Anh Chàng Ngọt Ngào

Phó Quan Nhã không biết phải nói gì.

Trước đó, cô hoàn toàn không biết còn có một người con gái gọi là ‘thanh mai trúc mã’ với Điền Hân Viêm tồn tại, không biết thì ra anh đã yêu một người lâu đến vậy, lâu đến mức gần bằng tuổi của cô.

Ngực cô bỗng nhói lên, không biết là vì buồn bực? Hay vì đau?

Hạ Phồn Mộc nói, “Nếu tôi biết sớm, nhất định đã ngăn cản cậu kết hôn với anh ta rồi.”

“Nhưng, anh ấy đối với tôi không tệ.....”

Cô không phải là đầu gỗ, người khác đối xử với cô tốt hay xấu, chính cô cảm thụ rõ ràng nhất. Cưới nhau mặc dù không lâu, nhưng Điền Hân Viêm thật sự chưa từng bạc đãi cô. Cô không phải lo lắng gì về cuộc sống cả, chỉ chuyển từ ở nhà mẹ nuôi, biến thành cưới chồng được Điền Hân Viêm nuôi.

Sau khi cưới, cô thích làm gì thì làm, anh không bao giờ phàn nàn. Cô chơi đất sét, móc len, bày đầy dụng cụ trên bàn, trên sàn, anh đi qua có khi sẽ dính vài miếng đất sét lên chân, nhưng chưa bao giờ cau mày lấy một lần.... .......

Có, có một lần duy nhất anh cau mày là khi anh cảm thấy ‘Nên đi ngủ’, nhưng cô vẫn ham chơi, khi đó, anh sẽ ngồi gần cô.... ... Giở trò quấy rối, sau đó người ‘vui đùa’ đổi lại thành anh.... ...

“Không thù không oán, đương nhiên anh ta sẽ không ngược đãi cậu, nhưng yêu thì..... Anh ta sẽ không bao giờ cho cậu! Anh ta yêu thanh mai trúc mã của mình, không thể phân dù chỉ 1% tình yêu cho cậu. Cùng lắm thì xem cậu như thú cưng, thỉnh thoảng sờ đầu một cái, ôm một cái, cho cậu cảm giác cậu đang được cưng chiều thôi!”

“... ..... Tôi cũng không thích anh ấy nhiều lắm......” Phó Quan Nhã nói thầm. Không thích anh lắm, cho nên, anh có yêu người khác thì cô cũng không có tổn thất gì đúng không.... ...

Phó Quan Nhã tự thuyết phục mình.

Thật may là cô chỉ động lòng một tí xíu xìu xiu thôi.... ...

Nếu thật có thấy khổ sở, cũng chỉ có một tí xíu xìu xiu.....

“Em tới đây làm gì?” Điền Hân Viêm bỗng hỏi.

Điền Hân Viêm thấy Phó Quan Nhã đứng bên cạnh Hạ Phồn Mộc thì mắt như đang rực lửa.

Anh kéo tay cô cách Hạ Phồn Mộc thật xa.

Không đợi cô trả lời, anh lại nói, “Sĩ Vĩ, dẫn cô ấy đến phòng làm việc của tôi đi!”

“Vâng!” Thư ký lập tức tiến lên.

“Mời cô qua bên này.”

Thư ký không cho Phó Quan Nhã có cơ hội cự tuyệt, vừa đấm vừa xoa dẫn cô vào thang máy, nhanh nhẹn ấn phím, thoát khỏi chiến trường nguy hiểm.

“Sợ tôi tiếp xúc với cô ấy như vậy?” Hạ Phồn Mộc cười hỏi.

Điền Hân Viêm xem Hạ Phồn Mộc như không tồn tại, tất nhiên sẽ không trả lời, chỉ lạnh lùng nói với một nhân viên nam bên cạnh, “Gọi bảo vệ lên đây! Từ nay về sau người này vừa bước vào công ty thì trực tiếp quét ra ngoài, không cần ngại!”

Hạ Phồn Mộc lười giả bộ cười, lạnh lùng nói, “Nhã Nhã và Ấu Dung không có điểm nào giống nhau hết! Sở thích của cậu khác quá rồi, hay là.... ... Cố ý tìm một người khác hẳn Ấu Dung để thử?”

Điền Hân Viêm đen mặt.

“Không phải quá thất đức sao? Coi Nhã Nhã là cái gì? Ngay cả thế thân cũng không phải?” Hạ Phồn Mộc hừ nói, chẳng sợ dáng vẻ giận dữ Điền Hân Viêm tí nào.

Bày ra cái mặt thối đó, muốn hù ai chứ ?!

“Nhã Nhã là tên để cậu gọi à?” Hai chữ này đã chọc điên Điền Hân Viêm, từ trước tới giờ, anh luôn xem Hạ Phồn Mộc như không khí, nhưng vào giờ phút này, lại hoàn toàn không làm được!

“Với mức độ thân thiết của tôi và cậu ấy, gọi ‘Nhã Nhã’ là bình thường thôi!” Hạ Phồn Mộc lại tiếp tục khiêu khích.

Điền Hân Viêm đáp lại bằng cách rống với bảo vệ vừa chạy tới. “Đuổi ra ngoài!”

Thư ký dẫn Phó Quan Nhã lên lầu mười lăm.

Ngang qua phòng bí thư, năm sáu cô thư ký rối rít dừng công việc lại, tò mò nhìn Phó Quan Nhã.

Phó Quan Nhã vừa đi vừa quan sát xung quanh, d.đ! lê~ quý ^ đôn# thầm nghĩ, phía trước chắc là phòng làm việc của Điền Hân Viêm rồi, sạch sẽ sáng ngời, trên bàn còn bày cái ly quà tặng màu hồng, ồ cái này rất khó trúng đó!

Thì ra Điền Hân Viêm cũng thích sưu tập đồ tặng......

“Đây là chỗ làm việc của tôi, bên trong kia là của tổng giám đốc.” Thư ký biết cô hiểu lầm, cho rằng đây là phòng làm việc của tổng giám đốc, bèn nói rõ.

Cánh cửa gỗ vừa mở, Phó Quan Nhã đã há hốc miệng nhìn trân trối.

Đây là, đây là phòng khách của khu nhà cao cấp đúng không?

Cửa sổ thật lớn sát mặt sàn, chiếm hết cả bức tường, có thể ngắm cảnh đằng xa rất rõ ràng.

Không hổ là công ty xây dựng, xung quanh phòng làm việc có rất nhiều mô hình kiến trúc!

Từng mô hình như là một tác phẩm nghệ thuật quý giá, được đặt trong tủ kính, khéo léo, tinh xảo, sống động như thật.....

Giữa phòng là một cái bàn to hình chữ L đến mức người ta có thể nằm trên đó lăn lộn vài vòng.

Một bên là bàn làm việc rộng rãi, với đồ dụng được sắp xếp chỉnh tề: bản vẽ, dụng cụ vẽ, tài liệu, bộ sách, máy vi tính.

Trên màn hình máy tính là bản thiết kế một toà nhà đồ sộ đang ở chế độ hoạt động.

Bên cạnh máy tính có mô hình tòa nhà thu nhỏ. Cô chú ý nó vì thiết kế mang phong cách hiện đại rất lạ của nó.

“Mời cô ngồi tạm ở đây, tôi sẽ đi lấy cà phê cho cô.”

“À....... Cám ơn.” Phó Quan Nhã ngẩn người ra một giây, rồi mới nhanh chóng ngồi xuống ghế sa lon bằng da thật kia.

Chỉ chốc lát sau, thư ký trở về, kèm theo là một ly cà phê nóng.

“Cô còn nhớ tôi không? Lúc chuẩn bị kết hôn, không ít lần tổng giám đốc phái tôi qua bên nhà cô đó!” Lúc chuẩn bị cho hôn lễ, cơ hồ là chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng do một mình cậu ôm lấy. Kinh nghiệm xương máu sau khi làm thư ký là, thư ký là một đứa ở số khổ!

Phó Quan Nhã gật đầu liên tục, “Có! Nhưng tên thì....”

“Tôi tên là Dương Sĩ Vĩ. Đây là danh thiếp của tôi.” Thư ký tự giới thiệu xong, nói tiếp, “Về sau, khi cô đến công ty, có thể gọi điện thoại cho tôi theo số ở trên, tôi sẽ nói tiếp tân để cô lên thẳng đây!”

“Thư ký tổng giám đốc.......” Chức vị ghi trên danh thiếp trông thật uy phong!

“Thực tế chỉ là làm sai vặt thôi! Xử lý ăn uống và ngủ nghỉ của tổng giám đốc!” Dương Sĩ Vĩ thấy vẻ hâm mộ trong mắt Phó Quan Nhã, không thể không đính chính phá hư tưởng tượng của cô.

“Anh vất vả rồi!”

Vẻ mặt chân thành của Phó Quan Nhã chọc Dương Sĩ Vĩ bật cười.

“Vậy về sau trước mặt tổng giám đốc, nhờ cô nói tốt giùm tôi mấy câu, tốt nhất là được tăng lương gì đó!” Dương Sĩ Vĩ nịnh nọt cười giỡn. Cậu nhìn ra cô là người dễ chịu mới dám nói giỡn.

Có thể chịu đựng được tính tình của tổng giám đốc, tuyệt đối không phải người thường!

“Chờ khi nào anh ấy vui, tôi sẽ nói thử xem.” Phó Quan Nhã cũng nói giỡn.

“Thảm! Vậy ước mơ tăng lương của tôi vô vọng rồi! Tổng giám đốc cũng có lúc vui sao?” Dương Sĩ Vĩ tỏ vẻ tuyệt vọng.

Phó Quan Nhã chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt lên, “Tôi sẽ cố gắng để mỗi ngày anh ấy đều vui vẻ!”

Câu này không phải nói đùa, cũng không phải thuận miệng nói chơi...... Cô nói giống như đây là chuyện đương nhiên, càng giống như một lời bảo đảm, là nhiệm vụ cô giao cho chính mình. Cô muốn thấy anh vui vẻ, không cau mày, không phiền não.... .....

Dương Sĩ Vĩ nhìn cô với ánh mắt tán thưởng, cười nói, “Vậy cô cố gắng lên!”

“Ừ!”

“Cô phải luôn luôn nhớ, cá hộp là món tổng giám đốc cực ghét, đừng bao giờ để món đó trước mặt tổng giám đốc!” Dương Sĩ Vĩ tốt bụng nói.

Nếu không sẽ giống như một con chó đang cực đói thấy thức ăn trong bát của mình bị lấy mất, nó sẽ giận dữ xông lên cắn người!

“Tôi biết rồi.” Cô cười khổ, “Từ sáng sớm nay.... ...”

“Hèn chi!” Dương Sĩ Vĩ nói. Thì ra khổ chủ là vợ của tổng giám đốc!

“Tại sao anh ấy ghét cá hộp, anh biết không?”

“Có lẽ là lúc nhỏ bị người ta trét cá hộp khắp người, rồi đẩy vào một đám mèo hoang chăng?” Dương Sĩ Vĩ nói giỡn.

“Trong truyện tranh cũng có chuyện như vậy!” Nhưng cô nghĩ Điền Hân Viêm không thể nào gặp phải chuyện như thế.

“Đáng tiếc tôi cũng không rõ lắm tại sao tổng giám đốc lại ghét vị cá hộp như vậy. Dù sao, đừng đụng vào điểm đó của tổng giám đốc là được rồi!”

Phó Quan Nhã gật đầu, tỏ vẻ cám ơn Dương Sĩ Vĩ.

“Rồi, giờ tôi đi giúp tổng giám đốc chống địch đây, cô ngồi đây đợi chút nhé!”

“Địch?”

“Hạ Phồn Mộc.”

“Không phải cậu ta tới đây bàn chuyện làm ăn sao?”

“Chính xác mà nói là anh ta tới đây đoạt mối làm ăn...... Tại công ty của người khác, ngồi trên ghế sa lon của người khác, dùng bàn hội nghị của người khác, chặn công trình của người ta, đưa ra dự án xây dựng của nhà mình.”

Phó Quan Nhã nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Vậy nên quan hệ giữa Hạ Phồn Mộc và Điền Hân Viêm mới không tốt?

“Đúng rồi, Hạ Phồn Mộc là cái ghét thứ hai của tổng giám đốc, cô phải nhớ kỹ đó!”

“A? Tại sao?”

“Có thể là vì ... .... Người bôi cá hộp lên khắp người tổng giám đốc rồi đẩy vào đám mèo hoang lúc còn bé là Hạ Phồn Mộc ?!” Dương Sĩ Vĩ nói xong, cười to mấy tiếng, xong bỗng lập tức im bặt.

Nguyên nhân chỉ có một, tổng giám đốc đã trở lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui