Hơn một năm nay được tiếp xúc với chị dâu hai, cô hiểu rõ chị ta là người như thế nào.
Thứ gì đã rơi vào tay chị rồi là như lấy bánh bao thịt chọi chó, có đi không về.
Chị ta vừa mở miệng ra đã muốn lấy mười cân thịt, đừng nói cô không có quyền có thể tự cho chị mượn mười cân thịt, cô mà có cô cũng không thể cho.
"Chuyện này lớn như vậy, em không thể đảm đương nổi, chờ em ba của chị về chị tự nói với anh ấy đi!" Nói xong cô nhanh chóng chốt cửa phòng bếp lại.
Trương Tiểu Yến thấy cô như vậy trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, ngoài cười mà trong không cười nói:"Vậy được rồi, chờ thằng ba về cô nhớ kỹ nói với nó, lấy thịt đưa qua cho nhà chị.
"Lúc quay người rời đi nụ cười trên mặt chị biến mất hầu như không còn.
Dư Mạn Linh cô đắc ý cái quái gì chứ, đợi đến khi thằng ba đi đánh bài về biết tôi đến mượn thịt, chẳng phải cô cũng phải ngoan ngoãn dâng mười cân thịt lên hay sao.
Người lớn lên ở trong thành thì thế nào? Còn không phải đổi cưới gả cho Đổng Kiến Huy sao.
Mặc dù thằng ba đúng là chả ra gì thật, nhưng được cái tướng mạo rất tốt, thứ kia cũng lớn đến lạ kỳ, lúc đi đường thằng nhỏ trong đũng quần lúc ẩn lúc hiện, muốn không bị người khác chú ý đến cũng khó, làm cho biết bao đàn bà trong thôn phải thèm thuồng.
Cũng không biết bị thứ đó của anh cắm vào bức dâm có thể được thoải mái đến muốn lật trời hay không nữa.
So với thằng đàn ông trong nhà mình, cũng cùng một mẹ sinh ra, tướng mạo và cả dáng người đều cách xa vạn dặm không nói.
Quan trọng là tên kia không được việc, mười ngày nửa tháng cũng chẳng thèm làm một lần!Cho dù làm chỉ có một lần cũng là còn chưa được sướng gì cả anh ta đã bắn, ngẫm lại chị ta cảm thấy cực kỳ bực mình.
Bên này ở trên núi đã tới gần giữa trưa, Đổng Kiến Huy nương theo ký ức vẫn hao tổn một chút thời gian mới tìm được cây sâm núi kia.
Chẳng bận tâm đến việc nghỉ ngơi, anh giành giật từng giây, cẩn thận dọn hết cỏ dại xung quanh đi.
Có kinh nghiệm thực tiễn từ tối hôm qua, bây giờ lại là giữa ban ngày nên hành động được thực hiện không hề bị ngăn trở chút nào, lúc đào cảm thấy thông thuận rất nhiều.
Mặc dù là như vậy nhưng lúc cây sâm lộ ra hơn phân nửa cũng đã đến buổi trưa.
Cây này so với cây đầu tiên lành lặn hơn nhiều.
Lần này chắc chắn sẽ bán được với giá cao, vội đến anh chẳng kịp nuốt nước bọt, lại chớ nói chi là màn thầu ngô ở bên trong không hề đụng một cái.
Anh chăm chú dùng xương đánh ký hiệu rồi thận trọng đào rể sâm.
Anh sợ lại giống như hôm qua, không cẩn thận làm đứt mất rễ.
Bất tri bất giác thời gian đã chuyển đến chạng vạng tối, lúc trời sắp tối anh mới có thể đào được cây nhân sâm ra một cách hoàn hảo được.
Lấy ra cái bao đã chuẩn bị từ trước, anh bọc sâm lại, lại dùng bước chân mạnh mẽ đi về dưới núi.
Dư Mạn Linh đã nấu cơm xong, pha sữa bột cho con gái, cho cô nhóc ăn no vẫn chưa thấy người kia trở về.
Cô biết ngay mà, nhân sâm nào có dễ đào như vậy, nó cũng chẳng phải là cỏ dại mà ở đâu cũng có được.
Nhân cơ hội này cho anh một bài học cũng tốt, đừng mơ ước xa vời, cứ tìm một công việc gì đó mà làm, được chút thu nhập ít ỏi nhưng không lo ăn lo mặc so với điều gì đều tốt hơn.
Lúc này, Đổng Kiến Huy mới nện bước chân vững vàng mạnh mẽ đi vào sân nhà.
Dư Mạn Linh đang ôm con nghe thấy tiếng liền bế con đi raThấy anh buông cái gùi xuống, bên trong là một đống cỏ dại, cô thu tầm mắt lại nói chuyện với anh:"Rửa tay rồi đi ăn cơm.
" Nói xong lại ôm con gái trở về phòng.
Đổng Kiến Huy không phải không thấy cô vợ của mình ngó nghiêng vào trong chiếc gùi, nhưng anh không nói gì cả.
Rửa tay xong vào phòng.
Thấy trên bàn là thức ăn nóng hổi bốc hơi, hốc mắt của anh nóng lên, anh hận không thể trở lại đời trước, đánh chết chính mình, có cô vợ vừa hiền lành vừa xinh đẹp như vậy sao anh lại không biết trân quý chứ!Anh đi đến trước bàn rồi ngồi xuống nói:"Lát nữa anh đi qua nhà của trưởng thôn một chuyến, mấy ngày này anh sẽ để người đến kéo điện.
".