Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

“Anh đang chắnmất ánh mặt trời của tôi.”

“Chỉ một lát nữa thôi cô sẽ cảm thấy nó rấtđáng ghét đấy.” A Nam vừa cười vừa đưatay về phía cô, “Dậy nào, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

“Anh là quỷ sao?” Tuy nói vậy nhưng cô vẫn nắm lấy bàn tay to đã từng cứu cái mạng nhỏ của cô rất nhiều lần. Cô đứng lên, trong lòng có chút cảm khái lẩm bẩm: “Tối hôm qua lẽ ra tôi không nên xen vào việc của người khác.”

“Đúng vậy.” Anh lấy nước khoáng từ túi áo khoác ra, vắt chiếc áo ướt đẫm ấy rồi buộc lên đầu cô. “Nhưng tôi rất biết ơn cô.”

Cô không đáp, chỉ ngước mắt nhìn những giọt nước đang chảy ra từ chiếc áo khoác, thậm chí lười hỏi xem anh ta làm vậy để làm gì, chỉ có điều tên đàn ông lắm miệng kia lại tự mình giải thích.

“Hàng năm số người chết vì mất nước trong sa mạc nhiều không đếm xuể. Chúng ta phải giữ cho phần đầu được mát. Làm thế này để phòng ngừa ánh mặt trời chiếu thẳng vào đầu khiến cơ thể mất sức.”

Anh ta nhặt chai nước khoáng dưới đất lên, dùng mảnh vải dài buộc vào lưng.

“Cô có khát nước không?”

Cô trợn trừng mắt, “Tôi vừa uống rất nhiều nước rồi, nếu cần tôi có thể phun ra cho anh một ít.”

A Nam nhịn không được bật cười, cô gái này thật đúnglà một người đồng hành thú vị.

Điềm Điềm nhìn người đàn ông vừa cười vừa kiểm tra dao găm súng lục, tò mò không hiểu sao anh ta lại biết nhiều như vậy.

Nếu cô nhớ không lầm, anh ta vừa rồi đã cứu cô dưới nước, nếu đổi lại là người khác có lẽ cô đã chết đuối rồi. Người bình thường sẽ không biết cách này, cũng không biết dùng phương pháp đơn giản như vừa rồi để leo lên vách đá, lại càng không thể biết cách tẩm ướt vải để đề phòng suy kiệt vì nóng hay mang theo nước dự trữ.

Anh ta sắp xếp lại đống trang bị, nhìn xung quanh, nói: “Tôi không muốn đi bộ vào giữa trưa, làm vậy rất tiêu hao thể lực, nhưng trước tiên chúng ta phải rời khỏi nơi này đã.”

Rời khỏi nơi này? Anh ta nói nghe thật đơn giản.

Nơi này ngoại trừ đá to thì chỉ còn đá nhỏ, thỉnh thoảng có vài cây xương rồng, nhìn thế nào cũng thấy lâu ngày chưa mưa. Phóng tầm mắt ra xa cũng chỉ thấy một mảng hoang vu, cô hoàn toàn không thấy bất kỳ sinh vật nào, ngay cả tháp điện hay đường cái cũng chẳngcó.

Phía sau hai người là mỏm núi lởm chởm, phía trước là hẻm núi, hai bên trái phải là sa mạc mênh mông, tuy rằng ở giữa vẫn có chút cây cỏ khô và các nhánh xương rồng, nhưng nhìn có vẻ không khả quan chút nào.

“Cho nên chúng ta phải đi bộ xuyên qua sa mạc? Sao anh biết nên đi về hướng nào?”

Cô vốn dĩ đã không rành phương hướng lắm, chứ đừng nói đến chuyện ra khỏi sa mạc hoang vu chim không thèm đẻ trứng này để quay lại với thế giới văn minh.

“Nhìn thấy cây xương rồng to bằng đầu người ở kia không?” Anh chỉ vào sườn dốc phía bên trái cách đó không xa, “Loại cây xương rồng này thường vươn về phía nam.”

Cô nhìn cây xương rồng anh ta chỉ, hồ nghi hỏi: “Cho nên?”

“Salt Lake City ở phương bắc, những tên đó muốn tới Salt Lake City, tôi nghĩ chúng ta có thể đi hướng ngược lại.”

Điềm Điềm chỉnh lại chiếc áo ẩm ướt trên đầu, nhịn không được hỏi lại: “Nói lại lần nữa xem thật ra anh làm nghề gì?”

“Điều tra những sự kiện ngoài ý muốn.” Anh cười nhìn cô, đôi mắt đen híp lại thành một đường cong cong giống như trăng lưỡi liềm. “Tôi làm việc ở công ty điều tra Hồng Nhãn.”

Công ty điều tra? Có thể coi là một loại trinh thám không?

Nếu dựa vào chính cô, tuyệt đối sẽ không thoát khỏi cái nơi quái quỷ này. Nhưng hiển nhiên anh ta biết nên làm thế nào, ít nhất là biết hơn cô.

Điềm Điềm gật đầu, “Được rồi, chúng ta đi về phía nam.”

Anh vừa lòng cong môi cười, nhanh chóng đi về phía nam.

***

Anh nói đúng.

Cô thật sự đã bắt đầu thấy ghét ánh mặt trời trên đầu.

Đúng là một đoạn đường tiêu hao thể lực.

Nơi này ngoại trừ xương rồng cùng cỏ khô ra thì chỉ có những cây đại thụ cao tới vài mét, trên ngọn mọc đầy những chiếc lá nhọn như kim mà thỉnh thoảng cô nhìn thấy cách đó không xa.

Mặt trời thật lớn, bầu trời rất xanh, các vách đá màu vàng cam trải dài thật dài. Cô đi theo anh qua những dốc đá, nhiều lúc cô phải sử dụng cả tay và chân.

Quần áo đều đã ướt đẫm, nhưng dưới ánh mặt trời gay gắt lại khô rất nhanh. Vốn dĩ những bộ áo quần này được thiết kế để thông khí, nhưng chiếc mũ tạm thời trên đầu vẫn còn hơi ẩm.

Từ khi bắt đầu đi, anh trở nên rất ít nói. So với vẻ huyên náo luôn mồm lúc nãy quả thật giống như hai người khác nhau vậy. Nhưng thật ra, chính cô cũng không còn sức để mà nói chuyện nữa.

Từng giọt từng giọt mồ hôi của Điềm Điềm chảy xuống, cô cũng bắt đầu cảm thấy khát nước.

Cô không biết mình đã đi được bao lâu rồi, mặt trời trên đỉnh đầu dường như vẫn đứng yên một chỗ, cuối cùng, ngay cả nâng tay chân cũng cảm thấy như nặng ngàn cân.

Nếu không phải sợ những tên bắt cóc sẽ đuổi theo, cô thật sự rất muốn yêu cầu nghỉ ngơi.

Anh chân dài, bước đi không ngừng, cho dù là ở trên tảng đá gập ghềnh cũng như bướctrên đất bằng.

Cô liên tục tự nhủ không được để ý đến đôi chân mình đau đến mức nào, tay bẩn ra sao, trên người ẩm ướt rồi khô rồi lại tiếp tục ẩm ướt khó chịu đến nhường nào, chỉ cố gắng cắm đầu đi theo anh.

Suốt đường đi, anh không ngừng quay đầu nhìn xem cô có đuổi kịp hay không, nhưng lại không hề có ý dừng lại.

Có mấy lần, cô thật sự rất muốn lấy tảng đá ném anh, bảo anh dừng lại, để cô nằm xuống nghỉ ngơi, hoặc gục xuống khỏi dậy nữa. Nhưng sự tự tôn của cô không cho phép nên cô cắn răng cố gắng đi tiếp.

Ngay khi cô cảm thấy đầu óc choáng váng sắp té xỉu đến nơi thì tên đàn ông đi thoăn thoắt giống quỷ kia rốt cuộc cũng ngừng lại.

“Uống nước đi.”

Hai người đi đến một nơi bằng phẳng gần đó, tìm một chỗ râm dưới vách đá to như sân bóng rổ để ngồi. Anh đưa nước khoáng cho cô.

Tay cô run rẩy cầm chai nước, uống ừng ực.

“Đừng uống nhanh quá, nước uống quá nhanh sẽ bị nôn đấy.” Anh xoay người nhặt hai hòn đá nhỏ, ném vào sâu trong bóng râm, đợi một lúc, lại ném một lần nữa rồi mới quay đầu nói với cô: “Chúng ta có thể nghỉ ngơi trong này một lát, đợi cho nắng bớt gắt sẽ đi tiếp.”

Cô gật đầu ngồi xuống bên cạnh anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui