Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Bữa sáng là bữa ăn tôi thích nhất trong ngày. Thích tới mức, sáng nay khi thức dậy, tôi quyết định sẽ ăn gộp bữa sáng với cả bữa trưa và tối. Tôi thậm chí còn làm một tô yến mạch cho Strummer, vì mũi nó cứ khụt khịt khi tôi ăn phần của mình – tôi hiểu như thế nghĩa là nó cũng muốn ăn. Yến mạch và chó không phải hai thứ hợp nhau. Cuối cùng thì mặt Strummer dính đầy yến mạch khô. Nhưng nó rất vui. Chẳng phải đời chỉ cần thế sao?

Tôi đang nghe bản thu thử của Superhero được Brady đưa cho, suy nghĩ về các ý tưởng quảng bá cho nhóm, thì điện thoại của tôi vang lên.

“Xin chào?”

“Heaven”, một giọng Albani không thể lẫn vào đâu cất lên. “Tôi đang trong giờ nghỉ. Tôi phải nói chuyện với cô. Giờ cô có thời gian không?”

“Marco à?”

“Thế cô nghĩ ai lại nói được giọng thế này?”, Marco hỏi lại.

“Có chuyện gì vậy, cậu bé?”

“Tôi nói chuyện với cô được không? Gặp mặt ấy?”

“Được chứ”, tôi đáp, đồng ý gặp cậu ta tại công viên nhỏ đối diện quán Temple.

Khi đến công viên, tôi thấy Marco đang đi tới đi lui, thấy cậu ta đang mặc áo khoác. Không giống cậu ta mọi khi chút nào. Cậu ta trông khá chải chuốt.

“Chào, chàng đẹp trai!” Tôi ôm chầm cậu ta. “Nhà hàng thế nào rồi?”

“Cô nghĩ thế nào chứ? Rất khủng khiếp. Như mọi khi thôi”, cậu ta nói. Rồi cậu ta đốt điếu thuốc, hít một hơi sâu. “Tôi nhận được tin xấu.”

“Tin gì?”

“Bốn ngày nữa visa của tôi hết hạn.”

“Ôi, không!” Tôi thực sự lo lắng.

“Tôi không biết tại sao lại không nhận được giấy báo sớm hơn. Nếu đám ngu ngốc đó nghĩ tôi có thể giải quyết vấn đề trong vòng bốn ngày, thì thực sự, tôi không làm nổi.”

“Cậu sẽ phải quay về Albani sao?”

“Sớm muộn thôi, đúng là vậy”, cậu ta đáp.

“Trong vòng bốn ngày nữa?”

“Không, tất nhiên không phải trong vòng bốn ngày. Tôi không thể. Jean Paul đã làm cho tôi số thẻ an ninh xã hội giả khi mới vào làm, giờ nếu dùng tới visa, tôi lại có hai mã số an ninh xã hội… rồi lại không có bằng chứng mình đã làm việc. Và tôi không thể làm trong nhà hàng nếu không có visa. Rồi tính hết. Tôi cũng không hiểu tại sao Jean Paul lại cho tôi mã số an ninh xã hội giả.”

“Chà, tại sao hắn lại làm thế nhỉ?”

Marco thở dài. “Vì khi được thuê làm, tôi chưa có số an ninh xã hội, thế là gã bịa ra để làm cho xong thủ tục giấy tờ.”

“Gã thật là suy nghĩ thấu đáo.”

“Ừ”, Marco nói. Cậu ta lại đốt một điếu thuốc nữa bằng điếu thuốc đã gần tàn.

“Tôi rất xin lỗi, chàng trai”, tôi nói. “Tôi có thể giúp gì không?” Ngay giây phút này, tôi thực sự hối tiếc vì đã hỏi. Marco quỳ cả hai gối xuống. Tôi ngỡ cậu ta sắp cầu hôn mình, nhưng cậu ta đâu thể thực sự cầu hôn với tôi, đúng không? Trời ơi! Thật kinh khủng!

“Tôi không chắc thế nào mới đường hoàng. Tôi nên quỳ một gối hay hai đây?” Cậu ta hỏi, khiến tôi muốn phát khóc. Tôi quý cậu chàng bé nhỏ này, và tôi thực sự sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ, nhưng không đời nào tôi kết hôn với cậu ta.

“Chỉ một gối thôi, nhưng cậu đứng lên đi, Marco.” Cậu ta chống một chân lên, chỉ còn quỳ một gối, và nhìn tôi bằng bên mắt còn nguyên vẹn.

“Heaven, tôi biết thế này là không lãng mạn lắm, vì nó trông như thể tôi chỉ cần được có quyền công dân. Và đúng là vậy. Nhưng đồng thời, tôi vẫn luôn nghĩ cô là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới.”

“Marco, thôi đi… thật đấy!”

“Tôi nói thật mà”, cậu ta nắm chặt tay tôi.

“Tôi không thể cưới cậu, Marco, nên làm ơn đừng yêu cầu tôi kết hôn với cậu. Tôi không thể. Tôi ghét phải từ chối, nhưng tôi không thể.”

“Khi cô buồn vì chia tay bạn trai… khi cô mới bắt đầu làm việc cùng chúng tôi… rồi cô khóc, tôi nói với cô rằng có cả trăm người đàn ông sẽ muốn được ở cạnh cô – tôi muốn nói rằng tôi sẽ làm người bạn trai mới của cô.”

“Marco, nghe này…” Tôi mở lời, nhưng cậu ta đã cho tay vào túi áo khoác, lôi ra một chiếc hộp. Chiếc hộp hơi lớn hơn hộp đựng nhẫn, nhưng nó còn có thể là cái gì nữa cơ chứ? Cậu ta có nhẫn? Ôi, sự việc cứ mỗi giây lại càng tệ hại.

“Tôi không đủ tiền mua chiếc nhẫn mà các cô gái thích, nhưng tôi có thứ này tặng cô”, cậu ta nói. Rồi mở chiếc hộp, cậu ta đưa nó tới gần tôi bằng vẻ mặt ngập tràn xúc cảm chân thành tới nức lòng. Tôi nhìn vào hộp.

“Một chiếc khóa thắt lưng. Một chiếc khóa thắt lưng hình gà trống. Thứ khôi hài nhất tôi từng thấy.

“Đó là một con gà trống”, tôi nói.

“Đúng rồi, cô có thích không?”

“Tôi… tôi thích! Tôi nghĩ nó rất đẹp… nhưng tôi không thể.”

“Heaven…” Cậu ta dừng một khoảng lâu tới mức tôi dám chắc nó hoàn toàn không phù hợp với kiểu cách của cậu ta. “Cô làm ơn lấy tôi được không?”

Nếu nói tôi sững sờ vì câu hỏi này thì chẳng khác nào nói rằng gương mặt Michael Jackson bị ảnh hưởng bởi phẫu thuật thẩm mỹ. Chưa từng có ai hỏi tôi câu này cả, nhưng dù rất dao động, tôi nhận ra đây là câu hỏi tôi cần nghe để xua tan lời nguyền u ám về cái–chết–khi–hai–bảy–tuổi của tôi.

Ngay lập tức, cuộc sống với Marco hiện lên trước mắt tôi: lái những cỗ xe dê kéo nhỏ xíu, chế độ ăn gồm khoai tây, rượu ngũ cốc thô (làm từ khoai tây), một tủ quần áo gồm những chiếc váy phồng hoa, bên ngoài là tạp dề, những tấm đập giặt quần áo, vắt sữa bò, sinh những Marco nhí có mái tóc gáo dừa và con mắt thủy tinh bé nhỏ luôn cần được đánh bóng.

Tôi giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng giữa ban ngày, nhìn cậu ta đứng đó, đầy ngọt ngào và hy vọng, bất chấp mùi hương thuốc lá vẫn quanh quẩn. “Không, Marco. Tôi không thể. Tôi xin lỗi.” Tôi ghét điều này. Tôi ghét điều này. Thật không công bằng. Tôi ghét việc nhập cư, tôi ghét Jean Paul, tôi ghét chính mình.


“Tôi sẽ yêu cô mãi mãi, thật mà”, cậu ta nói. “Không phải chỉ đến khi tôi được nhập quốc tịch đâu.” Tôi tin cậu ta. Tôi cá là cậu ta làm được. Và dựa trên sự thật rằng tôi vẫn cần kết hôn sớm, việc này giống như một bài kiểm tra vậy. Tôi không biết tại sao mình lại bị kiểm tra, vì tất nhiên tôi sẽ chẳng bao giờ cưới Marco, nhưng điều này khiến tôi cảm thấy không tốt. Tôi hy vọng mình vượt qua bài kiểm tra này. Nếu vậy, tại sao tôi cảm thấy tồi tệ đến nhường này?

“Tôi biết”, tôi nói với Marco. “Làm ơn đứng lên đi.” Tôi đưa tay ra, giúp cậu ta đứng dậy.

“Không sao. Tôi không nghĩ cô sẽ đồng ý, nhưng tôi vẫn phải thử.”

“Tôi xin lỗi. Đây…”, tôi nói trong lúc đưa cho cậu ta chiếc hộp đựng khóa thắt lưng hình gà trống. “Cậu nên giữ cái này.”

“Không, tôi muốn cô giữ nó”, cậu ta nói. “Năn nỉ đấy.”

“Thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi”, tôi nói, “nhưng ở Albani thì gà trống có ý nghĩa đặc biệt gì không?”

“Không”, cậu ta nói.

“Ồ. Vậy được rồi. Ừ, thực sự… nó rất… đặc biệt.”

“Tôi vui là cô thích nó. Hy vọng cô sẽ đeo nó thường xuyên và nghĩ tới tôi.”

“Hẳn rồi”, tôi đáp. Và giờ khi đã nói ra, tôi sẽ đeo nó, vì tôi không nói dối. Ý là… tôi nói dối… nhưng chỉ khi sự việc không nghiêm trọng. Tôi không bao giờ dối những việc quan trọng và tôi không bao giờ hứa hẹn mà không giữ lời.

Tôi ôm Marco thật chặt, rồi quay trở về nhà, cùng với chiếc khóa thắt lưng mới hình gà trống.

“Kể tớ nghe mọi thứ đi”, Sydney nói khi chúng tôi ngồi vào mấy chiếc ghế gỗ cực kỳ không thoải mái tại Starbucks.

“Tớ không biết bắt đầu từ đâu nữa”, tôi đáp.

“Cậu có cặp với cậu ta không?”

“Brady ấy à?”, tôi hỏi. “Không.”

“Hmm.”

“Hmm cái gì?” Tôi cảm giác câu “hmm” có ẩn ý gì đó.

“Chỉ là tớ đoan chắc cậu sẽ làm vậy”, cô nàng nói. “Nếu tớ là cậu thì tớ sẽ làm vậy.”

“Chà, cậu ít phân biệt đối xử hơn tớ đấy.”

“Đúng vậy”, Sydney nói. Cô nàng tảng lờ tôi để chú ý tới anh chàng dễ thương vừa bước vào gọi một ly Americano. “Tớ xin lỗi”, cô nàng nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm anh ta. “Tớ sẽ quay lại với cậu ngay.” Rồi cô nàng tiếp tục đăm đăm quan sát Chàng Đậm Đặc kia tới khi anh ta đi mất. “Anh ta đồng tính. Thậm chí chẳng hề nhìn sang đây lấy một cái.”

Tôi ho một tiếng. Bỏ qua việc đó đi. “Một tin khác là hôm nay tớ được cầu hôn…” Syd đột ngột ngưng uống cà phê, trợn tròn mắt nhìn tôi. “Nhớ Marco không?”, tôi nói tiếp. “Cậu có bao giờ gặp cậu ta chưa nhỉ? Cậu phụ bàn người Albani ấy?”

“Cậu chàng có một mắt ấy hả?”, cô nàng hỏi. “Thấy ghê!”

“Cư xử tốt chút đi. Cậu ta gặp vấn đề với việc nhập cư. Tớ cảm thấy rất tệ vì phải từ chối. Thật sự rất tệ hại.”

“Này, tất nhiên cậu phải từ chối rồi.”

“Nhưng tớ chẳng thể cho cậu ta cái gì khác cả”, tôi nói. “Chẳng hạn như, ‘Không, tôi không cưới cậu được, nhưng đây là giấy phép để cậu được ở lại Mỹ’.”

“Ồ! Trong lúc cậu đang muốn phân phát các thứ… tớ lấy chìa khóa tới công viên Gramercy được không?”

“Được”, tôi đáp.

“Quá tệ là cậu ta không thừa tiền. Có tiền thì tớ đồng ý luôn”, Syd nhấp cà phê. Rồi tôi chợt nhớ. Marco đã cho tôi xem ảnh nhà cha mẹ cậu ta ở Albani. Họ thực sự có tiền. Syd muốn có bộ ngực mới, cậu ta thì muốn quyền công dân. Tôi thấy đây là vụ làm ăn sòng phẳng.

“Thực ra tớ nghĩ gia đình cậu ta thực sự có tiền…”

“Tiền kiểu gì?”

“Kiểu đủ để mua bộ ngực mới thì sao nào?”, tôi nói.

Syd dường như bị điểm trúng huyệt. Cô nàng ngẫm nghĩ. “Tớ có phải làm tình với cậu ta không?”

“Đó là việc của cậu”, tôi phá lên cười. “Tớ chỉ làm mối thôi, không môi giới quan hệ tình dục.” Tôi chỉ nghiêm túc một nửa khi gợi đến việc này, và cho rằng Syd cũng chỉ nghiêm túc một nửa khi hỏi đến tiền. Kỳ lạ thay, hình như cộng lại thì chúng ta có được “khối nghiêm túc” thật tròn trĩnh. Điện thoại di động của tôi reo lên. Tôi không nhận ra số gọi đến.

“Là 213”, tôi nói với Syd, rồi nhấn nút nghe. “Xin chào?”

“Chào, người đẹp… nhớ anh không?”

“Có chứ… nhớ chết đi được”, tôi đáp trả, dù chẳng biết bên kia đầu dây là ai.

“Darren đây”, anh ta nói. “Anh nghĩ tới em suốt.”

“Chào, Darren”, tôi nói. Đôi mắt Sydney trố ra như muốn bật luôn khỏi hốc mắt.

“Được lắm… cậu sẽ phải kể hết với tớ về vụ đó”, cô nàng lên tiếng, và tôi suỵt để cô nàng im lặng.

“Anh đang ở New York”, anh ta nói. “Muốn gặp em.”

“Anh ở đây à? Wow. Được… lịch trình thế nào?”


“Anh đang rảnh… ngay lúc này.”

“Chà, giờ em đang ngồi với Sydney.”

“Nói với cô ấy là cô ấy như con kỳ đà cản mũi vậy. Hỏi xem cô ấy có ý tưởng kinh thiên động địa nào kể từ lần cuối gặp anh tới giờ không?”

“Được rồi, em đã chuyển lời giúp anh.”

“Tối mai thì sao nhỉ?”, anh ta hỏi. “Aqua Grill? Như cũ nhé?”

“Hẳn rồi…”, tôi từ tốn. “Nghe hay đấy.”

“Tuyệt. Anh sẽ đón em tầm 7 giờ nhé?”

“Ừ… được”, tôi cho anh ta địa chỉ nhà mình rồi cúp máy. “Anh ta bảo nhớ cậu đấy”, tôi nói với Syd.

“Cậu đang hẹn hò với anh ta?”, cô nàng hỏi.

“Chắc vậy. Anh ta làm tớ bất ngờ.”

“Tối nay à?”

“Tối mai.”

“Ôi trời…”, cô nàng kêu lên.

BRADY

Tôi thức dậy vì có tiếng đập cửa. chỉ có thể là Heaven. Thế nên bạn có thể hình dung tôi ngạc nhiên cỡ nào khi mở cửa và thấy Phil đứng đó.

“Ôm tớ đi”, cậu ta lao vào vòng tay tôi. Tôi đành phải quàng tay quanh gã khốn này và ôm hắn.

“Chuyện gì vậy, anh bạn?” Tôi cố gắng gỡ cậu ta ra.

“Chỉ là chúng ta cần ôm.”

“Vậy sao?”

“Tôi yêu cậu, anh bạn”, cậu ta nói. Tôi bắt đầu nhìn quanh, tự hỏi cậu ta muốn gì, vì việc này giống với cảnh quay trong các quảng cáo bia một cách đáng sợ.

“Được rồi, người anh em. Tôi cũng yêu cậu. Không sao đâu”, tôi vừa nói vừa rụt người khỏi vòng tay cậu ta.

“Thật chứ?”, cậu ta hỏi. Giờ thì tôi nhận ra cậu ta đến vì chuyện với Sarah. Cậu ta thực sự cảm thấy tệ. Tôi khá xúc động. Rất tệ, nhưng ít nhất thì bây giờ tôi biết rằng cậu ta không thích thú gì với điều đó.

“Ừ, anh bạn. Không sao cả. Nếu cậu hạnh phúc, thì tớ cũng chỉ cần có thế. Nhưng cẩn thận nhé… cô ta kháng đạo Chúa đấy.”

“Cô ấy chỉ cần tình yêu thôi, anh bạn.”

“Cô ta cần vậy thôi à? Vui đấy… tớ tưởng cô ta cần phẫu thuật não cùng một chiếc vé miễn khứ hồi thẳng tới địa ngục.” Và lạy Chúa, cô ta có mang thai đứa con của tôi không đây?

Phil thận trọng nhìn tôi. “Tớ đã tới ngân hàng”, cậu ta nói, “và gặp…”

“Khoan, cậu thực sự đã làm việc tớ bảo cậu à?”

“Hẳn rồi”, cậu ta đáp. “Tớ lấy phiếu điền thông tin, sau đó trò chuyện với anh chàng Lawrence tại chi nhánh trên phố Price.” Phil tìm cách mở đầu câu chuyện. Chúng tôi đã quay lại trần thế rồi đây. “Tớ cũng rất có hứng thú muốn được biết nhiều hơn về ban nhạc.”

“Cậu sẽ thích bọn nhỏ”, tôi nói. “Bọn nó rất tuyệt vời.”

Điểm tốt ở Phil và tôi là chúng tôi không bao giờ tranh nhau về quyền lực. Tôi biết cậu ta sẽ làm điều tốt nhất cho chúng tôi. Tôi cũng sẽ như vậy. Chúng tôi đều có tai. Khi cần làm chủ hoặc lựa chọn bài nhạc, dù sao chúng tôi cũng sẽ nghiêng về cùng lựa chọn. Có tai nghĩa là có khả năng lựa chọn nhạc.

Nhiều người có gu tốt, có thể nghe các thứ từ radio và phản xạ lại. Nhưng không nhiều người có thể chọn ra thứ nhạc sẽ được ưa thích làm bài ra mắt hoặc bài nối tiếp sau. Bạn thực sự có thể làm nên tên tuổi hoặc đập nát một ban nhạc bằng cách chọn đúng hoặc sai bài, hoặc giới thiệu ban nhạc không đúng cách.

Ví dụ như ban nhạc Jellyfish. Tôi chọn họ làm các ngôi sao đang lên ngay lần đầu tiên nghe họ hát. Họ có thể trở thành ban nhạc tuyệt vời nhất mọi thời đại, hoặc ban nhạc không mấy ai trân trọng. Bạn có thể nói họ đi trước thời đại quá nhiều. Thực vậy! Đi trước thời đại quá nhiều năm.

Các ban nhạc như Radiohead và Beck cũng đồng thời thúc đẩy nền âm nhạc, họ có được sự nghiệp đáng nể. Tất nhiên là Jon Brion của nhóm Jellyfish tiếp tục trở thành một nhà sản xuất lỗi lạc, còn Eric Dover hát cho Slash’s Snakepit (mà đó cũng chưa phải thành tựu lớn nhất), nhưng lẽ ra họ có thể thành công rực rỡ. Tương tự với Fishbone. Nếu được nhóm Chili Peppers quảng bá, mọi thứ hẳn đã hoàn toàn khác. Thậm chí cả nhạc pop ngày nay…

Tôi có một người bạn làm việc cho các ngôi sao nhạc pop thanh thiếu niên. Cậu ta thề rằng Nick Lachey là một ca sĩ tuyệt vời. Tôi từng nghe mấy bài, cậu nhóc này thực sự biết hát. Nhưng cậu ta chọn sai bài, thế là bị lu mờ bởi bộ ngực của Jessica Simpson.

Lúc nào chẳng thế. Tài năng bị ngó lơ hoặc quảng bá sai cách, những kẻ chỉ có một bài hit cũng trở thành ngôi sao cỡ bự. Bạn không chỉ cần có khả năng nhận ra nhân tài, mà còn phải biết cách chọn bài hát. Cả tôi và Phil đều có khả năng đó kể từ lúc còn bé, nên ngay khi đưa nhóm nhạc này ra, tôi chắc chắn nó mang lại tiềm năng vô cùng to lớn. Và tôi hy vọng tiềm năng tín dụng cũng to lớn. Vì nếu không… chúng tôi sẽ tiêu tùng.

Hôm sau, tôi gặp phải Heaven khi ra ngoài. Cô nàng đang cầm một ly Starbucks trong tay.

“Cái đó là để giễu cợt tôi đấy à?”, tôi hỏi.

“Ồ, thế vì những chuyện đó mà bây giờ tôi phải ngưng uống cà phê à?”

“Không… nhưng ít nhất cô cũng nên mang cho tôi một ít.”


“Xin lỗi”, cô nàng nói. Rồi cô nàng mở khóa cửa, Strummer chạy vào hành lang, về phía tôi. Tôi vỗ đầu nó. Nó nép người vào chân tôi.

“Chúa ơi, tôi nhớ anh chàng bé nhỏ này quá.”

“Ừ, có nó ở cạnh rất vui”, cô nàng nói.

“Tối nay chúng ta đi chơi được không?”

“Ồ… nghe vui đấy…” Tôi dám chắc sẽ có từ nhưng theo sau. “Nhưng tối nay tôi có kế hoạch rồi.”

“Ồ… được rồi. Không sao”, tôi nói. “Chúng ta sẽ đi chơi lúc khác.”

“Chắc chắn rồi”, cô nàng đáp. “Ồ, tôi đã nói chuyện với cậu bạn Bart của tôi, tôi nói rằng mình sẽ lập công ty PR riêng. Tôi cũng nói với cậu ta về ban nhạc. Cậu ta nói có thể tạo website cho ban nhạc giúp chúng ta.”

“Thật không? Tuyệt quá!”

“Ừ, cậu ta rất giỏi và biết mình nên làm gì. Cậu ta thậm chí còn đang thiết kế logo cho tôi nữa đấy.”

“Quá đã”, tôi đáp. “Tôi rất muốn xem.”

“Ừ, tôi cũng vậy!”, cô nàng nói. “Tôi vừa tải phiếu đăng ký để thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn. Dù sao… tôi định dắt Strummer tới Staples để mua vài tập đựng hồ sơ.”

“Wow. Xem ra cô rất có phong thái doanh nhân đấy.”

“Này… tôi đâu phải kẻ lười. Chỉ là cậu gặp tôi đúng lúc tôi mất việc thôi. Tin tôi đi… cậu vừa có được công ty PR xịn nhất đời rồi.”

“Tôi không nghi ngờ gì đâu”, tôi đáp lại.

“Biết không, cậu quá đúng luôn. Tôi đã nghĩ cả trong đầu rồi. Tôi có rất nhiều mối quan hệ. Mọi thứ sẽ rất ổn.”

Heaven đeo dây buộc cổ cho Strummer. Tôi nhìn họ đi vào thang máy.

Kế hoạch gì đấy nhỉ?

Cách đây không lâu, cô nàng này là quỷ Satan. Giờ thì tôi không thể đẩy cô nàng ra khỏi tâm trí. Tôi quá quen với việc ở cạnh cô nàng tới mức khoảng mười phút sau, tôi thấy mình đang đi bộ ra bên ngoài (tình cờ lại gần chỗ Staples), và chạm trán Heaven.

“Chào”, cô nàng gọi.

“Chào cô.”

“Cậu làm gì ở đây?”

“Tận hưởng một ngày thôi. Đi dạo. Muốn ăn kem không? Tôi thấy họ có vị bánh Oreo ở Tasti D-Lite đấy.” Tôi biết thứ này sẽ khiến cô nàng cắn câu.

“Thật không? Trời ơi, tất nhiên, tôi muốn ăn kem!” Thế là chúng tôi đi đến tiệm Tasti D, ở ngay góc đường. Họ đặt quanh chiếc bánh quế một vành bao bằng nhựa dẻo điên khùng, khiến tôi bực bội kinh khủng. Lại thêm một lời nhắc rằng tôi cần nói chuyện với ai đó về phát minh Catch-It Cone. Mang quá nhiều ý tưởng phát minh trong đầu thật là chuyện không dễ dàng chút nào.

“Thấy cái này không?”, tôi hỏi Heaven.

“Ừ?”

“Tôi phát minh đấy”, tôi nói.

“Chà, vậy mà giờ cậu mới nói.”

“À, không phải cái này, chỉ là một phiên bản khác. Cô lại đây”, tôi nói, không muốn ai khác nghe được câu chuyện. “Nó được gọi là Catch-It Cone.”

“Ừ?”

“Khi tôi phát minh ra, nó thậm chí còn không có cái thứ bằng nhựa dẻo vô danh này. Nhưng tôi nghĩ ra toàn bộ phần vành!”

“Tôi không hiểu…”, cô nàng nói.

“Được rồi, phát minh của tôi, gọi là Catch-It Cone, có cái vành nhựa dẻo như thế này nhưng được gắn vào vỏ bánh. Và không phải làm bằng nhựa dẻo. Mà làm bằng… bánh quế… gì cũng được. Nên, đúng, nó cũng thực hiện chức năng tương tự như thứ này… nhưng ăn được! Thêm bánh. Thêm các thứ ngọt ngào ngon lành. Không còn vết kem dính vào chiếc áo ba lỗ mùa hè mới tinh của cô nữa. Thật quá tuyệt vời!”

“Cậu nghĩ ra thứ đó từ đâu vậy?”, cô nàng hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa. Biết đâu tôi có mọi ý tưởng… Tôi không biết. Nhưng mà, chẳng có ý tưởng nào trong đó tiến xa cả.”

“Cậu đã từng nói với ai về nó chưa?”

“Không, tôi tập trung vào Sữa quế. Và cô thấy việc đó hiệu quả tốt cỡ nào với tôi rồi đấy.”

“Này”, cô nàng nói. “Đừng tiêu cực vậy. Cậu đâu biết mình sẽ có được gì.”

“Tôi nghĩ là tôi biết. Hoàn toàn chẳng có gì.”

“Này, còn có những nhà đầu tư khác mà”, cô nàng khuyên. “Với lại, còn có ý tưởng Giật nước MP3 kia nữa, rồi ý tưởng Viền bánh này. Một trong số chúng sẽ thành công rực rỡ.”

“Nói đến thành công rực rỡ… họ có bìa đựng hồ sơ chứ?”

“Có, ngay đây.” Cô nàng giơ chiếc túi Staples lên, rồi nhìn xuống cánh tay mình. “Cái gì kia?”

“Cái gì là cái gì?”

“Đó”, cô nàng chỉ vào thứ gì đó trên cánh tay mình, tôi chả thấy gì cả.

“Tôi phải nhìn vào thứ gì đây?”

“Vết đỏ đó!”, cô nàng kêu lên.

“Đó là tàn nhang mà!”

“Lúc trước nó không có ở đó…”, cô nàng săm soi cả cánh tay.

“Dễ thương đấy chứ.”


“Không dễ thương.”

“Vậy nó là của tôi”, tôi đáp. “Nếu cô không thích, tôi sẽ sở hữu nó. Tôi sẽ gọi nó là Brady.”

“Vết tàn nhang của tôi ấy à?”

“Ừ.”

“Cậu đang đặt tên mình cho vết tàn nhang của tôi?”, cô nàng hỏi. “Vậy mà cậu nghĩ tôi bị điên?”

“Giống như một ngôi sao thôi. Mọi người vẫn mua các ngôi sao trong chòm sao rồi đặt tên mình cho chúng đấy. Để làm quà.”

“Vậy tại sao cậu lại mua tàn nhang của tôi? Vì tôi không nghĩ là cậu đủ tiền trả đâu. Tàn nhang của tôi không rẻ đến vậy.”

“Tôi đã tuyên bố chủ quyền rồi”, tôi nói. “Không cần tranh luận nữa. Cứ ăn kem của cô đi. Và đừng có làm nhỏ lên Brady đấy.”

“Hừ, tôi có thể bảo đảm việc đó nếu có Catch-It Cone… nhưng có một gã quá lười biếng nên chẳng thèm nhấc thân lên mà đi phát minh nó.”

Lúc 7 giờ 29 phút, tôi đang mang rác ra ngoài thì thấy Darren Rosenthal Chết tiệt đang bước đi quanh hành lang, nhìn vào cửa các căn hộ như một con khỉ. Ban đầu, tôi ngỡ gã đến để chúc mừng tôi vì đã đánh bại gã và giành được ban nhạc, nhưng gã lại dừng chân trước cánh cửa nhà Heaven.

“Darren?”, tôi nuốt miếng kem xuống cổ họng. Gã này là kế hoạch tối nay của cô nàng sao?

“Chào, anh bạn!”, gã đáp. Bạn à? Tôi không phải bạn của gã, cũng không phải anh em, họ hàng gì cả.

“Cậu làm gì ở đây?”, tôi hỏi.

“Đến đón cô gái của tôi”, gã đáp. Đầu tôi lập tức bốc hỏa. Tôi muốn đấm cho gã một phát rụng hết răng. Đừng có mà nói “cô gái của tôi”. Cô ấy không phải cô gái của gã. Cô ấy không là gì của gã cả. Có thể cô ấy từng là cô gái của gã. Nhưng thời đó đã qua rồi.

“Cô gái của cậu à?”, tôi giả ngu.

“Thế cậu thì làm gì ở đây?” Gã làm ngơ tôi. “Ồ, phải rồi… cậu là hàng xóm.” Bỗng dưng tôi chỉ còn là một gã hàng xóm. Chúng tôi còn hơn cả hàng xóm. Hơn rất nhiều. Đúng không?

“Đúng, chúng tôi là hàng xóm”, tôi đáp. “Thật tình… tại sao cậu lại ở đây?”

“Tôi vừa nói rồi. Tôi đến đón Heaven đi chơi.”

“Tại sao?” Bỗng dưng tôi lại nói năng hệt như một cô bé tuổi teen đanh đá mới nghe cha mẹ đáp rằng mình không được ngủ lại buổi tối ở nhà Becky.

“Vì tôi muốn thế”, gã đáp. “Vì cô ấy từng là bạn gái tôi. Và ai mà biết được… có thể cô ấy sẽ lại là…”

“Tôi không nghĩ đó là ý hay. Ý là, hẳn phải có lý do khiến hai người chia tay chứ, đúng không? Tại sao lại phải quay ngược về quá khứ? Đừng bao giờ đi ngược lại. Cậu phải tiến tới chứ.”

“Tôi nhớ cô ấy”, gã nói.

Khỉ gió. “Này, mấy năm qua cậu đâu có nhớ cô ấy. Cậu vẫn ổn cho tới khi thấy cô ấy ở L.A.”

“Được rồi… tôi biết. Tôi hiểu rồi.”

“Vậy sao?”, tôi hỏi lại.

“Đúng, anh bạn, không sao đâu”, gã đáp. “Ý tôi là… cô ấy rất tuyệt. Làm sao cậu có thể không thích được chứ nhỉ?” Trong một thoáng, tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn. Cho tới khi gã tiếp, “Nhưng nghiêm túc này, cậu bạn… cậu không nghĩ mình sẽ có được cô nàng đấy chứ?”

Hả?

“Chỉ là tôi không nghĩ ý tưởng đó hay đâu… cậu với cô ấy”, tôi nói.

“Chà, tôi thì lại nghĩ thế.”

“Cho tôi một lý do hay ho xem nào.”

“Được”, gã nói. Gã ngẫm nghĩ, rồi mỉm cười. “Được… một lý do. Heaven và tôi từng sống cùng nhau, đúng nghĩa đen. Tôi muốn nói là… chúng tôi ở cạnh nhau suốt. Và chúng tôi về thăm nhà vào dịp nghỉ lễ Giáng sinh, cậu hiểu đấy… để gặp người nhà.”

“Chẳng phải nhà Rosenthal là người Do Thái sao?”

“Đúng rồi”, gã đáp. “Vậy thì sao? Mà, vào kỳ nghỉ đông…”

“Được. Nói tiếp đi.”

“Thế là tôi rời khỏi trong hai tuần… tới ngày quay lại, tôi rời sân bay và đến thẳng nhà Heaven… cô ấy đang chờ tôi.”

“À ha…”

“Thế nên tôi bấm chuông…”, gã giơ tay lên trước mặt, làm như đang bấm chuông, “cô ấy ra mở cửa, khỏa thân. Hoàn toàn không một mảnh vải… với một bông hồng ló ra giữa hai chân. Thế thì… làm sao cậu có thể không yêu một cô gái như thế nhỉ?”

Ngay lúc đó, Heaven mở cửa, trông rất dĩ nhiên như thể hai năm rõ mười.

“Tôi có nghe tiếng nói ngoài này”, cô nàng nói. “Chào”, cô nàng chào Darren. “Hai người biết nhau, đúng không?”

Tôi trở vào căn hộ của mình, ánh sáng nhấp nháy nơi chiếc máy trả lời điện thoại tự động, như đang trêu chọc tôi, bằng con mắt đỏ chói quỷ quái bé xíu của nó. Tôi không muốn phải nghe một lời nhục mạ nào từ Sarah nữa.

Tôi nhấn nút Play.

“Chào, tôi là Brady Gillbert. Tôi bỏ lỡ cuộc gọi của bạn, nhưng bạn lại bỏ lỡ cơ hội quý báu được nói chuyện với tôi. Nếu muốn có cơ hội đó… hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ gọi lại cho bạn.” Bíp.

“Brady… Sam đây… từ nhóm Superhero. Sam. Này… bọn em muốn báo với anh là bọn em rất xin lỗi, nhưng bọn em sẽ làm việc với Darren Rosenthal. Vấn đề không phải do anh hay hợp đồng, chỉ là làm với Darren thì tốt hơn cho bọn em trong thời gian này. Ở giai đoạn này. Và… cho nên, dù sao… xin lỗi anh. Và… chắc là lúc khác bọn em sẽ gặp anh.”

***

“Nếu có người không tin vào tôi, tôi cũng không thể tin vào người đó.”

- Andie, Pretty in Pink

“Cô ấy đi rồi. Cô ấy cho tôi một chiếc bút. Còn tôi cho cô ấy một trái tim… vậy mà cô ấy chỉ cho tôi một chiếc bút.”

- Lloyd, Say Anything


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận