Anh Chàng Ngọt Ngào

“Nói xấu tôi gì đó.” Phụ thân đại nhân Phó Quỳnh Sâm mang theo giọng nói vang vang bước vào nhà.

“Nói ông không trâu bắt chó đi cầy đấy, tự nhiên dụ dỗ con gái cưng gả cho người lạ.”

Mẫu thân đại nhân trợn mắt liếc ông, nhưng lại trông có vẻ như không đủ hung dữ để rồi đổi lấy một cái nựng vào eo của phụ thân đại nhân, thật là ‘quấy nhiễu’ trắng trợn mà.

“Người lạ? Là trẻ tuổi tài cao mới đúng Điền Hân Viêm cơ đấy! Cả thế giới có ai không biết cậu ta là ai cơ chứ.”

Phó Quỳnh Sâm trưng bộ mặt cười hì hì có chút thật thà phúc hậu như ông Phật Di Lặc vậy.

Ông không cao lắm, vẻ ngoài hơi mập mạp trông rất thân thiện, ấn tượng đầu tiên mà người khác dành cho ông nhất định là một vị tiên sinh cótính khí tốt.

Đứng bên người vợ xinh đẹp của mình thì lại có vẻ hơi kém một chút, nhưng tình cảm của hai vợ chồng lại rất tốt, cứ như bình rượu lâu năm vậy, tuổi thọ càng cao thì rượu càng thơm.

Phó Quan Nhã giống ba cô, có được một cặp mắt biết cười, còn những chị em khác thì giống mẹ, là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Nhưng như thế không có nghĩa là Phó Quan Nhã không có diện mạo xuất sắc. Cô không thuộc loại con gái có thể khiến người ta sáng mắt, nhưng cô có được một cỗ khí chất thanh nhã tươi mát, không hề cho người ta áp lực. Cũng như Phó Quỳnh Sâm vậy, cô luôn cho người ta một ấn tượng đầu khó phai.

“Nghe nói qua danh tiếng không đồng nghĩa là ‘quen biết’ được không!” Mẫu thân đại nhân phản bác ông, “Nếu không thì tôi cũng được tính là bạn thân của tổng thống luôn rồi.” Chỉ là bà biết tổng thống, nhưng tổng thống lại không biết bà mà thôi.

Người tên Điền Hân Viêm này bà đương nhiên có nghe nói qua rồi, điều kiện của cậu ta quả thật không tệ… với thân phận mẹ vợ mà nói thì bà quả thật không có lý do gì để phản kháng chống đối cả.


“Bà xã xinh đẹp à! Sao cóthể gọi là không quen biết được chứ! Anh với Điền tổng… à không, tiểu Điền, đã từng hợp tác làm ăn với nhau, con người cậu ta như thế nào anh hiểu rất rõ, gả Nhã Nhã cho cậu ta là chuyện tốt khó kiếm được đấy!” Xém nữa thì không sửa miệng được, dù sao đi nữa thì ông cũng là cha vợ của cậu ta, về vấn đề xưng hô vốn nên có chút đặt quyền chứ.

Ha ha, tiểu Điền!

Mấy ông lão Lý mà nghe thấy ông gọi cậu ta như thế không tức chết mới là lạ.

Hai chữ ‘tiểu Điền’ phát ra từ miệng của ba ba thân yêu khiến Phó Quan Nhã muốn phì cười, nhưng miệng lại nhét đầy cơm nên chỉ đành an phận mà ngồi nhai.

“Đàn ông mấy người nhìn đàn ông sao có thể giống với phụ nữ chúng tôi được, các người chỉ quan tâm đến vấn đề học thức, sự nghiệp, có tiền của hay không, còn phụ nữ chúng tôi xem trọng tình cảm, tình yêu đấy!”

“Tình yêu có thể dùng để ăn sao, đàn ông cần phải có bờ vai rộng, đảm đang có trách nhiệm mới thực tế.”

“Cậu ta mà tốt như ông nói thì cứ để cậu ta theo đuổi Nhã Nhã vài năm cũng sẽ theo đuổi được thôi, cần gì phải bắt Nhã Nhã gả đi gấp gáp vậy cơ chứ.”

“Sớm gả muộn gả cũng đều là gả mà thôi, giành trước thì thắng trước!”

“Ông xem hôn nhân của con gái như hàng được rao bán ngoài chợ à, giành trước thì thắng trước!”


“Bà xã xinh đẹp à, em không biết tiểu Điền đắt giá cỡ nào đâu! Lão Lý, lão Trương, lão Trần… đều muốn giành cậu ta làm con rể đấy, mấy ông già đó tìm đủ mọi cách sắp xếp cho con gái mình đi tham gia tiệc công ty, mục đích là để con gái họ được tiểu Điền yêu thích, để rồi giành lấy trái tim của chàng trai độc thân hoàng kim này đấy!”

Họ tính tới tính lui cũng không tính đến việc Điền Hân Viêm đã bị con gái ông bắt lấy rồi! Ha ha, thật có cảm giác thành tựu mà, người làm cha là ông đây cảm thấy thật vinh hạnh!

“Em nhớ con gái của lão Lý hình như là… người mẫu, ngoại hình xinh đẹp cao ráo, so với Nhã Nhã nhà mình thì…”

Mẫu thân đại nhân đưa mắt nhìn Phó Quan Nhã, vừa lúc gặp phải tầm mắt của con gái.

Khuôn mặt của con gái bà rất thanh tú, vì miệng bị nhét đầy cơm mà hai má phình to ra, như con chuột hamster vậy, dễ thương thì dễ thương, nhưng so với con gái của lão Lý thì hoàn toàn lép vế.

Mẫu thân đại nhân đang cân đo đong đếm cách dùng từ, bà không muốn chê con gái, nên một số từ ngữ có thể khiến người khác đau lòng thì bà trực tiếp bỏ qua.

Hai vợ chồng dùng ánh mắt trao đổi với nhau, bà xã chưa nói thì ông xã đã hiểu!!

“… có lẽ tiểu Điền thích dạng con gái nhỏ nhắn xinh xinh á mà!”


Đối với việc con gái nhà mình bỗng nhiên lại thắng cả một đoàn mỹ nữ thì ông vẫn cảm thấy có chút hoang mang. Nhưng mỗi người đàn ông đều có mắt chọn vợ khác nhau, mỹ nữ trong mắt người này không chắc sẽ là người đẹp trong mắt người khác.

Hơn nữa, Nhã Nhã nhà ông cũng đâu có tệ! Trong lòng người đàn ông nào cũng sẽ có một búp bê babie của mình mà.

“Em lo lắng không biết có phải vì cậu ta có bệnh tật gì không thể nói nên mới chọn người có tính khí trông có vẻ ôn hòa như Nhã Nhã nhà chúng làm bia đỡ đạn….”

Mẫu thân đại nhân vốn thuộc dạng người đa nghi, cùng một chuyện khi nhìn ở góc độ của bà thì luôn lệch về hướng xấu.

Lúc này suy nghĩ của bà là: “Chẳng lẽ… cậu ta là đồng tính, vì áp lực của bề trên mà không thể không kím đại một cô gái nào đó để cưới! Con gái của lão Lý quá tinh ranh, không dễ khống chế, Nhã Nhã trông có vẻ khờ khờ dễ ăn hiếp, vừa đúng để cưới về làm vợ giả nhằm che mắt thiên hạ.

“Ách, không đến nỗi thế chứ…” Phó Quỳnh Sâm lại không hề nghĩ đến vấn đề này nên không dám khẳng định cho lắm.

Phó Quan Nhã nghía bên trái nhìn mẹ, nghía bên phải nhìn ba, họ thảo luận càng nhanh thì đầu óc cô cũng hoạt động nhanh theo.

Đồng tính? Không phải chứ. Bộ dáng đói khát của anh ta vào tối qua… không giống như đang giả bộ.

“Em càng nghĩ càng cảm thấy không ổn… cậu ta có máu có mặt trên thương trường mà lại cưới vợ một cách gấp gáp như thế, nhất định là có vấn đề!” Mẫu thân đại nhân đi qua đi lại với vẻ buồn phiền ân hận, bà tức bản thân lúc trước dễ dàng bị chồng bà thuyết phục mà gật đầu đồng ý hôn sự này, bây giờ càng nghi ngờ thì bà càng cảm thấy buồn phiền.

Quả nhiên không nên đem ‘quyền quản lý đại sự’ giao cho chồng bà toàn quyền nắm giữ mà.

“Bà xã xinh đẹp à! Em đừng tự mình hù mình chứ, tuy là hơi gấp gáp, nhưng tiểu Điền vẫn không hề để chúng ta bị mất mặt mà!” Phó Quỳnh Sâm nhanh nhẩu giải thích giúp cho con rể, không để Điền Hân Viêm bị rớt điểm trước mắt mẹ vợ. “Chẳng phải hôn lễ của hai đứa nó được tổ chức rất tốt sao. Tuy rằng có chút gấp, nhưng mọi thứ từ đầu đến đuôi đều do một mình cậu ta sắp sếp mà lại không hề bị luống cuống tay chân, mỗi một chi tiết đều được chuẩn bị thỏa đáng, Nhã Nhã chỉ việc chú tâm làm một cô dâu xinh đẹp, còn chúng ta cũng chỉ cần phụ trách ăn mặc cho thể diện, rồi được xe đến đón tận nơi, đưa về tận chỗ, đây chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao.”


“Hôn lễ và bữa tiệc quả thật là không có gì để mà soi mói cả…” Hôm đó, tất cả các quý bà đều khen không dứt lời, mẫu thân đại nhân nghe đến mức sướng lỗ tai.

Nên biết rằng các quý bà thường ăn mặc đều quen dùng những nhãn hiệu lớn, nổi tiếng, đối với tất cả mọi thứ đều yêu cầu cao nhất, nói khó nghe xíu thì gọi là ‘con mắt mọc trên đầu’, muốn kiếm được thứ có thể khiến họ ai ai cũng khen ngợi không dứt lời thì còn khó hơn cả lên mây!

Ba mẹ khen nhà hàng, khen món ăn, khen phục vụ, đương nhiên còn khen cả chàng rể mới cưới nữa!

Không chỉ bạn bè của Phó Quỳnh Sâm nhìn Điền Hân Viêm như hổ rình mồi, mà ngay cả các quý bà cũng thỉnh thoảng phải thốt lên câu: Nếu con gái tôi mà gả được cho người chồng giống như thế thì tương lai không cần nphải sầu lo rồi.

Phó Quan Nhã thật biết chọn, chọn được ngay đúng người đàn ông tuyệt như thế, cần nhân phẩm có nhân phẩm, cần tài lực có tài lực, không biết Phó Quan Nhã quen biết cậu ta như thế nào nữa.

“Chẳng phải em cũng đã từng nói tiểu Điền không giống bộ dạng của mấy công tử giàu có kiêu ngạo hay khoe của nhà khác sao. Em còn nói trông cậu ta rất có trách nhiệm nữa. Bây giờ đã là người một nhà rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, cứ để thời gian chứng minh đi, ông xã em đây chắc chắn không nhìn nhằm người đâu, cậu ta nhất định sẽ là một ông chồng tốt của Nhã Nhã nhà mình mà.”

Hơn nữa, trước khi gả con gái cho cậu ấy, ông và tiểu Điền đã có một cuộc ‘mans talk’ với nhau, tiểu Điền đã đảm bảo với ông rồi, người làm cha đây cực kỳ yên lòng với chàng rể này.

Phó Quỳnh Sâm dùng chiêu bài cười ngọt ngào ấm áp để an ủi bà xã đại nhân của mình. Và bà xã đại nhân đã trúng chiêu, ông lúc nào cũng cười kiểu ngây ngô ngốc nghếch, cho dù có đang giận cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ bị ông chọc cho phì cười. Quả nhiên, mọi lo lắng của mẫu thân đại nhân đều đã tan biến thành mây khói.

Mắt nhìn người của chồng bà quả thật rất chính xác. Không biết là vì người ngốc có phúc ngốc hay sao mà ông chỉ nhờ vào trực giác thôi cũng có thể tránh thoát được mấy lần khủng hoảng doanh nghiệp.

“Hy vọng lần này ông có nhìn nhằm người, hạnh phúc của con gái chẳng như việc làm ăn lúc nào muốn hô dừng là dừng đâu.” Mẫu thân đại nhân chỉ đành suy nghĩ về hướng tốt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận