Ngôn Thù đứng ở ven đường, trong tay cậu cầm một túi bánh quy, vừa ăn vừa quan sát con tang thi vừa bị Trác Lệ dùng một đao KO.
Máu bẩn màu đỏ sậm vẫn còn tràn ra từ đầu tang thi, khi còn sống có lẽ nó là nhân viên của tiệm xăng dầu vì đồng phục đang mặc trên người nó có in logo của trạm xăng dầu.
Làn da lộ ra bên ngoài quần áo là màu đen khô đét, đôi mắt trợn to đã vì nhiễm bệnh mà trũng sâu xuống, hiện lên màu xám trắng đục ngầu.
"Chào cậu."
Bỗng nhiên sau lưng có tiếng một người đàn ông vang lên.
Ngôn Thù quay đầu lại, người tới chắc hẳn là đồng đội của Trác Lệ vì bọn họ mặc đồng phục chiến đấu màu đen giống nhau, nhìn qua cơ thể của người này thấp hơn Trác Lệ mấy cm nhưng khí chất của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Nụ cười trên mặt người này còn rực rỡ hơn ánh mặt trời, nếu như coi nhẹ dáng vẻ lấm lem của người cậu ta thì cũng được coi là một người đẹp.
"Tôi là Lâm Quang." Cậu ta đưa tay trái về phía Ngôn Thù, nói: "Thuộc cục dị năng đặc thù."
Ngôn Thù bắt tay với cậu ta: "Chào cậu, Ngôn Thù."
Cách đây không lâu, một chiếc xe bán tải lái vào trong trạm xăng dầu.
Cộng thêm Trác Lệ có tổng cộng năm người, trong đó có bốn người là Alpha, còn có một Beta vẫn luôn ngồi ở vị trí phó lái không xuống xe.
"Cậu ở đây làm gì thế?"
Lam Quang giống như rất thân thiết đi tới cạnh Ngôn Thù ngồi xổm xuống, cậu ta nhìn theo ánh mắt của cậu, nói: "Hay là cách xa một chút đi, mặc dù con tang thi này chết rồi nhưng nếu như không cẩn thận chạm trực tiếp vào máu của nó sẽ không tránh được việc bị cảm với phát sốt."
Dưới tình huống bình thường, toàn bộ virus tang thi đều tập trung ở trong miệng sinh vật bị lây nhiễm, hàm lượng virus trong máu cực ít.
Nhưng mà dù vậy thì người có sức khỏe hơi yếu chạm vào máu tang thi cũng sẽ mắc phải một loạt các chứng bệnh nhẹ.
Ngôn Thù gật đầu, thuận miệng trả lời: "Không sao, sức khỏe của tôi cũng không kém."
Lâm Quang nghe được lời này thì ánh mắt dừng lại một lát trên cổ tay mảnh khảnh của Ngôn Thù, câu nói sức khỏe của cậu nhìn có vẻ không tốt lắm mắc ở trong cổ họng cậu ta cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Nói thật thì từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiện cậu ta gặp một Omega đặc biệt như này.
Không giống như Omega khác vừa nhìn thấy tang thi đã lập tức tránh xa, mà ngược lại, vậy mà cậu còn có thể quan sát nó ở một khoảng cách gần.
Nhất thời, cậu ta không biết nên nói cậu có tâm thái tốt hay là có lòng hiếu kỳ nặng.
Lâm Quang nhịn một lúc, chỉ đành phun ra hai chữ khen ngợi: "Rất giỏi."
Ngôn Thù dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu ta, cậu cho là đối phương đang khen sức khỏe mình tốt nên trả lễ trả lời lại một câu: "Cậu cũng rất giỏi."
Chẳng qua khi nói những lời này, vì trên mặt cậu không có biểu tình gì, giọng nói cũng không có tình cảm nên xem giống như có cảm giác hơi qua loa lấy lệ.
Nhưng Lâm Quang cũng không để ý mà ngược lại cảm thấy rất thú vị, cậu ta cười ha ha rồi hỏi: "Nhưng mà hỏi lại, sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này, chỉ có một mình cậu à?
Động tác ăn bánh quy của Ngôn Thù dừng lại một lát, sau đó, cậu mới gật đầu "Ừ" một tiếng, trả lời: "Đói quá nên tôi ra ngoài tìm chút thức ăn."
Một tháng trước, ong độc biến dị đã bao phủ toàn bộ nơi ở hiện tại của thành phố D.
Ong độc hoàn thành đột biến trong khu vực thành phố nên trong cơ thể chúng nó cũng mang theo virus S1, sau khi đốt con người, virus sẽ nhanh chóng khuếch tán.
Đầu tiên virus chỉ lây lan trong một gia đình, sau đó không ngừng lây rộng ra, không tới nửa tháng, cả thành phố D đã hoàn toàn bị chiếm đóng.
Quân đội vô cùng coi trọng chuyện này, khoảng thời gian khi virus mới lây lan, quân đội đã phái đội cứu hộ đi tìm người sống sót.
Khoảng một tuần trước, kế hoạch cứu hộ hoàn thành một cách thuận lợi.
Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi Lâm Quang cảm thấy kỳ quái tại sao Ngôn Thù lại xuất hiện ở chỗ này một mình
Trong quá trình cứu hộ, Omega là đoàn thể yếu thế, là nhóm đầu tiên được bảo vệ đưa về khu của bọn họ.
Nhưng nghĩ lại, toàn bộ thành phố D to như vậy, cộng thêm tình cảnh lúc đó hỗn loạn, xuất hiện tình huống bỏ sót cũng là chuyện rất bình thường.
Lâm Quang thấy dường như Ngôn Thù không quá thích nói chuyện nên cậu ta kiên nhẫn tiếp tục nói với cậu: "Cậu đừng sợ, đi theo chúng tôi cũng thế thôi, không lâu nữa chúng tôi sẽ đến một căn cứ an toàn, đến lúc đó sẽ thuận tiện mang cậu qua đấy luôn."
Dừng lại một chút cậu ta lại hỏi: "Cậu có người nhà hoặc là bạn cần cứu hộ không?"
"Không có." Ngôn Thù lắc đầu nói: "Đã chết hết rồi."
Giọng nói của Lâm Quang hơi ngừng lại, cậu ta rủ mắt nhìn về phía Ngôn Thù.
Có lẽ do thiếu dinh dưỡng một thời gian dài nên dù là một chiếc áo khoác thật to cũng không che được thân thể gầy yếu của cậu.
Khuôn mặt to chừng bàn tay của Omega gầy gò tái nhợt, đôi môi cũng nhợt nhạt, bởi vì nguyên nhân này nên trên người cậu có một loại mỹ cảm bệnh trạng, rất dễ làm người ta sinh ra lòng trắc ẩn.
Một lúc sau, câu ta nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Ngôn Thù lắc đầu, cậu ngước mắt lên đưa gói bánh quy cho Lâm Quang, nói: "Muốn ăn không?"
Ánh mắt Lâm Quang dừng trên gói bánh quy có nhân một cái, trong ánh mắt cậu ta hiện lên chút ý rung động nhưng vẫn khắc chế không đưa tay ra mà nhìn về phía sau rồi ho nhẹ một tiếng: "Chúng tôi không cầm một đồng một cắc nào của người dân cả."
Ngôn Thù cũng quay đầu nhìn lại.
Lúc này Trác Lệ đang đứng dưới ánh nắng ngoài khu vực trạm xăng dầu hút thuốc, một mảng ánh mặt trời rơi trên người anh, bóng râm làm tôn lên ngũ quan góc cạnh rõ ràng của anh.
Giờ phút này anh cũng vừa lúc nhìn về phía bọn họ, khi bốn mắt nhìn nhau, anh nhanh chóng thu lại ánh mắt, cong ngón tay phủ tàn thuốc lá, vừa xa cách vừa thờ ơ.
Mùi pheromone Ngôn Thù vừa ngửi được trên người anh là mùi đông lạnh, cái này rất tương đồng với tính cách của anh.
Lạnh căm căm, giống như một khối băng vậy.
Lâm Quang đúng lúc ở bên cạnh giải thích: "Đó là đội trưởng của chúng tôi, tên là Trác Lệ, nhìn có hơi dữ nhưng thật ra là một người rất tốt."
Ngôn Thù không quá để bụng trả lời lại một tiếng.
Cậu còn nhớ động tác Trác Lệ dùng con dao dính đầy máu bẩn đặt ngang về phía cậu vừa nãy.
"Anh ta rất hẹp hòi." Nghĩ một chút, Ngôn Thù lặng lẽ bình luận thêm một câu.
Đối với Lâm Quang, những lời này của Ngôn Thù thật sự làm cậu ta có hơi không hiểu, cậu ta chớp chớp mắt "Hả" một tiếng đầy khó hiểu.
"Lâm Quang, chuẩn bị đi, chúng ta chuẩn bị rút lui."
Cùng lúc đó, xe bán tải đã sạc điện xong, Hồ Nhã đứng ở trước xe vẫy tay về phía hai người.
Lâm Quang đứng dậy búng tay một cái tỏ ý đã biết rồi lại nói với Ngôn Thù: "Đồng chí Tiểu Ngôn, chúng ta đi thôi."
"Được."
Ngôn Thù đáp lại một tiếng, đầu tiên cậu nhẹ nhàng xoa xoa bắp chân hơi tê do ngồi xổm lâu của mình, sau đó mới khom người ôm hộp giấy đựng đầy thức ăn của mình lên.
Lâm Quang thấy bên trong cơ thể nho nhỏ của cậu lại hàm chứa sức mạnh lớn như vậy thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu ta nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh Ngôn Thù, sợ cậu không cẩn thận sẽ bị ngã, nhịn một lúc rồi cuối cùng cậu ta vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cần tôi giúp cậu cầm một ít không?"
Một câu "Không cần" lên đến bên miệng cuối cùng vẫn bị Ngôn Thù ép xuống.
Dù sao trong mắt những Alpha này, Omega đều là người nhỏ yếu cần được bảo vệ, cậu biểu hiện quá mức đặc biệt cũng không được tốt lắm.
Nghĩ tới đây, Ngôn Thù đưa hộp giấy mình đang ôm trong ngực đến trước người Lâm Quang: "Cảm ơn cậu."
Nghĩ một lát, cậu lại chọn ra một gói bánh mì lúa mạch mình không thích ăn mấy nhét vào trong túi Lâm Quang rồi nói: "Đây là quà cảm ơn của tôi."
Lâm Quang được yêu mà sợ, cậu ta vừa định uyển chuyển nói gì đó, Ngôn Thù đã cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Hồ Nhã đang đứng trước xe chờ hai người, cô cao cũng khoảng tầm Ngôn Thù, mái tóc ngắn cắt ngang tai gọn gàng, là một gương mặt rất anh khí, sau khi cởi bao tay xuống, cô cũng đưa tay về phía Ngôn Thù nói: "Chào cậu, tôi là Hồ Nhã."
Vừa dứt lời, Tăng Nghệ kỳ ngồi trong buồng lái cũng thò đầu ra từ trong xe: "Tăng Nghệ Kỳ."
Ngôn Thù nhỏ giọng đáp lại: "Chào mọi người, tôi tên là Ngôn Thù."
Lúc này Trác Lệ cũng sắp hút thuốc xong, sau khi dùng chân dập tắt tàn thuốc, anh đi về phía mọi người, lời ít ý nhiều mà mở miệng: "Lên xe đi."
Ngôn Thù gật đầu.
Hiển nhiên chiếc xe bán tải này của nhóm người Trác Lệ đã trải qua lắp ráp chuyên biệt, chỉ là bánh xe thôi đã cao hơn nửa người, thân xe thì cao thẳng đến đỉnh đầu.
Cậu nghĩ trong lòng một chút, chuẩn bị đạp bánh xe để leo lên.
Nhưng mà chưa đợi cậu hành động, Hồ Nhã đã gõ lên cửa kính xe vị trí phó lại.
Sau đó cửa kính xe hạ xuống, Beta vẫn luôn ngồi ở bên trong cũng thò đầu ra từ bên trong, chắc là vừa mới tình ngủ nên trên mặt cậu ta vẫn là vẻ buồn ngủ mắt lim dim: "Sao vậy?"
Hồ Nhã: "Anh Bạch, anh xem anh có thể đổi vị trí ngồi ở phía sau không?"
Bạch Minh Cách hơi sững lại: "Tại sao?"
Hồ Nhã giải thích: "Ở đây có một Omega, anh xem thử xem có thể đổi vị trí cho cậu ấy không?"
Bạch Minh Cách gần như không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu, cậu ta nắm chặt dây an toàn, liếc nhìn Ngôn Thù ngoài cửa sổ một cái, nói: "Không được, đều là quần chúng nhân dân, dù sao cũng phải chú trọng việc đến trước đến sau với bình đẳng giới tính chứ? Tôi là người tới trước, dựa vào đâu tôi phải nhường cho cậu ta?"
Hiển nhiên Hồ Nhã không ngờ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy, trên mặt cô hiện lên một chút ngơ ngác.
"Anh em." Tăng Nghệ Kỳ cũng có chút cạn lời, anh ta nhìn Bạch Minh Cách một cái, gõ gõ tay lái, như có hàm ý mà nói: "Kỹ năng lái xe của tôi rất tốt, dù cậu có ngồi ở bên ngoài cũng không có nguy hiểm gì đâu."
"Không được không được." Bạch Minh Cách lắc đầu rồi kéo thẳng cửa kính xe lên, lời nói của cậu ta rất thẳng thắn: "Omega chỉ biết gây cản trở thôi, lỡ đâu xảy ra chuyện gì tôi còn có thể giúp đỡ một chút, cậu ta thì được chắc?"
Lâm Quang vừa đặt hộp giấy lên chỗ ngồi đằng sau nghe vậy thì đỡ thanh ray nghiêng người nhìn xuống: "Không phải, sau anh lại nói thế, anh..."
"Không sao." Ngôn Thù khoát tay, thật ra với cậu mà nói thì ngồi ở chỗ nào cũng giống nhau: "Để tôi ngồi phía sau đi."
Vừa nói, cậu vừa tiến lên một bước đạp chân lên trên bánh xe.
Nhìn theo, bây giờ Trác Lệ mới phát hiện vậy mà Ngôn Thù lại không đi giày, bàn chân dẫm lên bánh xe vừa trắng lại vừa mềm.
Chỉ là leo lên như thế này không biết đến bao giờ mới có thể leo tới nơi.
Hồ Nhã bên cạnh thấy Ngôn Thù phải nhọc nhằn leo lên xe thì dùng ánh mắt khiển trách nhìn Trác Lệ, nói: "Đội trưởng, anh giúp cậu ấy một tay đi."
Ngôn Thù vừa định nói không cần thì bên kia Trác Lệ đã nhíu mày giống như là hơi không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng anh vẫn tiến lên trước một bước dùng tay trái ôm lấy eo Ngôn Thù nhấc lên trên.
Ngôn Thù bị động tác bất ngờ của anh làm cho sợ hết hồn, cậu phản ứng theo bản năng mà ra tay, nhưng tay vừa giơ lên lại bỗng nhiên kịp nhận ra gì đó, chỉ đành thuận thế ôm vòng lấy cổ Trác Lệ.
Người ta có lòng tốt muốn giúp cậu, nếu như cậu ra tay thì không khỏi có hơi không biết điều.
Thân thể Omega mềm mại vô cùng, Trác Lệ liếc mắt nhìn cánh tay ôm lấy mình của Ngôn Thù, chân mày không dấu vết nhíu lại chặt hơn, anh lại nâng Ngôn Thù cao hơn một chút: "Có thể lên được trên không?"
Vừa lúc Lâm Quang cũng ở bên trên đón lấy, Ngôn Thù thuận theo đó mượn lức đạp lên cánh tay của Trác Lệ, thuận lợi leo lên.
"Cảm ơn." Ngôn Thù suy nghĩ một chút rồi lấy ra một viên kẹo từ trong túi của mình, đưa cho Trác Lệ nói: "Mời anh ăn kẹo.".