Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái

Ninh Lam ngày hôm nay xuất viện, hắn đã thay xong quần áo ngồi ở bên giường chờ Phó Bách Chinh tới đón. Liên tục sốt nhẹ nửa tháng, hắn gầy hốc hác đi, vốn là người đơn bạc, bây giờ nhìn như tờ giấy, cằm nhọn nhỏ nhắn, ánh mắt u buồn, cả người càng lộ vẻ nhu nhược.

Hắn an tĩnh ngồi ở bên giường, xa xa nhìn lại đẹp như bức họa.

Lúc Phó Bách Chinh đẩy cửa vào, vừa vặn nhìn thấy bộ dáng Ninh Lam xuất thần. Hắn bất động thanh sắc đi tới, ôm vai Ninh Lam, ở trán hắn in một nụ hôn.

"Cuối cùng cũng hạ sốt."

Ninh Lam giương mắt nhìn Phó Bách Chinh một cái, liền buông xuống, thần sắc bình tĩnh.

Phó Bách Chinh trầm mặc, lấy ra một cái áo khoác giúp hắn mặc vào, Ninh Lam nghe lời mặc cho nam nhân động, như con rối mỹ lệ tinh xảo, không có một gợn sóng.

"Đừng như vậy được không? Coi như em không tha thứ cho anh, cũng đừng lấy thân thể của mình ra hả giận, đem thân thể dưỡng cho tốt, sẽ nghe theo em hết."

"Tôi muốn rời khỏi."

"Chỉ có cái này là không được."

Ninh Lam tự giễu nở nụ cười, không tiếp tục nói nữa.

Phó Bách Chinh một tay dắt Ninh Lam một tay cầm hành lý đi ra ngoài, Ninh Lam mắt lạnh làm trong lòng hắn khó chịu, nhưng hắn sẽ không biểu hiện ra. Phó Bách Chinh chỉ có thể dùng hành động nói cho người này, hắn yêu Ninh Lam, hắn sẽ không buông tay, hắn sẽ đối xử tốt với Ninh Lam cả đời, dù cho Ninh Lam vĩnh viễn không tha thứ cho mình.

-----------

Từ Bình đã một tuần không dám liên lạc với Lục Quân Thừa, trong tửu trang ngày ấy, hắn tỉnh lại phát hiện hai người ngủ cùng một cái giường, trên người đâu đâu cũng có vết tích.

Từ Bình bụm mặt cười khổ, cũng không biết là Lục Quân Thừa kỹ thuật quá tốt hay là thân thể mình tố chất hảo, sau khi làm xong cư nhiên không phát sốt, nơi đó cũng không có xuất huyết.

Hắn nguyên một tuần lễ mặc áo cao cổ, vết tích mới dần dần mờ đi, làm cho khách hàng nghĩ hắn sợ nắng to hay ngọn gió nào đó xuyên qua quần áo. Tình cờ có vài khách hàng quăng tới ánh mắt ý vị thâm trường...

Hắn và Lục Quân Thừa lên giường, chỉ cần nghĩ tới đây, Từ Bình cảm thấy rất điên cuồng.

Vì sự tình gì mà lại phát triển thành như vậy?

Điện thoại di động kêu lên đem tâm tư Từ Bình đánh gãy.

"Anh."


"Sao vậy, lâu rồi không liên lạc, nghe tiếng như mặt ủ mày chau."

Từ Bình thở dài, "Không có gì..."

Từ Khôn bật cười, "Chẳng lẽ xem mắt lại thất bại."

Từ Bình: "... Đúng là thất bại."

"Nếu không anh giới thiệu người khác cho chú."

"Không cần, không cần. Anh, kỳ thực, em không nghĩ sẽ kết hôn."

"..."

"Em nói thật, em chỉ muốn sau này già rồi, nuôi một con chó, ở nông thôn tìm cái nhà, loại một khối nhỏ...Em, em căn bản không có chuẩn bị kết hôn."

"Thằng nhỏ ngốc, hiện tại ai không nghĩ muốn có lão bà hài tử, chú nói chú từ sáng đến tối nghĩ tới cái gì, không kết hôn cùng chó sống hết đời, đừng nói là anh, trong nhà chú cũng không đáp ứng."

Từ Bình nói thật nhỏ: "Em biết... Em định tìm ngày cùng trong nhà nói rõ, bọn họ... Nhiều nhất cũng là đánh gãy một chân em thôi."

Từ Khôn: "... Chú bình tĩnh, nữ nhân vừa thơm vừa mềm, chú không ôm lấy, anh tìm cho chú hai người, ôm ôm liền thích."

"..."

"Nếu không anh cho chú tự chọn người."

"Không, tuyệt đối không nên."

"Vậy chú cũng đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh cũng không ép chú kết hôn, nam nhân ba mươi mốt cành hoa, chú mới hai mươi lăm, tuổi trẻ lắm, đợi thêm mấy năm cũng không muộn."

"... Ân."

Kết thúc trò chuyện cùng Từ Khôn, Từ Bình mặt ủ mày chau nằm lại trên giường nhìn trần nhà ngẩn người, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng trống không, tuy nhiên không rõ ràng đến tột cùng là trống rỗng nơi nào. Mí mắt càng ngày càng nặng, hắn nháy mắt mấy cái, chung quy vẫn là nhắm hai mắt lại ngủ.

-------------


"Thoải mái sao?"

Ân, thoải mái.

"Có muốn nhiều hơn không?Càng sâu hơn?"

Muốn, không, không muốn sâu như vậy.

Nam nhân cười khẽ, "Nói dối sẽ bị trừng phạt."

Không, đừng dùng sức như vậy.

Từ Bình khóc lóc muốn giãy dụa khỏi nam nhân phía trên, hắn giương mắt muốn nhìn rõ ràng đối phương là ai, lại bị cánh tay rắn chắc áp đến không cách nào nhúc nhích.

Hắn kêu rên thành tiếng, khóe mắt ửng hồng, cả người khô nóng khó nhịn.

Tại thời điểm nam nhân động tình rốt cục sử dụng lực, đem người đẩy ra, chính mình từ trên giường lăn xuống, hắn đau kêu thành tiếng, đồng thời ngẩng đầu lên thấy rõ dáng vẻ của nam nhân.

Từ Bình bị làm đau tỉnh lại, hắn xoa cánh tay đụng trên sàn nhà, khóe mắt chảy nước mắt. Điện thoại di động trên bàn không ngừng rung, hắn bò lên cầm điện thoại lên, màn hình hiện tên người mà hắn không muốn gặp nhất — Lục Quân Thừa.

Từ Bình nghiêm mặt ngồi ở bên giường, nhớ tới mặt nam nhân trong mộng, không nhận điện thoại.

Sau mười phút điện thoại vẫn kiên nhẫn rung, Từ Bình không thể nhịn được nữa, một cái nhận điện thoại rống: "Anh xong chưa!"

"Em rốt cục cũng chịu tiếp điện thoại của tôi."

"Ha ha!"

"Tôi đang ở dưới lầu, có mấy lời muốn nói với em, có thể xuống dưới không?"

"..."

"Nếu như em không xuống, tôi vẫn đứng ở chỗ này không đi."

"Vậy anh đứng đi!"


"Ân, tôi sẽ đợi đến hừng đông, em chung quy cũng phải mở cửa tiệm."

"... Vô lại!"

Từ Bình trong lòng đem Lục Quân Thừa mắng cái máu chó đầy đầu, hắn thò đầu ra cửa sổ, lúc này sắc trời đã dần tối, bóng đèn đường chiếu trên mặt đất, cũng chiếu vào chiếc xe màu đen dừng sát ở ven đường.

Lục Quân Thừa kiên cường cao to đứng lặng trước cửa tiệm, không nhúc nhích. Thấy Từ Bình thò đầu ra, cũng quay đầu nhìn hắn.

Lúc trước chưa thấy người thì không có cảm giác gì, hiện tại vừa nhìn thấy, Từ Bình tâm lý liền sinh khí. Dép lê cũng không mang, hắn liền chân trần chạy xuống lầu.

Phần phật mở cửa ra, mắc đen láy trừng nam nhân trước mắt.

Trưởng đến cao ghê gớm a, chỉ cần ngẩng đầu lên, giống như có thể đem người trợn lên gắt gao.

Lục Quân Thừa nhìn thấy Từ Bình thở phì phò, mỉm cười. Cũng không đi vào, hắn đứng ở trước cửa, nghiêm túc nhìn Từ Bình nói: "Chuyện ngày đó em cũng nhớ tới đi."

"..."

"Chính là tại tửu trang, chúng ta uống rượu, rồi lên giường."

Từ Bình: "......"

"Chúng ta đều rất thoải mái, em còn nói rất sảng khoái."

"......"

"Không sao, em không có ấn tượng, tôi còn nhớ."

"Ha ha."

"Từ Bình, có câu nói tôi nghĩ muốn nói với em rất lâu."

Có gió thổi qua, phất qua bên tai Lục Quân Thừa, thổi bay tóc đen của Từ Bình rơi vào trên cái trán nhỏ nhắn.

"Anh thích em."

"..."

"Rất thích."

Ầm ——


Từ Bình trực tiếp đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa không ngừng thở dốc, thậm chí nói không ra lời. Hắn có chút nóng, đầu hồ đồ, hắn hình như nghe Lục Quân Thừa tỏ tình với hắn?

Hắn giữ vững thần kinh mở cửa ra, thấy Lục Quân Thừa vẫn đứng ở ngoài cửa.

Từ Bình sững sờ, không biết làm sao nhìn chằm chằm Lục Quân Thừa, lập tức liền cúi đầu. Hắn thấp giọng mở miệng, nhìn Lục Quân Thừa nói, phảng phất như đang lầm bầm lầu bầu.

"Anh mới thổ lộ với tôi?"

"Đúng thế. Anh thích em, Từ Bình."

"..."

Từ Bình mắt tối sầm lại, Lục Quân Thừa hơi cúi người, ngay sau đó trên trán có cảm giác ấm áp mềm mại hạ xuống.

Vậy hẳn là môi đi? Từ Bình đầu đình chỉ suy nghĩ, cứng đờ đứng tại chỗ không thể động đậy.

Lục Quân Thừa nhẹ giọng hỏi: "Em có phải muốn suy nghĩ?"

"Ân... tôi nghĩ..."

"Được, vậy anh về trước chờ đáp án của em."

"..."

"Trước khi cùng em nói tiếng ngủ ngon, hi vọng em trong mộng có anh."

Từ Bình chấn kinh, nhất thời nghĩ đến giấc mộng hồi nãy.

-------------

Từ Bình cả người như ngâm mình trong nước ấm, cả người như nhũn ra, toả nhiệt.

Lục Quân Thừa tỏ tình với hắn, hai người bọn họ đều là nam nhân, nhưng cái này đã không còn trọng yếu, dù sao bọn họ cũng đã lên giường.

Tâm lý trong chớp mắt phảng phất thiếu hụt một cái gì đó, Từ Bình cảm thấy thấp thỏm lo âu. Hắn sợ cuộc sống bị thay đổi, cứ như vậy thanh thanh thản thản, nuôi con chó, già đi không tốt sao?

Hắn thậm chí không tìm được bằng hữu nói ra ý nghĩ của hắn, đại khái người khác đều sẽ cảm thấy hắn là người bị bệnh thần kinh.

Bóng đêm dài dằng dặc, Lục Quân Thừa tỏ tình, đem nội tâm Từ Bình quấy nhiễu loạn một đoàn.

Hắn mất ngủ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận