Người đàn ông ôm ngang cô lên, Mạnh Uyển Yên vô thức túm chặt quân phục trước ngực anh, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, gần trong gang tấc, cô mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của người trước mắt này.
Lông mày rậm như mực, đôi mắt hơi hẹp dài, mũi cao như đỉnh, nơi nào cũng giống hệt như Lục Nghiên Thanh, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo giấu kín dưới kính bảo vệ mắt kia, trầm lặng mà lạnh lùng.
Người đàn ông u sầu kiềm chế lại, tầm mắt của hai người giao nhau trong phút chốc rồi tách ra.
Trái tim của Mạnh Uyển Yên không ngừng thắt lại, cơ thể run lên, giống như bị một chiếc búa nặng hung hăng đập một cái, cô cắn chặt môi, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay ra muốn tháo kính bảo vệ mắt trên mặt anh xuống, người đàn ông nghiêng đầu né tránh, nhanh chóng đưa cô ngồi vào vị trí, lập tức đứng dậy lùi lại, dưới cái nhìn chăm chú của người con gái, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.
Thậm chí Mạnh Uyển Yên còn cảm thấy toàn thân chấn động, mang theo một trận gió lạnh thổi tới làm cho mắt cô cảm thấy đau nhức.
Sức lực ôm cô vừa rồi của người đàn ông không nhỏ, cách một lớp sườn xám mỏng manh, trên eo dường như còn lưu lại nhiệt độ thiêu đốt nơi lòng bàn tay anh, nếu như cởi đồ ra, nói không chừng còn có dấu tay.
Người đàn ông dáng người thẳng tắp đứng bên ngoài cửa kia đang nói gì đó với đạo diễn bên ngoài xe, vẻ mặt Hạ Tiểu Huyên kích động tóm lấy cánh tay của Uyển Yên lắc lắc, giọng cô ấy rất nhỏ mang theo một chút không chắc chắn: "Chị Yên, anh cảnh sát vũ trang đó hình như rất giống Lục đại ca đó.
"
Từ khi Uyển Yên bắt đầu lăn lộn trong giới giải trí, Hạ Tiểu Huyên vẫn luôn đi theo ở bên cạnh cô, hiển nhiên cũng biết được một chút chuyện tình cảm của cô, chỉ có điều về sau hình như đã hi sinh rồi.
Mạnh Uyển Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông đã nói chuyện với đạo diễn Lưu xong, lúc này đang đi về phía này.
Sắc mặt cô trắng bệch nhưng năng lực tiếp nhận vẫn mạnh, từ lúc kinh ngạc ban đầu đến khó có thể tin, rồi bây giờ là không để bụng, vô cùng thản nhiên.
Cô rũ mắt xuống chỉnh lại sườn xám hơi nhăn, cực lực khắc chế cảm xúc, giọng điệu lạnh nhạt, "Anh ấy chính là Lục Nghiên Thanh.
"
Vãi, thiệt hay giả vậy!
Hạ Tiểu Huyên há hốc mồm kinh hãi, nhìn sắc mặt của chị Yên, thì thào: "Chị Yên, không phải anh ấy hi sinh rồi sao! "
Lục Nghiên Thanh ngồi ở vị ghế phó lái, Uyển Yên ngồi ở hàng ghế sau, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt dưới chiếc mũ quân đội của người đó, đường nét tuấn tú cứng như dao khắc, từ đầu đến cuối anh đều không hề quay đầu lại chứ đừng nói đến tháo mũ quân đội vào kính bảo vệ mắt.
Mạnh Uyển Yên cứ nhìn chằm chằm anh như thế, anh mắt như lửa, dường như muốn đốt một lỗ trên cơ thể của người đó, Tiểu Huyên ở bên cạnh cũng không nhịn được len lén liếc mắt một cái, không phân rõ Lục Nghiên Thanh của lúc này rốt cuộc là xác chết vùng dậy hay vẫn là người sống sờ sờ ra đó.
Trên đường trở về nhà trọ, Triệu Chỉ Huyên đều khóc sướt mướt, hai người vẫn ngồi cùng một khoang xe như cũ, còn là vị trí đối diện nữa, Mạnh Uyển Yên uể oải ngước mắt lên thì đụng phải ánh mắt thù hằn của người phụ nữ đó, cô nghiêng đầu, môi đỏ hé mở: "Khóc nữa thì xuống xe.
"
Triệu Chỉ Huyên khóc đến nỗi bờ vai run lên, "Cô đừng có hiếp người quá đáng!"
Mạnh Uyển Yên khẽ nhướng mày, "Cô xem tôi có dám hay không.
"
Giọng của cô gái vô cùng lạnh lẽo, người xung quanh đều ngậm miệng không nói, đã chứng kiến cơn điên của Mạnh Uyển Yên rồi nên không ai dám chọc cô nữa.
Lời này nhẹ bay vào trong tai của Lục Nghiên Thanh, anh cẩn thận lắng nghe, mỗi một âm đều như ủi phỏng màng nhĩ của anh, giống như được lọc qua một lớp rây, cả khoang xe chỉ còn lại âm thanh của cô.
Anh quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đường nét chiếc cổ sắc lạnh, yết hầu lăn lên lộn xuống, hơi thở hormone nhàn nhạt tràn ra, nắm tay nắm chặt lại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đến nhà trọ mà đoàn làm phim cư trú, Lục Nghiên Thanh xuống xe trước, sau khi Mạnh Uyển Yên mở cửa xe thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của người đàn ông, con ngươi của anh đen kịt, luôn phủ một lớp bóng mờ, làn da vẫn trắng như trước, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua tầng tầng lớp lớp sóng nhiệt, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Sắc mặt Mạnh Uyển Yên trở nên lạnh lùng, nhìn thấy anh ngồi trở lại xe thế là những người khác của đoàn làm phim xuống xe trước, người đàn ông ở bên ngoài xe đứng thẳng, giống như một cây tùng xanh đang đón gió, toàn thân viết đầy câu 'người lạ chớ lại gần', nhưng lại không chịu nổi sự đẹp trai, hormone bùng nổ nên mọi người lần lượt xuống xe đều liếc trộm một cái liền có thể vui mừng nhảy nhót như chim sẻ rất lâu.
Mặt của Mạnh Uyển Yên không có biểu cảm gì ngồi trở lại vị trí, vẫn không nhúc nhích giống như một tòa núi băng, Hạ Tiểu Huyên vội vã thu ánh mắt đang nhìn Lục Nghiên Thanh lại, giống như một chú thỏ nhảy xuống xe rồi lại xoay người đón Mạnh Uyển Yên, nhưng lại nghe người đàn ông phía sau nặng nề lên tiếng: "Cô đi trước đi, để tôi.
"
Hạ Tiểu Huyên nhìn chị Yên lại nhìn qua Lục Nghiên Thanh, nhớ đến mối quan hệ của hai người nên cô liền nhanh chóng gật gật đầu, sau đó chạy như bay rời khỏi.
Lục Nghiên Thanh tiến lên phía trước tiện thể nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái, làn da cô trắng nõn, trước đây anh chỉ cần dùng lực một chút thôi thì đã để lại dấu rồi.
Mạnh Uyển Yên âm thầm cắn răng, hốc mắt nóng lên, cực lực ổn định khống chế lại cảm xúc, rút tay ra khỏi lòng bàn tay nóng như bàn ủi của anh, giọng nói như phủ một lớp sương, "Không cần làm phiền đến anh, tôi có thể tự đi được.
"
Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn vết thương trên mắt cá chân của cô, làm thinh như khối đá được điêu khắc, không để ý đến sự phản đối của Mạnh Uyển Yên, anh ôm cô xuống xe như ôm một đứa trẻ.
Chỉ trong hai giây ngắn ngủn, người trong ngực mảnh mai, vòng eo không đầy một nắm tay, tựa hồ anh chỉ cần dùng một chút sức thì có thể bẻ gãy.
Mạnh Uyển Yên lọt thỏm vào vòng tay anh, hoảng hốt thét lên, nắm chặt nắm tay, dùng hết mười phần sức để đánh anh, lồng ngực của Lục Nghiên Thanh vô cùng rắn chắc, thậm chí Mạnh Uyển Yên có thể cảm thấy cơ ngực nhô ra dưới bộ quân phục rằn ri sọc vằn.
"Anh điên à! Bỏ tôi xuống.
"
Mạnh Uyển Yên tức đến nỗi hai gò má đều ửng hồng lên, người đàn ông rũ mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng và kiềm chế của anh chống lại tầm mắt của cô, giọng nói tràn ra từ trong cổ họng hơi khàn: "Em còn cần chân của mình nữa không?"
"Có phế thì cũng không cần anh lo!"
Lục Nghiên Thanh không nói gì, ôm ngang cô lên, sải bước đi vào cửa lớn nhà trọ, chịu đựng nắm đấm của cô gái, không rên một tiếng.
Người của đoàn phim nhìn thấy chiến sĩ cảnh sát vũ trang ôm Mạnh Uyển Yên thì đều kinh ngạc trong thoáng chốc, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ, chân bị thương lại có được loại phúc lợi này.
Chờ đến khi hai chân của Mạnh Uyển Yên chạm đất, Tiểu Huyên mới vội vàng chạy tới, "Chị Uyển Yên, chị vẫn ổn chứ?"
Mạnh Uyển Yên tức bốc khói không nói nên lời, như thể một giây sau cô sẽ vung nắm đấm lên mặt của người đàn ông vậy.
Lục Nghiên Thanh nhìn cô một cái, tầm mắt chuyển sang Tiểu Huyên: "Đi về nhớ giúp cô ấy bôi thuốc đấy, đừng để miệng vết thương chạm nước.
"
Tiểu Huyên gật đầu như giã tỏi, người đàn ông mới xoay người đi tìm đạo diễn.
Mạnh Uyển Yên nhìn anh một cái cũng cảm thấy dư thừa, khuôn mặt sạch sẽ trắng như sứ sung huyết đỏ bừng bừng, trái tim trong lồng ngực cũng va đập dữ dội.
Tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng đang lắng đọng vào lúc này, sự chua xót nơi khoang mũi đều khiến cho bản thân Mạnh Uyển Yên cũng cảm thấy châm chọc.
Đã nhiều năm như vậy rồi, cô thật sự không tiến bộ một tí nào, càng ngày càng không có tiền đồ.
Người của cả đoàn phim tạm thời cư trú tại nhà trọ, nghe nói sự cố ngoài ý muốn vào buổi trưa là do một bình gas bị bỏ hoang tại địa điểm quay phim phát nổ, về phần tại sao có cả chiến sĩ cảnh sát vũ trang đến thì chưa rõ nguyên nhân.
Bởi vì không có người thương vong, nhiệm vụ quay chụp vẫn chưa hoàn thành nên đạo diễn Lưu đề nghị ê-kíp ngày mai vẫn quay lại trấn Chung Nam như cũ.
"Nếu như có vấn đề gì thì anh có thể phái mấy chiến sĩ để đi theo chúng tôi.
"
Đạo diễn Lưu thương lượng nhưng bị Lục Nghiên Thanh lý lẽ từ chối.
"Ngày mai sẽ có xe tới đón mọi người, toàn bộ đều phải rời khỏi.
"
Người đàn ông trước mặt sống lưng thẳng như cán bút, vẻ mặt lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc, khi nói chuyện lại mang theo một khí thế áp bức, vô hình áp chế được người khác.
Đạo diễn Lưu bị uy hiếp, nhất thời không dám lên tiếng.
Đến tối, một số chiến sĩ cảnh sát vũ trang rời đi, chỉ để lại đội trưởng và một số chiến sĩ, muốn bảo đảm toàn bộ thành viên của đoàn phim đều an toàn rời khỏi.
Vì để cảm ơn sự cứu trợ của đội trưởng Lục và các chiến sĩ, đoàn phim đặc biệt chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, muốn cảm ơn bọn họ trước khi rời đi.
Một số chiến sĩ ở lại tuổi còn khá trẻ, thân thể cường tráng, đây là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm chung với đoàn phim, trong những người ngồi xung quanh thì có mấy người bọn họ đã từng thấy trên TV.
Dường như chiến sĩ cảnh sát vũ trang trời sinh đã khiến cho người ta có một loại cảm giác kính sợ, hôm nay ngồi chung một bàn ăn cơm, mấy nghệ sĩ nữ đều không nhịn được quan sát, người nhận được sự quan tâm nhiều nhất chiến là đội trưởng Lục mặt mũi đẹp trai lạnh lùng, nghiêm túc.
Bầu không khí có chút im lặng, đạo diễn Lưu và mấy anh trai quay phim đều nhao nhao làm nóng bầu không khí, thậm chí có nghệ sĩ nữ còn mạnh dạn hỏi một anh chiến sĩ trong đó đã có đối tượng chưa, nhưng có vẻ mấy tên nhóc đó đều như đã thông đồng với nhau hết rồi, im lặng cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
Sau một hồi hàn huyên, đạo diễn Lưu rót rượu cho mấy chiến sĩ, lúc định rót vào ly của Lục Nghiên Thanh, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, giọng lạnh lùng còn có mấy phần không hợp lí lẽ: "Chúng tôi không uống rượu.
"
Đạo diễn Lưu ngượng ngùng cười, vừa định ngồi xuống thì liền nhìn thấy Mạnh Uyển Yên thong dong đến muộn.
Mắt cá chân của cô bị thương, đi đường cà nhắc cà nhắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cô, Lục Nghiên Thanh vô thức nhìn xuống chân phải của cô, không thấy bôi thuốc cũng không thấy băng bó.
Lời của anh, cô hoàn toàn chẳng thèm nghe.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Uyển Yên, một chiến sĩ nhỏ cảnh sát vũ trang chớp chớp mắt, trong mắt lóe lên một tia phấn khích như thể là vừa nhìn thấy một người quen.
Trương Khải Hàng vội vàng chọt chọt cánh tay của Lục Nghiên Thanh ở dưới bàn, nhỏ giọng nói: "Lão đại nhìn lẹ kìa! Nữ thần của anh đó!"
Môi mỏng của Lục Nghiên Thanh khẽ mím, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cậu ấy, Trương Khải Hàng lập tức ngậm miệng lại, trong lòng lại buồn bực, phản ứng của lão đại cứ sai sai ấy, chuyện anh bí mật thích Mạnh Uyển Yên giống như nghiện vậy, phần rìa bức ảnh của Mạnh Uyển Yên giấu dưới đáy hộp đã bị ố vàng rồi, sao mà nhìn thấy người thật lại có thể bình tĩnh được như vậy!
Giả vờ à, anh giả vờ tiếp đi.
Mạnh Uyển Yên ngồi đối diện Lục Nghiên Thanh, hai người cách một bàn rượu sôi nổi đối mặt nhau.
Cô gái ở phía đối diện có khung xương nhỏ, thân hình mảnh mai cao gầy, khuôn mặt tinh xảo như tranh, còn đẹp hơn trên tivi nữa, đẹp đến nỗi có chút không chân thực, lúc này đã tẩy trang, da thịt trắng muốt như mỡ cừu, đã thay bộ sườn xám đó ra, mặc quần jogger màu đen và áo phông trắng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, so với lần đầu gặp cô thì thiếu đi phong tình vạn chủng nhưng nhiều thêm vài hơi thở của trần tục.
Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Mạnh Uyển Yên cứ nhìn thẳng vào anh, không nhanh không chậm mở miệng: "Anh là Lục Nghiên Thanh đúng không nhỉ?"
Ngọn lửa buôn chuyện của Trương Khải Hàng lại bùng lên, phấn khích quá ngồi không yên lại nhỏ giọng lên tiếng: "Lão đại, Mạnh Uyển Yên đang nhìn anh kìa.
"
Lông mày Lục Nghiên Thanh hơi nhíu lại, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt lại.
Âm cuối của cô gái hơi giương cao, đáy mắt trong suốt có ý khiêu khích như có như không, môi hồng của cô khẽ mở, giọng nói lười biếng, "Đội trưởng Lục, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé, tôi mời anh một ly?"
Dứt lời, nụ cười trên mặt của đạo diễn Lưu đã không nhịn được rồi, vừa nãy mọi người đều nghe thấy lời của đội trưởng Lục, đám chiến sĩ này không uống một giọt rượu nào.
Lục Nghiên Thanh không nói chuyện, ánh mắt khóa chặt cô, đôi mắt trầm buồn kiềm chế, ở dưới bàn, Trương Khải Hàng vẫn còn kiên trì dùng chân đá anh không ngừng.
Thấy anh không có phản ứng gì, Mạnh Uyển Yên cong môi cười lạnh, cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, chiếc cổ thon dài kéo ra thành đường cong mềm mại xinh đẹp, làn da dưới ánh đèn mỏng như sứ, trắng như men, ánh sáng lập lòe trên người cô trông cực kì giống yêu tinh trong đêm đen.
Danh hiệu người đẹp số một của làng giải trí quả nhiên không phải là giả, mà đội trưởng Lục được nữ thần mời rượu lại có thể bình tĩnh như thế, Trương Khải Hàng và các anh em khác đều đang bội phục trong lòng, đội trưởng của bọn họ thật có khí phách.
Lục Nghiên Thanh vẫn không nhúc nhích, Mạnh Uyển Yên liên tiếp rót hai ly vào bụng, lúc uống đến ly thứ ba, người đàn ông ở đối diện đột nhiên đứng lên, cầm ly rượu trắng ở bên cạnh qua, đôi mắt đen kịt bình tĩnh nhìn cô chăm chú, sau đó há miệng, uống cạn.
Hai người giống như đang âm thầm so cao thấp, lại giống như sự thỏa hiệp của Lục Nghiên Thanh.
Tất cả mọi người đều im lặng, cứ cảm thấy không khí giữa hai người có gì đó không ổn, có người vội vàng chạy ra hòa giải, "Uyển Yên và đội trưởng Lục là đô mạnh thật sự nha.
"
Mặt Mạnh Uyển Yên không có biểu cảm gì đặt ly rượu xuống, xoay người liền đi, Hạ Tiểu Huyên vội vàng chạy theo đỡ cô.
Rượu vào cổ họng, Mạnh Uyển Yên cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như thiêu đốt nhưng trong lòng lại có một tảng băng.
Lục Nghiên Thanh vừa ngồi xuống thì Trương Khải Hàng ở bên cạnh đã không nhịn được, "Lão đại, uống rượu với nữ thần có cảm giác gì?"
Cảm giác gì?
Trái tim trong lồng ngực giống như bị gió lạnh rét thấu xương chiếm ngự, lạnh như dao cắt.
Rời bàn ăn, Uyển Yên trực tiếp đi vào toilet, vừa nãy uống hăng quá nên dạ dày cô chịu không nổi, lần này đều nôn hết ra.
Tiểu Huyên ở bên ngoài chờ đợi không yên tâm, lúc đi vào lần nữa thì thấy cô gái mặt trắng như tờ giấy, ỉu xìu, giống như chỉ cần gió thổi qua thì sẽ ngã.
Hai người cùng nhau đi ra, đúng lúc nghe thấy tiếng nói chuyện của Triệu Chỉ Huyên và người khác.
"Vừa nãy Mạnh Uyển Yên có ý gì, không phải là cô ta nhìn trúng đội trưởng Lục rồi chứ?"
"Cô ta ấy à, đoán chừng gặp đàn ông là muốn lên giường thôi, nhưng mà đội trưởng Lục đó đẹp trai ghê, hormone bùng nổ, rất nam tính!"
"Không ngờ những chiến sĩ đó ngoại trừ vóc người đẹp, giá trị nhan sắc lại còn cao, ném vào làng giải trí cũng có thể đấu đấy.
"
"Mấy cô không nghĩ thử xem? Vóc người đó không phải mấy anh đẹp trai trong giới giải trí có thể so được đâu.
"
Chủ đề của mấy cô gái thảo luận rất thầm kín, nghe được sự ‘tự thẩm’ của họ, khuôn mặt của Mạnh Uyển Yên càng trầm hơn, như có một ngọn lửa trực tiếp đốt cháy trái tim.
Cô ném khăn giấy vào thùng rác, đi ra khỏi toilet liền chặn các cô gái lại, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.
Vừa nhìn thấy Mạnh Uyển Yên, tiếng cười nói vừa nãy im bặt, ngoại trừ Triệu Chỉ Huyên, những cô gái khác nhìn thấy cô thì nhao nhao đi đường vòng.
Khóe môi Mạnh Uyển Yên khẽ nhếch lên, ánh mắt rơi vào trên mặt của Triệu Chỉ Huyên nhưng ánh mắt đó lại không có chút độ ấm nào, "Nghe nói, cô muốn ngủ với đội trưởng Lục kia?"
Nhìn thấy khuôn mặt âm hồn không tan kia, Triệu Chỉ Huyên hận đến cắn răng, không cam lòng yếu thế: "Phải thì sao?"
Hai người phụ nữ không ai nhường ai, Lục Nghiên Thanh đang cầm thuốc trị bầm tím lên lầu nhưng lại dừng ở đầu cầu thang, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về bóng dáng mảnh khảnh kia.
Mạnh Uyển Yên từng bước ép sát đến, trực tiếp ép đến góc tường, cười mỉa mai lại khiêu khích: "Anh ta ấy à, trên giường nhanh như một cơn lốc, một lần năm giây đồng hồ.
"
Khóe môi Lục Nghiên Thanh mím chặt, trên mặt không có biểu cảm gì.
Dáng vẻ của cô gái vừa lười biếng vừa khinh thường nhìn cô ta kia, môi hồng khẽ nhếch lên, "Rất xứng với cô.
"
Hai câu không nhanh không chậm mà truyền đến, rơi vào tai không sót một chữ nào.
*** Tác giả
Uyển Yên: Anh muốn biết cảm giác bị kim đâm nguyên một đêm là như thế nào không?
Đội trưởng Lục: “! Gậy sắt mài thành kim?”