Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu

“Bởi vì tôi biết ai là hung thủ thật sự.”

Câu trả lời đơn giản rõ ràng của cô khiến Hàn Võ Kỳ bất ngờ. Anh ngẩn ra, chỉ nghe người phụ nữ nhỏ bé xinh xắn kia nghiêm túc nói tiếp.

“Tôi biết ai là hung thủ, chỉ không rõ hắn ta làm như thế nào. Tôi không dám mạo hiểm báo cảnh sát, cho nên mới lựa chọn gọi điện thoại cho anh.”

“Tại sao?”

Điềm Điềm nhíu mày, cô cho rằng cô đã trả lời đủ rồi rõ ràng.

“Ý tôi là tại sao không báo cảnh, thôi, tôi nghĩ tôi đoán được đại khái vì sao rồi. Cô mới từ đồn cảnh sát đi ra, nguyên nhân cô không thể báo cảnh sát chỉ có một, cô không tin người trong đồn cảnh sát, đúng không?” Anh ta hỏi một câu, nhưng không đợi cô trả lời, nói tiếp: “Đúng rồi, cô có thể sang đây nói chuyện không? Tôi không thích gian phòng của cô.”

Cô lại sững sờ, bắt đầu nghi ngờ mình đã lựa chọn sai lầm.

Thấy cô bất động, anh ta thở dài, sau đó chậm rãi giải thích.

“Gian phòng của cô nằm ở góc, khắp phòng là cửa sổ, nó chỉ thiếu không gắn tấm bảng gỗ ‘Hoan nghênh tới thăm’ mà thôi. Nếu có người đang nhìn…, tin tôi đi, bất cứ ai đứng gần một chút là có thể trông thấy rõ ràng cô đang làm gì trong phòng. Thậm chí còn không cần dùng đến người chuyên nghiệp hoặc ống nhòm tầm xa đắt cắt cổ.”

Anh ta còn chưa nói hết, cô đã đi về phía anh ta. Sau khi cô vào phòng người đàn ông kia đóng cửa rồi tiếp tục nói lảm nhảm.

“Có ai nói với anh là rất lắm lời chưa?”

“Rồi.” Anh ta cười nói: “Vợ tôi.”

Cô thật sự không hi vọng anh ta sẽ cảm thấy xấu hổ hay gì đó. Đến cả A Nam còn không biết xấu hổ thì mong gì người đàn ông ngay cả khi trọng thương nằm bẹp trên giường vẫn không quên bóc lột nhân viên này?

Điềm Điềm cố để mình không lườm anh ta, đi vào phòng khách.

“Xin lỗi, phòng hơi bừa bộn. Mấy ngày nay chúng tôi bận tìm cô và A Nam, không rảnh quét dọn.” Anh ta đi đến trước sô pha, đặt mông chiếm chỗ của ba người.


“Chúng tôi?” Cô tò mò hỏi.

“Tôi và vợ tôi.” Anh ta cầm bình nước từ dưới bàn rót cho cô. “Cô ấy đi mua bữa tối rồi, chờ lát nữa sẽ về.”

Phòng của anh ta rất tối, cửa sổ duy nhất trong phòng khách đóng chặt, rèm cũng kéo vào. Trên bàn trà trước sô pha có một chiếc laptop. Cô thấy trên màn hình có bốn màn hình nhỏ, trong đó có hai cái là phòng của cô, phòng khách và phòng ngủ, hai cái còn lại là cửa chính và cửa sau khu nhà.

Đối mặt cửa phòng ngủ đang đóng, nhưng cô có thể trông thấy khoảng tối từ dưới khe cửa.

“Tại sao anh nói tôi không nên uống nước cam?” Cô hỏi.

“Hộp nước cam của cô là giả.” Anh ta nhìn cô nói: “Emma là bị người ta dùng kim tiêm tiêm Heroin vào cơ thể, sau khi hôn mê bất mới vì hít phải quá nhiều oxitcacbon mà chết. Cô đã rời nhà được một tuần rồi, bất cứ kẻ nào cũng có thể lẻn vào hạ độc.”

Cho nên anh ta mới mua nguyên một bình nước khoáng bằng thủy tinh? Đây thật sự là cách tốt, mũi kim không xuyên qua được thân bình thủy tinh và nắp bình bằng kim loại.

“Tôi cho rằng cảnh sát chưa công khai tình tiết vụán?” Cô cầm lấy bình nước khoáng chưa mở nắp, lại không có hứng uống.

“Cảnh sát đã công khai.” Anh ta gõ bàn phím hai cái, xoay màn hình về phía cô, “A Nam đã bị truy nã từ vài ngày trước, nhờ tôi mà cảnh sát chỉ tìm được ảnh chụp từ mấy năm trước của cậu ấy.”

Ảnh người đàn ông trên trang web thanh tú đẹp trai hơn hiện nay rất nhiều. Lúc đó anh để tóc ngắn, nhìn rất giống ngôi sao lớn.

Nhưng điều khiến cô thật sự giật mình chính là tiêu đề phía dưới.

Giết người vì tình? ! Emma không tự sát!

Bác sĩ ngoại khoa thiên tài gốc Hoa lầm đường lỡ bước.

Bác sĩ ngoại khoa thiên tài? Anh là thiên tài?

Cô còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã mở ra. Một người phụ nữ ôm một túi bánh mì, từ bên ngoài đi vào, trông thấy cô, người phụ nữ kia không ngạc nhiên chút nào.


“Vợ tôi, Phong Thanh Lam.” Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon đưa tay giới thiệu hai người phụ nữ với nhau, “Chủ nhà hàng xóm, Hách Điềm Điềm.”

Phong Thanh Lam ôm túi giấy tiến lên, duỗi tay về phía cô.

“Xin chào.”

Điềm Điềm buông nước khoáng, bắt tay cô ấy, “Xin chào.”

“A, bà xã, có một tin tức tốt.” Hàn Võ Kỳ cười nhìn hai người phụ nữ này, “Điềm Điềm nói cô ấy biết ai là hung thủ giết người.”

Tiểu Lam sững sờ, nhíu mày hỏi thẳng: “Cô biết? Cô không cho rằng A Nam là hung thủ?”

“Không.” Điềm Điềm nhìn cô ấy nói: “Ngay từ đầu tôi đã không cho rằng anh ấy là hung thủ, nhưng anh ấy hiển nhiên không nghĩ như vậy.”

Cô không nên nói những lời mỉa mai ấy, nhưng ở trong đồn cảnh cô đã nhịn quá lâu rồi.

Người đàn ông ngồi ở trên ghế salon nghe vậy liền chửi bậy một tiếng, vợ anh ta dường như mỉm cười.

“Tôi nói cô là người phụ nữ thông minh.” Thanh Lam vươn tay về phía chồng, đắc ý nói: “Đưa đây nào.”

“Chết tiệt.” Anh ta móc trong túi áo ra 100 đô, bất lực nhìn cô hỏi: “Sao cô lại tin tưởng tên A Nam vô lại ấy?”

Cô trừng mắt nhìn, quả thực không thể tin được.

“Hai người lấy tôi đánh cuộc?”

“Theo dõi một gian phòng trống và cả đồn cảnh sát là một công việc rất nhàm chán, chỉ giết thời gian thôi mà.”


Nói thì nói như vậy nhưng người phụ nữ mặc quần áo thể thao màu xanh đậm vẫn nhanh chóng cầm tiền, nhìn cô nói: “Để tôi đoán nhé, cô giận là vì cô thích A Nam nhà chúng tôi?”

Người phụ nữ này chuyển chủ đề quá nhanh, cô trở tay không kịp, khuôn mặt đỏ ửng.

Phong Thanh Lam nhướn mày, “Cô yêu anh ta?”

Điềm Điềm cứng đờ, người phụ nữ này thật quá nhạy cảm, cô xấu hổ đánh trống lảng.

“Đây không phải trọng điểm, tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên nghĩ biện pháp bắt được hung thủ, cứu anh ấy ra khỏi tù.”

Thanh Lam nhìn cô, sau đó gật đầu, buông tha cho cô.

“Đúng vậy.” Cô ấy đưa đồ ăn cho ông chồng đã sắp chết đói, sau đó chống nạnh, nhìn người phụ nữ nhỏ xinh trước mặt, mỉm cười nói: “Vậy được rồi, tại sao cô cho rằng hung thủ là Clark?”

Cô lại ngẩn ra, “Làm sao cô. . . . .”

“Tôi ở đó, cô vừa ra tôi liền đi theo cô. Lúc cô ở cửa đồn cảnh sátnói chuyện cùng Clark, đột nhiên trở nên vô cùng cứng ngắc, thà rằng mặc bộ đồ rộng hơn ít nhất hai cỡ đi một đoạn đường để vay tiền taxi cũng không muốn hắn đưa cô về. Hơn nữa cô còn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu. Tôi nghĩ cô đột nhiên làm vậy chỉ sợ là vì nghĩ racái gì, hoặc nhìn thấy gì, đúng không?”

Toàn thân Điềm Điềm rét lạnh, sắc mặt trắng bệch nhìn người phụ nữ kia, “Tôi hi vọng tôi không biểu hiện rõ ràng như vậy.”

“Cô không có, ít nhất tên cảnh sát kia cũng không đi theo cô. Trừ tôi ra, tôi cũng không thấy có ai theo dõi cô.” A Lam ngồi xuống bên cạnh chồng, vừa nhận lấy sandwich chồng đưa tới vừa nhìn người phụ nữ mặt không có chút máu kia, “Hắn tạm thời còn chưa nghi ngờ, nhưng không có nghĩa là sau này hắn sẽ không tới giết cô diệt khẩu.”

Hàn Võ Kỳ ăn hết một chiếc bánh mì bơ như chết đói, nhìn cô sau đó cũng chia cho cô một phần bánh mì, hỏi: “Cô thấy được cái gì?”

Bộ dạng đôi vợ chồng này rất thoải mái tự nhiên, tuy thiết bị của bọn họ nhìn rất đơn sơ nhưng họ dường như biết rất rõ mình đang làm cái gì, hơn nữa bọn họ cũng rất quan tâm ‘người kia’.

“Bút máy.” Cô nhận lấy chiếc bánh mì, sau đó ngồi xuống ghế sa lon đơn bên cạnh, nhìn đôi vợ chồng trẻ kia, nói: “Sĩ quan Clark cầm một chiếc bút máy cổ làm thủ công. Tôi nhận ra chiếc bút máy kia, nó có hoa văn hoa mẫu đơn đặc thù, đó là tôi tìm giúp Emma, bên trên còn có lạc khoản của người chế tác. Tôi tin rằng cả thế giới chỉ có một đôi.”

“Vậy có thể là Emma tặng hắn.” Hàn Võ Kỳ nhắc nhở cô.

“Đó là bút đôi, rất đắt.” Cô giải thích: “Chủ nhân cũ của đôi bút ấy có một đoạn tình yêu vô cùng lãng mạn. Emma rất thích, cô ấy không thể nào tặng cho người khác được, trừ phi. . . . . .” Cô hơi chần chờ, sau đó nói ra suy đoán của cô: “Trừ phi đối phương là người yêu của cô ấy.”

Phong Thanh Lam sững sờ, “Nhưng sĩ quan Clark đã kết hôn rồi.”


“Cho nên hắn không phải fan điên cuồng mê điện ảnh, mà chính là tình nhân bí mật của Emma.” Hàn Võ Kỳ thở dài, mắng một tiếng, “Chết tiệt! Tôi nghĩ thế nào cũng cảm thấy là hắn.”

Điềm Điềm hít và một hơi, cẩn thận nói: “Tôi không chắc giả thiết của tôi đúng hay không, nhưng ông ta là người đầu tiên đến hiện trường, cho nên vụ án mới giao cho ông ta phụ trách. Ông ta định dùng lý do tự sát để kết án, nhưng vì nghi vấn của tôi và A Nam khiến cho giám định viên quyết định ngoại trừ kiểm tra trúng độc oxitcacbon còn cẩn thận kiểm tra thành phần cùng hàm lượng thuốc trong máu Emma.”

Giả thiết của cô không phải không có khả năng, Thanh Lam ngồi thẳng người, “Cô và A Nam khiến hắn lo sợ, cho nên khi hắn nhận được điện thoại của cô liền quyết định phải xử lý hai người.”

“Khoan!” Hàn Võ Kỳ cắn bánh mì, nhanh chóng gõ bàn phím, sau đó bỏ bánh mì xuống nói: “Hồ sơ của cảnh sát nói, John Walker chết lúc rạng sáng hai đến ba giờ. Cô gọi cho hắn lúc mấy giờ?”

“Tầm hai giờ hai lăm.” Cô hít vào một hơi nói: “A Nam tới khi đó, vào giờ đó Clark và A Nam đều có thể nằm trong diện tình nghi. Nơi John Walker chết nằm trên trục đường từ nhà tôi đến đồn cảnh sát.”

Thanh Lam búng tay, “Tên kia hoàn toàn có khả năng từ đồn cảnh sát đến, trên đường giết John Walker, sau đó lại đến nhà cô. Thậm chí hắn vừa khéo thấy cô và A Nam bị bắt cóc, vì vậy quyết định giá họa lên đầu A Nam. Có lẽ hắn ta nghĩ hai người sẽ không thể nào còn sống trở về.”

“Những thứ này cũng chỉ là giả thiết.” Hàn Võ Kỳ nhắc nhở vợ, “Chúng ta cần chứng cớ chứng minh giả thiết này.”

“Tôi có một cách có thể chứng minh.” Phong Thanh Lam nhìn cô, mỉm cười, “Nhưng cần sự giúp đỡ của cô.”

Hàn Võ Kỳ vừa nhét bánh mì bơ vào miệng bị sặc một cái, anh ta ho một hồi lâu mới hết, nhìn vợ nói: “Sao anh lại cảm thấy A Nam sẽ không thích cách đó nhỉ.”

“Anh ta có thích hay không không phải vấn đề.” Phong Thanh Lam gác đôi chân dài lên bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Điềm Điềm, nhíu mày nói: “Anh ta hiện giờ không ở đây, đúng không?”

Cô ấy nói không sai.

Tên đáng chết kia không ở đây, chính anh đã từ bỏ quyền lợi được lên tiếng.

Điềm Điềm buông bánh mì, hỏi thằng.

“Cô muốn tôi giúp cái gì?”

Phong Thanh Lam vui vẻ mỉm cười, sau đó nghiêng người nói cho cô phương pháp kia.

***

Muốn biếtvề Hàn Võ Kỳ & Phong Thanh Lam xin đọc “Tặc đầu đại lão bản” (Không biết có ai edit chưa) =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận