Đứa bé lại bắt đầu khóc nỉ non làm Đổng Kiến Huy không dám cứ như vậy ngồi nhìn, anh nhanh chóng bước xuống cái giường kêu kẽo kẹt.
Nhặt quần áo trên đất lên lung tung mặc vào người, nói với cô vợ đang yên lặng lau nước mắt.
"Chờ một chút, anh đi mua gạo về nấu cháo cho con.
" Nói xong xoay người vén rèm vải lên, rời khỏi phòng ngủ cũ nát.
Nện bước đôi chân dài, bước chân như bay hướng về phía hàng rong duy nhất ở đầu thôn.
Sống lại một đời, cảm thán thân thể trẻ trung đúng là tốt thật, đi đường thoải mái không có cảm giác khó chịu khi các khớp nối không được khỏe mạnh.
Lão Lý bán quà vặt sau khi nhìn thấy người, nụ cười rò rỉ trên mặt đầy nếp nhăn nói.
"Lại mua rượu?"Đời trước, Đổng Kiến Huy thân là ông chủ lớn, giá trị bản thân đã sớm vượt qua vài tỷ, sớm đã có thể tự do sử dụng tiền tài.
Nhưng anh của giờ phút này, xấu hổ vì túi tiền trống rỗng, vài khối tiền để mua cháo gạo cho con cũng không có.
Chỉ có thể xấu hổ mở miệng xin ký sổ.
"Chú hai, cháu muốn ký sổ để mua chút gạo nấu cháo cho con, ngày mai trả chú.
"Lão Lý nghe thấy anh muốn ký sổ, đôi mắt khô vàng đục ngầu nhìn chằm chầm khuôn mặt có dấu bàn tay sưng đỏ.
Anh to con chừng một mét tám mấy, không ai làm gì được anh, không xác định được có phải là ở nhà sơ sẩy khi say rượu, tỉnh lại tự đánh mình.
Thằng nhóc này, chỉ có cái vẻ bề ngoài, khắp mười phương tám hướng đều không tìm được người đàn ông có tướng mạo anh tuấn lại nam tính giống như anh.
Chỉ là sống không đàng hoàng tử tế, quanh năm suốt tháng chẳng thấy làm gì, nếu không phải đổi cưới với em gái thì anh kiếm đâu ra được cô vợ vừa xinh đẹp lại có thành tích cao như vậy!Lại nghĩ đến đôi mẹ con đáng thương ở nhà anh.
Lời gì cũng không nói, từ trên kệ hàng lấy cho anh một túi gạo.
Đổng Kiến Huy nhận lấy gạo cảm kích nói cảm ơn, không dám chậm trễ thêm một giây phút nào nữa vội vàng chạy về nhà.
Chưa kịp bước vào khoảng sân đắp bằng đất anh đã nghe tiếng khóc trẻ con yếu ớt như tiếng mèo kêu.
Bước nhanh chân, đi vào trong phòng.
Thấy vợ mình vẫn như lúc anh vừa ra khỏi cửa, cơ thể trần trụi, giữa hai chân đầy vết tím xanh còn lưu lại tinh dịch trắng nồng.
Cả người trên dưới chỉ choàng vỏn vẹn một chiếc áo ngoài đã cũ nát.
Nhìn đến đây trái tim anh không khỏi quặn đau, khàn khàn nói.
"Anh mua gạo về rồi.
"Nghe thấy anh nói chuyện, Dư Mạn Linh nhìn trong tay anh đúng là có cầm một túi gạo, lập tức cảnh giác, ôm chặt đứa trẻ trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ tái nhợt mang theo hoảng sợ.
"Đổng Kiến Huy tôi cảnh cáo anh, không được phép bán con gái của tôi, nếu không tôi sẽ đồng quy vu tận với anh.
" Trong tiếng nói lộ ra tuyệt vọng và cuồng loạn.
Đổng Kiến Huy sững sờ đứng tại chỗ, mang máng nhớ lại đúng là có chuyện này, anh từng muốn bán con gái cho một cặp vợ chồng không con ở trong thành.
Nghĩ tới đây anh cảm giác như trái tim mình đang rỉ máu.
Bản thân đã làm những điều khốn nạn như vậy! Đúng là chết chẳng có gì đáng tiếc.
Cúi người, để túi gạo trong tay đặt lên chiếc giường nhỏ cũ nát, vành mắt đỏ lừ, nghẹn ngào nói.
"Trước đây là do anh quá khốn nạn, anh sẽ không bán con gái đâu, ngày mai anh sẽ lên trấn tìm việc.
" Nói xong quay người vén rèm vải lên, đi ra ngoài.
Khi đã đi ra ngoài, anh dùng sức tát mình mấy cái.
Quay đầu nhìn phòng bếp vẫn là nhà tranh, bên trong tối thui, ngay cả một cái nồi bát bầu bồn đàng hoàng cũng không có.
Nếu như nhớ không lầm, đời trước, vợ là ngay tại cuối tháng này bế theo con tuyệt vọng nhảy xuống đập chứa nước.
Nghĩ tới đây, cả người anh run lên, không kịp thương xót, mắt thấy trời đã tối trong nhà lại không có gì có thể ăn.
Lần nữa vội vã ra ngoài, đi về phía đập chứa nước.
Trên đường đi còn mượn thêm được một cái lưới đánh cá.
Trải qua hai mươi phút đi bộ anh đến được hạ lưu của đập chứa nước, cởi quần áo trên người xuống làm lộ ra cơ thể tráng kiện tuyệt đẹp màu đồng cổ.
Cả người chỉ còn lại một chiếc quần cộc lớn, cầm lưới đâm đầu nhảy vào sông biến mất.
.