Nghe anh nói vậy cơ thể đang ôm con của Dư Mạn Linh cứng đờ, nhịn không được mở miệng nhắc nhở:"Kéo điện xong thì sau này mỗi tháng sẽ phải đóng tiền điện.
" Nói xong nhìn thoáng qua sắc mặt của anh.
Sợ anh thẹn quá hóa giận mà lật bàn.
Thực ra, cô sao lại không muốn trong nhà có diện được cơ chứ, nhất là buổi tối, có đèn thì chăm con sẽ tiện hơn rất nhiều.
Cũng bởi vì đèn dầu quá mờ, ánh sáng toả ra lại quá kém, rất nhiều lần cô xém chút nữa là bị ngã bởi những vật dưới chân.
Sau khi thông điện mỗi tháng sẽ phải nộp tiền điện.
Mà trước đó mấy ngày anh đang còn đi uống rượu, đánh bạc, lương thực trong nhà đã bị anh vét sạch.
Ngay cả tiền mua thức ăn cho con anh cũng cướp để đi mua rượu uống.
Loại người như anh sao cô có thể tin tưởng được đây!Đổng Kiến Huy đã nhảy cảm phát hiện ra, vợ vừa nói ra những lời này vừa cẩn thận từng li từng tí, như là sợ chọc giận mình.
Để đũa xuống, quay người ra ngoài cửa xách cái gùi đầy cỏ dại vào nhà.
Sau đó đóng cửa phòng lại, xoay người lấy đồ dấu ở bên trong ra.
Đi đến trước mặt vợ mở ra bao bố nói:"Đây là sâm hôm nay anh đào được, hôm nào anh sẽ đến tiệm thuốc trên thành để bán, loại sâm còn nguyên vẹn như này chắc chắn sẽ bán được cái giá tốt.
"Dư Mạn Linh nhìn chằm chằm vào cây nhân sâm rừng trong tay anh, nửa ngày vẫn chưa tìm về được tiếng nói của mình.
Lúc anh lên núi cô chẳng có chút hi vọng gì.
Thật sự không ngờ tới, vậy mà anh đào được thật.
Nâng mắt lên nhìn anh, mang theo không chắc chắn dò hỏi:"Thật sự là do anh đào sao?" Trong giọng nói mang theo chất vấn.
Trước lúc gả cho anh cô chưa từng nghe được anh có loại bản lĩnh này để bàng thân.
Càng không thể tin được anh lại có thể hiểu được giá trị dược dụng của nó, có thể bán nó lấy tiền!Đổng Kiến Huy thấy dáng vẻ hoảng loạn của vợ, vội mở miệng giải thích.
"Không cướp không trộm, thật sự là do người đàn ông của em khổ cực một ngày trời mới đào được đó.
"Dư Mạn Linh thấy trên mặt anh không chút nào chột dạ, lúc này mới bán tín bán nghi nhẹ gật đầu, lại không nói thêm gì nữa.
Đổng Kiến Huy để đồ lên bàn, cầm đũa, cắn một miếng màn thầu lớn, nói với âm giọng không rõ:"Em cất kỹ cái này đi, ngày mai anh muốn lên núi tiếp.
"Thấy anh lại muốn tiếp tục lên núi, Dư Mạn Linh nhìn đứa con trong ngực mình, có hơi thất thần nhẹ gật đầu.
Đổng Kiến Huy không ăn nổi cái màn thầu khô khốc này nữa, thực sự là nuốt không trôi, mặc dù đã đói đến ngực dán vào lưng nhưng dù sao anh cũng là người từng trải qua cuộc sống phú quý mấy chục năm.
Tầm mắt chuyển về trên người của người vợ xinh đẹp nói:"Vợ ơi, em có thể chưng bánh bao chay hay không, nếu bột không đủ anh có thể lên trấn mua.
"Dư Mạn Linh thấy anh muốn ăn bánh bao chay, mặc dù không nỡ nhưng lại không từ chối.
Nghĩ đến chuyện buổi sáng, cô mở miệng nói với anh:"Hồi sáng chị dâu hai đến muốn mượn mười cân thịt heo.
"Đổng Kiến Huy thấy cô nói đến chị dâu hai có đến thì vô thức ngẩng đầu lên nhìn cô.
Chú ý đến vẻ mặt của cô, hiển nhiên là đang không vui.
Đoán chừng là lúc anh không có ở nhà chị dâu hai lại làm khó cô nữa.
Đời trước anh không thương cô, chị dâu hai cũng ra sức tha mài cô, đối với chuyện này anh của trước nay vẫn làm như không thấy.
Lần này anh sống lại một đời chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra với cô nữa.
Anh đặt đôi đũa xuống nhìn chằm chằm vào cô, trịnh trọng nói:"Sau này cái nhà này sẽ do em làm chủ, những việc này không cần hỏi anh đâu, nếu em không muốn cho mượn thì không cho.
"Dư Mạn Linh nghi ngờ tai của cô có vấn đề, nhưng lại thấy bộ dạng nghiêm túc của anh không giống như đang nói đùa, hôm đó anh uống rượu uống đến đầu óc choáng váng luôn rồi sao?.