rõ sự thật nữa kìa.

Đoạn Ngọc nhướng cao đôi chân mày được tỉa tót kỹ càng, sẳng giọng: "Ma ma, ngươi còn giả ngu cái gì nữa, ko mau giúp ta trang điểm?" Y đứng dậy bó chặt thắt lưng, ánh vào trong gương đồng là thân hình thướt tha, có thể sánh ngang với nữ tử.

Nam nhân, luôn bị y nắm ở trong tay, dụ cho phải phục tùng. Có ai mà ko tự mang từng bó lớn ngân lượng đến cầu xin 1 đêm. Chỉ có Hoa gia là ngoại lệ.

Nhớ lại lúc đó. Hoa gia truy hoan phóng túng, nhưng hoan ái xong liền rời khỏi, để lại dư vị trống rỗng, làm người ta ko khỏi nghĩ rằng mình mới vừa tỉnh sau 1 giấc mộng xuân.

Đối với Hoa gia mà nói, bọn họ bất quá chỉ là công cụ tiết dục miễn phí mà thôi.

Nhưng, y ko hối hận...

Trong lòng cũng hiểu rõ, cho dù mình tận dụng hết mọi thứ cũng vô phương nắm được tâm của nam nhân.

Hoa gia tựa như 1 đóa anh túc, bề ngoài tuy xinh đẹp nhưng lại chứa kịch độc. Một khi đã dính vào, làm người ta ko tự chủ được mà nghiện ngập.

Tận mắt chứng kiến tiểu quan trong Trích Tinh lâu này. Bất luận là đến trước hay sau, vẽ ngoài là yến sấu hay phì hoàn[1], dung mạo thanh tú hay hoa lệ, cũng đều như nhau, ko có ai là ngoại lệ hấp dẫn được Hoa gia cả.

Nhưng, y thật muốn nhìn thấy được kẻ nào đã nắm được trái tim của nam nhân.

Tú bà bỗng nhớ đến sáng hôm nay, cái tên bán dầu ngu ngốc kia chạy như bay trốn ra khỏi Trích Tinh lâu. "Chậc chậc......" Hoa gia mà ngoạn nam nhân thì đừng bao giờ nói đến chuyện thương hương tiếc ngọc. Huống chi đó là giáo huấn (~ dạy dỗ) tên ngốc bán dầu có quan hệ mờ ám với Phụng Tiên.

"Đoàn nhi, ngươi đâu phải là ko biết chứ, còn muốn đào bới lên làm gì. Chủ tử chúng ta trước giờ có động lòng với ai đâu? Trong lòng của ta và ngươi đều biết rõ là ko có khả năng mà, trừ phi thiên hạ hồng vũ (~ trời đổ mưa đỏ)."

Trong phòng, nhất thời rơi vào yên lặng. Tất cả tiểu quan trong lâu đều có cùng suy nghĩ – Lời của tú bà nói quả ko sai.

Thật khó lòng được mụ tận tình khuyên bào tiểu quan nên hiểu đại nghĩa "Chủ tử yêu tiền ko yêu người. Ở Trích Tinh lâu, các ngươi có ai đã từng bước vào phòng của người chưa?"

Mọi tiểu quan đều nhất trí nói: "Đó là cấm kỵ, ai mà dám phạm phải chứ."

Tú bà nhớ lại chuyện xưa nói tiếp "Chủ tử của chúng ta, tính tiền hay như thần vậy. Ta thấy trong phòng người toàn là sổ sách, y như 1 ngọn núi nhỏ. Chắc ko chỉ là tính toán của riêng Trích Tinh lâu thôi đâu." Có trời mới biết, chủ tử của mụ có bao nhiêu sản nghiệp.

Ngay cả người đi theo chủ tử nhiều năm là Trác Cẩm Văn cũng sợ là ko thể biết hết. Mụ đương nhiên cũng giấu điều này trong lòng, ko dám hé miệng đến nữa câu."

Có điều, mụ nghĩ mãi cũng ko ra.

Chưa từng nghe qua chủ tử có nhà riêng, tại sao như vậy?

Người có tiền muốn gì là có đó, sao ko chịu cất nhà hoặc mua nô bộc, người hầu mà tận hưởng.

Mà chủ tử của mụ có điều này là ngoại lệ.


Kỳ lạ ah...

Tú bà trong đầu chỉ toàn tưởng tượng là mình được ngủ ở núi vàng núi bạc, ngân lượng trắng bóng....Đến đây thì ko khỏi phì cười, cảnh quả thật là thiên đường mà.

Hoa Quỳ trở lại phòng, dặn dò hạ nhân chuẩn bị nước nóng.

Chớp mắt, hai tên hán tử đã kiêng lại 1 thùng nước, sau khi lấy mấy bức bình phong che lại xong thì toàn bộ cáo lui.

Hoa Quỳ cởi áo lụa ở trên thân ra, bước đôi chân dài vào bồn nước. Cả người dựa vào mép thùng, muốn thấy con chuột...

Nhất thời, thân thể trong nước cảm thấy nặng nề. Đôi mắt ma mị xinh đẹp tràn đầy sương mù, phát ra tia ác độc — hắn phát thệ nhất định phải nhanh chóng 1 cước đạp chết con chuột thối kia!

Khóe miệng bạc tình bỗng nhiên cong lên, cười lạnh 1 cái!

Tính toán xem con chuột sẽ đến nơi nào để kiếm sống, rồi sẽ đi đường nào?

Bỗng nhiên, dưới bụng nóng lên, Hoa Quỳ cúi đầu nhìn phân thân biến hóa. Gương mặt tuấn mỹ cũng theo đó mà thay đổi — từ trắng chuyển đen... nhanh cứng lại!

Chạng vạng –

Một trận mưa to như trút nước rơi xuống, phá tan đám đông náo nhiệt ở ngã tư chợ. Mấy người buôn bán đẩy xe ra xa, cùng lúc mấy người khách trên đường cũng bắt đầu che hay trú mưa.

Hác Cổ Nghị gánh hai thùng dầu, cũng hòa vào trong đám đông. Bỗng vấp phải người đi đường, cả người và thùng dầu đều bị ngã đau đớn.

Cậu ngồi trên đất ở ngã tư đường. Gương mặt thanh tú lộ ra vẽ ngu si, cố gắng phán đoán xem chuyện gì đã xảy ra?

Qua 1 lúc lâu, bỗng có người bán rau cãi gần đó hét lên: "Uy, cậu bán dầu kia, sao ko mau đứng lên."

"Ách," Hác Cổ Nghị cuối cùng cũng phản ứng. "Mưa lớn quá ha" Cậu ngay lập tức cỡi hài ra.

Cả người bò dậy, đôi chân trắng nõn dính đầy bùn đất. Mưa cứ xối xả trên người. Toàn thân ướt như chuột lột.

Quay lại nhìn thùng dầu của mình, cậu nhớ rõ ràng lúc nãy mình còn 2 thùng mà... — Hoa Quỳ đang dẫm lên trên 1 thùng, cúi đầu liếc con chuột 1 cái. Đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt phản chiếu đôi đồng tử đang mở to hết mức. Thấy con chuột sợ như gặp phải quỷ, tốt lắm — Không uổng công hắn theo dấu cậu mấy ngày nay.

Hết hồn!

Hác Cổ Nghị lắc lắc đầu, nhìn gương mặt âm trầm đang sát gần bên, miệng hoảng hốt hét lên: "Quỷ... hiện hình..."

"Dám chửi hả?" Hoa Quỳ hỏi.

Hắn đã nhanh bị nước mắt của con chuột thối này làm cảm động rồi. Vì con chuột kia mà sáng sớm tinh mơ bữa nào cũng lảng vảng gần đây, nhìn con chuột khiêng thùng dầu ra cửa. Sao lại vì 1 con chó sủa nhảm mà phải đi đường vòng, gánh thùng dầu nặng nề đi thêm 1 đoạn xa nữa mới đến chợ, đứng dưới ánh mặt trời chói chang mà bán dầu.

Hắn tính thầm, tiền lời quá ít, ko đủ bù lại công sức cực nhọc của cậu chút nào.

Tới lúc trưa, con chuột thối lại ngồi trên thùng dầu mà ăn bánh bao. Còn hắn lại ngồi trong thực tứ (~ quán ăn) gần đó, thấy hai má con chuột hồng lên do phơi nắng. Hận mình ko thể ăn tươi nuốt sống...

Hắn xúc động đá ngã thùng dầu của của con chuột thối, kéo lê nó đến nơi đường vắng ko người, làm thịt!

Thật mụ nội nó mà...

Chưa hết giận dữ, hắn lòng dạ hẹp hòi mà kéo con chuột đi khắp hẻm nhỏ, nghe cậu qua từng nhà đều rao – Ai mua dầu ko –

Câu nói này, đến trong mơ cũng ám ảnh hắn, khiến hắn phải rời giường – Là là ngày hôm sau hắn lại bám theo, rồi ngày thứ 3, ngày thứ 4...

Chỉ là miễn cưỡng xem mấy chuyện nhàm chán. Hoa Quỳ giờ đang căm hận mà nghiến răng ken két...... Lộ trình của con chuột thối hắn nắm như lòng bàn tay. Sáng sớm cậu sẽ đến thành đông bán dầu. Mặt trời lên cao thì đi men theo mấy con đường ở thành tây, rồi mới về lại chợ. Hắn đoán là – con chuột thối muốn bán hết chỗ dầu còn lại.

Nhưng, một ngày vất vả như thế, có thể đủ được mấy bữa ăn?

Thực mụ nội nó, ko biết tính toán gì hết ah.

Nhìn trừng trừng đôi hài đánh rơi, trên đường lại rất trơn trợt, mày nhăn chặt lại. Hoa Quỳ liền giơ chân đá văng ra xa.

"Ah, hài của ta –"

Hác Cổ Nghị lập tức chạy đến đối diện ngã tư đường để tìm hài về. Nhưng có 1 chiếc bị rơi xuống gầm cầu. Cậu vội vã ngồi xuống vương tay dài ra. Đầu ngón tay còn chưa đụng được tới thì mắt đã thấy hài của mình đang từ từ chìm xuống dưới nước. Cậu ko thể nào nhặt về được rồi.

Cảm thấy lòng nhói lên 1 cái. Đôi mắt trong suốt trở nên âm u, lòng nặng nề rất khó chịu...

"Hài của ta..." Cậu ngàn vạn lần đều ko muốn bỏ. Mất hài, sẽ tốn tiền mua...


Ngẩng đầu nhìn mấy gian hàng bên cạnh. Tấm lòng thiện lương đang do dự nghĩ xem có nên nên mua hài mới hay ko...

Bỗng nhiên, mắt Hác Cổ Nghị hoa lên, cả người bị 1 cánh tay mạnh mẽ kéo lên, kéo hắn đến vào 1 cửa tiệm.

"Ông chủ, lấy cho hắn đôi hài tốt nhất."

Ông chủ của cửa hàng liền thấy, này ko phải là ngốc tử bán dầu cùng chủ nhân của Trích Tinh lâu sao? Hai người bọn họ sau lại ở cùng 1 chỗ?

Ông chủ của tiệm dài vội vàng cúi người: "Dạ dạ dạ..." Gã sao dám đắc tội với đại nhân vật này chứ. Đảo mắt nhìn khó hiểu – chân của thằng ngốc dơ bẩn này thuộc cỡ nhỏ, gã liền lấy ra 1 đôi hài trong tiệm. "Hơ, có muốn lấy nước sạch rửa chân rồi hãy thử hay ko?" Gã hỏi ngốc tử bán dầu.

Hác Cổ Nghị trong đầu trống rỗng. Ko hiểu cho lắm, tại sao quỷ lại dắt cậu đi mua hài?

Cậu sờ sờ túi tiền ít ỏi, hỏi: "Hài này, mắc lắm phải ko?"

Ông chủ trề trề miệng, gật đầu nhè nhẹ. Mắt chó chỉ thấy người thấp mà thôi: "Ngươi mua ko nổi chứ gì?" Ai mà ko biết tên ngốc bán dầu này nghèo kiết xác. Tiền ăn còn ko có, nói gì đến mua hài?

"Bớt nói nhảm đi, mau đem nước lại đây." Hoa Quỳ lấy ra 1 thỏi bạc nhỏ trả cho ông chủ.

Tay cầm chắc ngân lượng, ông chủ cười híp mắt, nói: "Ta đi đem nước lại."

Quỷ muốn cưỡng bức cậu mua hài. Hác Cổ Nghị hoảng hồn lui ra khỏi con quỷ, xoay người chạy ra đường, gánh thùng dầu lên, cắm đầu cắm cổ trốn mất tiêu — Hoa Quỳ giật mình đứng sững sờ ngay cửa của tiệm. Nghĩ mãi ko ra, con chuột thối sau lại chạy trốn mất tăm?

Ông chủ đem ra 1 thùng nước, ngờ vực hỏi: "Ah, ngốc tử bán dầu đâu rồi?"

"Ngốc tử?!"

"Đúng vậy ạh." Ông chủ ko hề kiên dè nói: "Hay là Hoa gia ko biết? Này cũng khó trách, Hoa gia ngài là giao du với nhân vật nào. Sao lại có thể cùng tiểu dân bình thường ngoài chợ giao tình được chứ, huống hồ đó là 1 thằng ngốc đầu óc có vấn đề."

Thằng ngốc đầu óc có vấn đề.

「Rầm –」

Sấm sét từ trên trời rầm rầm đánh xuống. Chớp như nảy lửa, Hoa Quỳ cũng nhất thời ngây ngốc – Hắn cũng là ngốc tử, lại đi theo 1 thằng ngốc, còn mua hài cho nó nữa chứ...

Phát giác sự việc – ngày nào, hắn cũng làm việc ngu xuẩn!

Sắc mặt Hoa quỳ hết xanh rồi trắng, biểu tình kỳ quặc thật khó coi.

Đôi mắt tà mị trừng 1 cái khiến ông chủ run rẩy cả người. Hai chân dường như vô thức mà rời khỏi. Nam nhân cả người phát ra khí thế nguy hiểm bước ra xa.

Hoa Quỳ cằm chặt đôi hài mới, giật mình, không biết vì sao mình lại chạy ra ngoài. Cả người đang đứng ở ngã tư đường, mặc kệ cho mưa rơi như trút nước lên người. Đảo mắt tìm kiếm – thân ảnh của 1 người ngốc ngếch...

Hác Cổ Nghị chạy 1 mạch về nhà, để thùng dầu xuống, vội vã đóng lại cửa.

Quỷ đáng sợ quá...

Thân thể mềm nhũng, cả người men theo cánh cửa mà ngồi xuống, mông đặt dưới đất, miệng há to thở mạnh. Tim đập mạnh mẽ như muốn nhảy ra khỏi người. Cậu vỗ vỗ ngực an ủi chính mình – May quá cậu chạy thoát được, quỷ ko có đuổi theo.

Chớp mắt, trong phòng gia gia truyền đến tiếng ho khang. Cậu bò lạp trên đất hướng về cửa phòng của gia gia. Bỗng nhiên — 「Rầm –」

Âm thanh phá cửa dọa cho cậu giật mình.

Quay đầu lại thấy, "Áh, quỷ quỷ quỷ..." Hác Cổ Nghị hoảng hồn cứ lắp ba lắp bắp.

Hoa Quỳ liếc liếc cánh cửa bị hắn phá hoại.

Sau đó lại nhìn thân thể dơ bẩn của con chuột thối, thấy hắn sợ đến... Hừ!

Liếc sơ trong phòng. Bài trí thật đơn giản, chỉ có 1 cái bàn, vài cái ghế. Dựa vào vách tường có 1 cái ghế dài. Trên vách có 1 cái cửa sổ. Trong góc phòng có 1 cái tủ ngăn kéo với lớp sơn bên ngoài đã bong tróc. Thế thì nhìn cũng ko nhau lắm. Trên vách tường khác có mắc 1 bàn thờ, là để bài vị tổ tiên.

Nhà này chỉ có 4 bức tường...

Hoa Quỳ đạp ra cánh cửa. Đôi mắt yêu mị như muốn cắn người, từng bước, từng bước tới gần, túm lấy con chuột từ phía sau.

Tiện tay, ném đôi hài mới lên bàn luôn.

Trong nhà, ngoại trừ con chuột thối ra, thì ko thấy người nào nữa. Có 1 trận ho khan lọt vào màng nhĩ. Bên ngoài, mưa vẫn còn tí tách. Tâm tình khó chịu của hắn ko hiểu sao lại trở nên buồn bực.


"Quỷ quỷ quỷ..." Hác Cổ Nghị ngón tay run run chỉ chỉ vào con quỷ. Mặt mũi trắng bệch, lắp bắp" "Tôi... ko ko...... có phá thùng nước tiểu của ông." Ko phải quỷ đến tìm cậu tính sổ chứ. Cậu đâu có làm chuyện xấu gì đâu mà.

Hoa Quỳ tay nắm lấy cậu như bắt gà con. Mặt xanh mét nhìn trừng trừng. Vì cái gì mà cái miệng nhỏ nhắn kia mở ra kép lại ko nói nên lời lại hấp dẫn như vậy...

Vẫn còn chưa quên môi của cậu mềm mại như thế nào. Đôi môi cánh hoa của Hoa Quỳ mỉm cười 1 cái, trong lòng bắt đầu tính toán – con chuột thối này đứng mơ là có thể trốn khỏi tay hắn. Hắn ko có đơn giản là ngoạn 1 lần rồi bỏ qua đâu. Ko cần biết là cậu đơn thuần hay ngu ngốc gì cũng được.

Cơn giận tự nhiên tiêu tan, Hoa Quỳ cười nói: "Ta là người, ko phải quỷ."

Hác Cổ Nghị nháy mắt mấy cái, lắc đầu như điên –

Quỷ là quỷ mà. Mặt, mũi, miệng đều hù chết người. Cậu vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay hắn. Bị quỷ nắm trong tay, thật khó chịu mà......

Hoa Quỳ cúi đầu thấy hai má cậu hồng hồng, cổ nhấp nhô, hơi thở ấm áp phả vào má, Giống như vuốt ve, kích thích dục vọng theo bản năng trỗi dậy càng quấy – trong nháy mắt, máu huyết toàn thân sôi sùn sục!

Thân hình to lớn áp lên con chuột thối, cánh tay mạnh mẽ kéo cậu lại. Môi dí sát vào lỗ tai con chuột hỏi: "Còn nhớ 3 văn tiền ko hử?!"

Hác Cổ Nghị gật đầu nhè nhẹ. Hít thở khó khăn nói: "Ngủ ở bên ngoài phải tốn tiền."

"Nhiêu đó ko đủ. Ngươi ko chỉ thiếu ta có 3 văn tiền."

Hác Cổ Nghị mở to mắt. Trong lòng hoảng loạn giải thích: "Tôi chỉ có 3 văn tiền thôi. Tôi cũng đâu có muốn ngủ..."

Hừ, Hoa Quỳ bĩu môi, cho rằng ko đúng – Cậu có ngủ lúc nào đâu?

Là bị "làm" cho bất tỉnh mà!

Haiz, thật ko chịu nỗi nữa nga.

Bất quá, hắn cũng không còn mù mờ nữa. Con chuột thối là 1 ngốc thử[2] rất dễ lừa gạt nha. Tính tình chuyên khiến người khác khi dễ ah. Mà hắn – Còn lâu mới bỏ qua dịp này.

Ánh mắt tham lam dừng ờ gương mặt thanh tú phấn nộn. Tỉ mĩ đánh giá, cậu kém xa mấy gương mặt diễm lệ ở Trích Tinh lâu. Biểu hiện lại ko quyến rũ mị hoặc bằng mấy tiểu quan ở đó. Nhưng cậu lại có đôi mắt trong suốt vô tội cứ chớp lấy chớp để. Đầu óc khờ khạo, phản ứng thật trong sạch.

Bấy giờ, cửa phòng bật mở, một lão gia gia chống gậy bước ra, há to miệng chớp chớp mắt kinh ngạc "Xảy ra chuyện gì? Sao lại bắt tôn tử của lão?" Ko biết cháu mình bên ngoài đã trêu đùa gì người này nữa?

Vừa nãy, nghe được bên ngoài truyền đến 1 âm thanh thật lớn. Nếu ko phải ho khan nặng quá, lão cũng đã sớm bước ra xem thử ngoài này xảy ra chuyện gì.

Đôi mắt yêu mị liếc sơ qua cũng biết đây là 1 lão phế vật. Hoa Quỳ kiềm chế buông tay ra. Tạm thời tha cho con chuột thối này.

Thân thể Hác Cổ Nghị liền trợt xuống, vội vã chạy lại gia gia nhờ chi viện.

Hoa Quỳ làm ra vẻ ung dung nói: "Ông già, ta là chủ của Trích Tinh lâu. Tôn tử của lão đến đó ngủ với『người của ta』. Thiếu tổng cộng là 30 lượng. Ta đến đây để đòi nợ."

Hắn tự mình đặt ra 1 cái giá. Này coi như là khoan hồng độ lượng đi. 「Chậc chậc...」 Hoa Quỳ không khỏi lắc lắc đầu, ủy khuất nghĩ: Luôn đường đường manh danh là nuốt người ko nhả xương. Vậy mà lại có lòng tốt với con chuột này như vậy – Con chuột thối này nên phủ phục dưới chân hắn lại như tế sao để tạ ơn chứ. Cảm kích hắn đại nhân ko chấp nhất tiểu nhân – Đã miễn cho tội chết, còn muốn trốn!

"Nói như vậy, lão đã hiểu rõ chưa?"

Nghe xong, Hác gia gia cả người run cầm cập. Nếu ko có cây gậy chống đỡ, ko chừng đã té nhào xuống đất, nằm luôn ở đó rồi.

Hác gia gia trố mắt liếu lưỡi, ko thể nào tin được hỏi lại: "Cổ cổ... Nghị đi ngủ với cô nương trong lâu của ngài?!" Này ko phải cách đây mấy này, đêm đó người ko có về nhà, là vì chuyện này chứ?

Hoa Quỳ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao hả, lão ko tin lời ta?" Lão phế vật tốt nhất là nhận thức rõ ràng chút đi. Hắn là đến nhà đòi nợ oán khí đó – Thực con bà nó mà, con chuột thối thật có mị lực, chỉ dùng 3 văn tiền đã khiến cho hắn ở bên.

Hừ hừ, ko ngờ mình lại rẻ mạt như thế. Hoa Quỳ phẫn uất ko biết nên làm sao. Mắt thấy tên ngốc đang trốn bên cạnh lão phế vật, càng nhìn càng muốn bắt người lại khi dễ 1 trận...

"Cổ — Nghị!" Hác gia gia run run hét lên, tay ôm lấy ngực, thở gấp gáp, hít sâu 1 hơi, mới tiếp tục hỏi: "Mày mày... mày có phải là bị người ta lôi kéo hay ko?" Tám phần là do các cô nương ở đó dụ dỗ cháu mình rồi. Bằng không... lão ko bao giờ tin được tôn tử của mình lại có khả năng biết đến chuyện nam nữ luyến ái.

Hác Cổ Nghị chưa từng thấy qua gia gia hung dữ với cậu như thế. Mặt trong nháy mắt trắng bệch. Vô cùng hối hận về những chuyện mình đã làm.

Cậu cẩn thận nắm nắm lấy gia gia, nài nỉ: "Con...con ko có cố ý dùng nhiều tiền mà. Con cũng ko biết tại sao trong phòng Phụng Tiên tỷ tỷ lại có quỷ nữa...... Quỷ xé rách áo của con..." Cậu cúi đầu nhìn bộ đồ mới đang mặc trên người, phải tốn mấy văn tiền để mua đó. Tự nhiên cảm thấy đau lòng. Ngực rất nặng nề, cảm giác thật khó chịu...

Đôi mắt trong suốt bắt đầu ngưng tụ hơi nước. Muốn khóc nhưng ko được, cậu hối hận van xin: "Gia gia đừng giận con nữa... sau này có đánh chết con cũng ko dám nữa, con sẽ ko qua đêm ở ngoài, ko dám đến nơi có quỷ nữa đâu, thật đáng sợ..."

Thứ cứng rắn trên người quỷ làm loạn... Cậu thấy mình còn may mắn ko có bị kim châm. Mông chỉ khó chịu vài ngày là hết, ko cần phải đi đến đại phu để châm kim, cũng ko tốn nhiều tiền...

Lấy ra túi tiền, sau khi tính toán kỹ càng, cậu mở ra lòng bàn tay cho gia gia xem "Tiền của con đều ở đây cả, con cũng ko có mua hài mới, toàn bộ đều để mua thuốc trị bệnh cho gia gia mà." Hắn đang cố cho gia gia thấy là mình thật ngoan ngoãn. Rất muốn nghe gia gia khen cậu hiểu chuyện, ko như những người khác mắng cậu ngu ngốc.

Hác gia gia nhìn mấy văn tiền trong tay tôn tử, chớp mắt 1 cái á khẩu, không nỡ mắng nó nữa. Trong đầu bắt đầu ngẫm lại lời cháu mình nói. Thật là lộn xộn hồ đồ ko biết đâu mà lần. Chỉ có thể biết là nó bị lừa gạt mà thôi.

Mọi chuyện đều đã xảy ra, lão còn làm gì được nữa bây giờ?

"Sau này, đừng đến Trích Tinh lâu nữa." Lão ko đang tâm nhìn cháu mình bị lừa gạt. Vất vả khó nhọc lắm kiếm được mấy đồng kẽm, lại bị người ta lừa rơi hết vào túi của họ.

Nhất thời, không khỏi cảm thấy giận, nhưng còn đường nào để chọn nữa đâu.

"Hừ, hắn không đến lầu của ta cũng được đi." Hoa Quỳ nhướng mày nhìn đôi lão phế vật và ngốc tử này hỏi: "Ba mươi lượng thiếu ta phải trả như thế nào đây?"

Hác Cổ Nghị bị dọa cho giật nãy mình, lí nhí nói: "Sao tới 30 lượng lận... có phải là tính nhầm rồi ko?"

"Làm gì có." Hoa Quỳ suy nghĩ: ngốc tử chính là ngốc tử, suy nghĩ đơn thuần, để cho hắn khi dễ là phải rồi.

"Vị đại gia này, trên người hai ông cháu bọn ta 1 lượng còn ko có nữa là. Còn nữa, tôn tử của ta rất đơn thuần. Nó cái gì cũng ko biết, chưa chắc là đã làm gì đó với cô nương của ngài đâu... Vì thế 30 lượng này..."


Không đợi lão phế vật nói hết câu, Hoa Quỳ đã nhịn ko được mà cắt đứt ngay cái ý đồ đó, hắn hỏi: "Lão muốn thiếu nợ ah?"

Gương mặt tuấn mỹ trở nên âm lãnh. Đôi mắt yêu mị sắc như dao nhìn trừng trừng. Cả người như đóng 3 thước băng. Sát khí bắn ra bốn phía — Hách!

Hác da da cả đời chưa thấy qua người có sát khí nặng như vậy. Chớp mắt 1 cái im bặt miệng. Không dám nhiều lời, tránh chọc đến ông chủ của Trích Tinh lâu. Sợ hắn bắt cháu mình đi bán... Hát, vậy thì nguy thật!

Hoa Quỳ nhướng mày, liếc xéo lão phế vật 1 cái, hừ lạnh nói: "Ta liếc sơ cũng biết chỗ này làm gì có đến 30 lượng chứ."

Hác Cổ Nghị nhăn chặt mày. Gương mặt thật khổ não, cậu dùng hết ngón tay ngón chân đếm cả buổi trời, cũng ko sao biết được 30 lượng là có bao nhiêu văn tiền?

Gương mặt Hoa Quỳ âm lãnh, bắt đầu bày ra thái độ ban ơn cho người khác, đề nghị: "Ông già kia, giờ nhà này coi như cho ta mượn hết 20 lượng, còn lại 10 lượng thì để cho cháu ngươi đến hầu hạ ta. Một năm sau nợ nần đều xóa hết. Nhà này cũng sẽ trả lại cho 2 ông cháu các người. Sao hả?"

Hắn dự đánh giá, không quá 3 tháng, ngốc tử sẽ bị hắn ngoạn chán. So với việc bắt tên ngốc này đến bên cạnh sẽ đỡ phải phiền hà hơn nhiều.

"Gia ý của người là mượn phòng để ở, chúng tôi vẫn có thể lưu lại chứ?"

Hoa Quỳ gật nhẹ đầu, "Đúng vậy. Ta sẽ không đuổi các người đi. Bởi vì ta cũng sẽ ở đây." Hắn cũng đang tự đày đọa bản thân mình.

Chỉ vì chơi đùa với con chuột ngốc mà làm ra hành động điên khùng này.

Hác gia gia do dự hồi lâu mới nói: "Nhưng mà... cháu của ta căn bản là ko biết hầu hạ người khác. Nó như vậy chứ thật ra là 1 đứa..."

"Đứa ngốc chứ gì?" Hoa Quỳ nói tiếp lời lão.

"Ân." Hác gia gia thở dài 1 hơi, nói: "Ngoại trừ nấu cơm, nuôi gà, làm tạp sự, bán dầu ở bên ngoài ra. Mấy chuyện khác đều..."

Hoa Quỳ lắc lắc đầu, bộ dáng phản bác lại: "Lão quá khinh thường cháu mình rồi đó. Hắn ko vô dụng như thế đâu, ít nhất cũng làm cho ta vui vẻ đi."

Hác gia gia ko khỏi cảm thấy hoang mang –

Tôn tử của lão đã làm gì khiến Trích Tinh lâu lão bản khoái trá như vậy?

Đừng nói là nó đã nói mấy lời ngốc nghếch làm người ta buồn cười nha?

Hoa Quỳ cũng ko muốn lão phế vật hoài nghi. Hắn làm ra vẻ đàng hoàng nói: "Lão 8 phần là đang nghĩ ta muốn cái gì. Cần gì phải đến ngôi nhà tồi tàn này ở. Thậm chí là ta còn có khả năng mua được rất nhiều nô bộc và nha đầu tay chân lanh lợi hầu hạ. Căn bản là ko cần đến tôn tử của lão chứ gì?"

Hác gia gia hoàn toàn ko nghĩ đến nghi vấn này. Nhưng hắn đã nhắc nhỡ, khiến lão ko khỏi gật đầu hoang mang.

Hoa Quỳ thuận miệng bịa ra: "Ta gần đây định mua nhà cửa, nhưng trước mắt chưa tìm được ngôi nào vừa ý cả, cũng ko tiện ở mãi tại Trích Tinh lâu. Đúng lúc cháu của lão đang thiếu nợ của ta. Ta chỉ đơn giản đưa ra điều kiện để các ngươi có thể trả xong nợ. Chắc cũng ko ở lâu đâu, đợi ta sau khi tìm được ngôi nhà ưng ý rồi, sẽ xóa ngay nợ nần của các người. Như thế lão còn hoài nghi nữa ko? Hay là, lão muốn ta bắt cháu lão đến lâu, bán thân trả nợ cho mau?"

Hả!

"Tuyệt đối không được..." Hác gia gia khẩn khoảng run run cầu xin: "Cháu ta cái gì cũng ko biết, sao có thể..."

Hừ, thấy lão đầu đang lo lắng sợ hắn nhượng ngốc tử cho người khác chơi đùa – Chậc chậc!

Trước giờ bảo hắn hào phóng chia xẻ món đồ chơi của mình với người khác là ko có cửa đâu. Chờ hắn chán chê – con chuột thối này tới lúc đó muốn đi đâu thì đi, hắn sẽ mặc kệ luôn!

Nhưng mà hiện tại...

Hoa Quỳ thấy con chuột thối cứ ngây ngô lo đếm ngón tay, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự hiện hữu của hắn. Không khỏi cảm thấy ảo não liền hạ lệnh: "Ngươi đứng đó làm gì, còn ko mau mau đi đốt lò nấu cơm, đun nước."

Haiz! Toàn thân hắn ướt đẫm mà con chuột thối cả người cũng dơ bẩn vô cùng. Càng nhìn càng ngứa mắt.

Tưởng tượng đến cảnh con chuột thối thân thể sạch sẽ ở trên giường. Chỉ nhiêu đó thôi đã hưng phấn.

Con chuột thối là của mình. Hoa Quỳ này sao lại tự chịu ủy khuất như vậy chứ. Chỉ có lão phế vật là ngán đường thôi. Sao ko mau mau bước vào quan tài đi.

Hác Cổ Nghị ngẩng đầu nhìn quỷ, tò mò hỏi: "Ông muốn ăn cơm hả?" Quỷ cũng biết đói bụng sao. Cậu cứ tưởng là quỷ thì ko cần ăn cơm chứ.

"Ta đói rồi, còn ko mau đi làm việc đi." Chờ thêm chút nữa chắc hắn bị lửa giận đốt chết quá.

Hác Cổ Nghị hoảng hốt nhìn gia gia. "Mắt gia gia có nước kìa. Sau này con sẽ ko ngủ bên ngoài nữa đâu."

Hác gia gia ko còn cách nào cả, chính mình nghe ngoại nhân quát nạt cháu mình. Dù trong lòng khó chịu, cũng ko dám nói ra nửa câu.

Đau lòng nhìn hài tử ngốc ngếch này. Căn bản là biết ko rõ lắm tình cảnh trước mắt. Còn cố tình chọc cho nam nhân tăng thêm nợ nần nữa. Đôi mắt mờ mờ của Hác gia gia nhìn nam nhân khoan thai ngồi xuống, kia đã xem cháu mình như người hầu rồi.

Bất lực trước chuyện đang xảy ra, lão đành lên tiếng giục: "Cổ Nghị đi nấu cơm đi, trời bắt đầu tối rồi."

"Ách." Được gia gia nhắc cho tỉnh lại, Hác Cổ Nghị nghĩ đến – "Ah, con đi cho gà ăn, chắc tụi nó đói lắm rồi."

Cậu vội vàng đứng lên, chạy đến trù phòng và sân sau. Thoáng chốc đã quên mất con quỷ đang ngồi. Cũng quên luôn là quỷ có thể đói bụng.

Mắt Hoa Quỳ cứ nhìn mãi thân ảnh dơ bẩn đang chạy khỏi phòng kia. Sau đó lại nhìn đôi hài mới trên bàn. Đầu nghĩ thầm – ko biết đôi hài này có vừa với chân của con chuột thối kia ko?

------

[1] Nguyên văn: 燕瘦環肥 (yến sấu phì hoàn) chỉ về việc vào thời nhà Hán người ta thích phụ nữ ốm nhom ốm nhách nên đại mỹ nhân Triệu Phi Yến thì gầy như que củi, còn vào thường Đường lại chuộng phụ nữ ú na ú nần nên Vương Quý Phi (cũng là mỹ nhân nha) béo nút nít. Câu này về sau chỉ về người ốm hay mập.

[2] Ngốc tử: Con chuột ngu ngốc. Anh này chuyên kêu em là con chuột ~.~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận