"6 khối đại đoàn kết, không thể cao hơn nữa.
"Đổng Kiến Huy biết, mặc dù cây sâm này đã bị đứt hai cái rễ nhưng không thể nào là cái giá này, ai bảo anh cần tiền vội, chỉ dùng ký ức của kiếp trước đến nơi gần nhất trên núi đào hàng, bán đổ bán tháo!Căn cứ vào hiện tại, tiền lương bình thường của một người làm công ăn lương cũng chỉ có ba mươi khối, số tiền này cũng coi như là một khoản tiền lớn.
Cầm tiền, sợ bị người xấu để mắt tới, anh tách số tiền này thành những tờ tiền lẻ rồi mới nhận, cũng không vội vã trở về nhà.
Anh đi mua một ít phiếu mì, phiếu dầu, phiếu thịt trước.
Bởi vì số phiếu của mỗi nhà đều có hạn mức nên chỉ có thể bí mật đến nơi đầu cơ trục lợi mua.
Sau đó anh đi mua thịt, dầu, mì, lại chạy đến ba chỗ cung tiêu xã mới có thể mua được sữa bột đối với niên đại này mà nói là vô cùng đắt đỏ, lại mua thêm quần áo cho con nhỏ.
Nghĩ đến bộ quần áo không vừa người lại toàn là mảnh vá hôm qua của người vợ.
Anh đến trấn, vào một cửa hàng quốc doanh cỡ nhỏ duy nhất, dưới cái nhìn phán xét của người bán hàng trung niên.
Chỉ một lát anh đã chọn được một chiếc áo khoác sợi tổng hợp lưu hành nhất và một chiếc quần.
Làn da của vợ anh trắng nõn, dáng người tươi trẻ xinh đẹp, trên người có một loại khí chất dịu dàng đặc biệt của người con gái Giang Nam, nếu cô mặc bộ này lên người chắc chắn sẽ rất thời thượng đẹp mắt.
Nhưng mà người bán hàng trung niên lại không lập tức lấy bộ quần áo mà anh chọn xuống, thái độ vô cùng hống hách báo giá cả:"Đồng chí, cả bộ này tổng cộng 12,8 mao.
"Đổng Kiến Huy như không thấy ánh mắt xem thường của bà ta, từ trong túi móc ra tiền lẻ vừa rồi mua đồ còn dư lại đưa cho bà.
Cất kỹ tiền vào tủ tiền, bà mới gói quần áo vào giấy dầu rồi đưa cho anh.
"Của cậu đây đồng chí.
"Đổng Kiến Huy đặt quần áo đã gói kỹ vào trong gùi, sau đó lại mua thêm một đống đồ gia dụng vụn vặt lẻ tẻ.
Nghĩ đến chăn mền cũ nát trong nhà, vốn định thừa cơ đổi cái mới.
Lại nghĩ đến thái độ phiền chán lãnh đạm của vợ anh sợ có thêm một chiếc chăn cô sẽ chia giường với anh.
Nếu là như thế, chẳng phải là không còn cơ hội để thân mật nữa hay sao……Anh cảm thấy nên gác lại việc mua chăn mới này một thời gian, chí ít là hiện tại không được.
Lại mua một ít đồ ăn vặt, đến khi cái gùi không còn chứa được nữa mới đi bộ về nhà.
Khi sắp về đến nhà anh đã thấy vợ anh đang cõng con trên lưng, phụ giúp làm việc ở đất nhà anh cả, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, khuôn mặt trắng noãn của cô bị phơi đỏ rực.
Cho dù mặc trên người bộ quần áo không vừa người cũng không thể che dấu được dáng người đường cong lả lướt ấy.
Rõ ràng là vừa mới sinh con không bao lâu mà một tháng đã hồi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn nhìn không giống như người vừa trải qua sinh nở.
Đổng Kiến… đang vùi đầu khổ làm ở dưới đất buông cuốc xuống, lấy ấm nước trên lưng chuẩn bị uống nước.
Vừa nâng mắt lên đã thấy thằng em trai không ra hồn của mình, đi tới nổi trận lôi đình quát lớn.
"Mày lại đi lêu lổng ở đâu mà bây giờ mới về?"Nhìn người anh cả trước mặt, hốc mắt của Đổng Kiến Huy hơi nóng lên, sống mũi cũng cay cay, suýt nữa là kìm không được.
Anh hắng giọng nói.
"Đi lên trấn làm việc tiện thể mua một ít thịt mì về, em về trước nấu cơm đây, buổi tối anh nhớ đưa chị dâu và các cháu qua ăn cơm.
"Nghe thấy anh lên trấn làm việc, Lão Đại dùng ánh mắt hoài nghĩ liếc anh từ trên xuống dưới.
Thấy ống quần của anh dính đầy bùn đất lại nhìn trong gùi của anh không biết đang chứa thứ gì đó, có vẻ rất đầy.
Xác định rõ không phải anh lại ra ngoài cá cược sắc mặt nặng nề mới dịu đi, biết tình huống trong nhà của anh là như thế nào, nghèo đến đói, những thứ có thể đem bán anh đều mang đi rồi, sau khi bán không phải lấy tiền đi uống rượu thì chính là đi cá cược….