Anh Chẳng Thương Em Gì Cả


Bị người khác dí súng vào gáy không phải là một loại trải nghiệm tốt đẹp gì cho cam, Ngôn Thù hít sâu một hơi, cậu từ từ giơ hai tay lên, nhìn người kia qua gương chiếu hậu, nói: “Đừng xúc động.”
“Ngôn Thù!”
Chú ý thấy tình huống bên này, trận ác chiến bên ngoài cũng ngừng lại, Lâm Quang trên nóc xe hơi thở gấp, cậu ta lập tức hướng mũi súng về phía người đàn ông ở sau lưng Ngôn Thù, trên mặt cũng thoáng qua chút hoảng hốt.
Người đàn ông xuất hiện đột ngột này chính là lính đặc chủng không lâu trước đã nấp ở trong bụi cây, hắn ta không nói nhiều với Ngôn Thù mà trực tiếp kéo mở cửa xe ra, từ đầu đến cuối khẩu súng trong tay vẫn nhắm vào Ngôn Thù, hắn ta lạnh lùng nói: “Xuống dưới.”
Bạch Minh Cách ngồi trên ghế phó lái vô thức muốn bắt lấy cánh tay Ngôn Thù, người đàn ông đó liếc nhìn cậu ta nói: “Không muốn đầu cậu ta nở hoa thì đừng có hành động lung tung.”
Lời nói này không chỉ đang cảnh cáo Bạch Minh Cách mà cũng đang cảnh cáo cả đám người Lâm Quang.
Ngôn Thù chỉ đành từ từ xuống khỏi xe.
“J, làm tốt lắm.” Bath che mặt, vùng vẫy đứng dậy từ trên mặt đất, lúc này trên mặt hắn ta toàn là máu, vừa rồi bật lửa nổ ở bên mặt trái của hắn ta đã tạo ra một vết thương to bằng nắm đấm, máu tươi màu đỏ thẫm tràn ra làm ngũ quan của hắn càng hung ác hơn, giống như là một con ác quỷ bò ra khỏi mặt đất.
Bầu không khí bùng nổ vừa nãy bỗng chốc bị thu lại, bắt đầu trở nên căng thẳng.
Ánh mắt mọi người ở đây đều đặt trên người hai người J và Ngôn Thù.
Khóe mắt Trác Lệ cong lên hung ác, anh vô thức bước lên phía trước nửa bước thì Bath đã mở miệng nói một cách ác ý: “Anh có thể bước lên trước thử xem, xem xem cấp dưới của tôi có nổ súng bắn chết Ngôn Thù không.”
Trác Lệ quay đầu nhìn về phía Bath, ánh mắt anh sắc bén, Bath cười nhẹ một tiếng, chỉ thấy hắn ta giơ mu bàn tay lên lau loạn xạ vết máu trên mặt rồi mới nhìn về phía Ngôn Thù, nói một cách có hàm ý: “Tốt nhất là Thần Nông ở trạng thái vật sống, nhưng nếu như không cẩn thận làm chết thì thật ra cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả.” Nói đến đây, hắn tay lại đối diện với ánh mắt của Trác Lệ, nói từng chữ một: “Trác Lệ, tao dám đánh cược, nhưng mày dám không?”
Nghe vậy, sắc mặt Trác Lệ càng khó coi hơn.
Một lúc sau, anh bỗng quay người lại, không đợi Bath kịp phản ứng, anh dùng chân đạp Bath lăn ra đất, một đạp này dùng sức rất mạnh, Bath phun ra một ngụm máu, người cũng đập mạnh lên chiếc xe Suv ở đằng sau hắn ta, phát ra một tiếng ‘bịch’ vang dội.
Hiển nhiên Bath không ngờ tới Trác Lệ nói ra tay là sẽ ra tay, không đợi hắn ta phản ứng lại, Trác Lệ lại bước lên trước mấy bước, một chân anh giẫm mạnh vào sau lưng Bath không buông: “Bảo người của mày thả Ngôn Thù ra.” Vừa nói, Trác Lệ vừa cong lưng túm lấy tóc của Bath ép hắn ta ngẩng đầu lên.
Sắc mặt J hơi biến đổi,
“Tuyệt đối không được thả Thần Nông đi!” Bath phun ra một ngụm máu, lồng ngực hắn ta phập phồng dữ dội, ánh mắt rơi trên khẩu súng lục đen cách đó không xa.
Bath cắn chặt răng, hắn ta đột nhiên gào lên một tiếng, trên cơ thể cũng bộc phát ra những ánh chớp mạnh mẽ định đánh văng Trác Lệ ra, hắn ta duỗi tay muốn cầm lấy khẩu súng kia.

Thế nhưng dường như Trác Lệ đã nhìn được ý đồ của hắn ta từ lâu, cho dù chân anh đã bị dòng điện bao phủ nhưng anh vẫn không hề động đậy, đồng thời anh cũng phóng lưỡi dao trong tay ra, trực tiếp đâm xuyên qua mu bàn tay của Bath.
“Đừng động!” Phần chân của Trác Lệ có luồng khí lạnh lan tràn, anh khom lưng nắm lấy tóc của Bath đập mạnh xuống mặt đất, đồng thời chiếc ủng lính cũng di chuyển lên trên, dẫm lên trên cổ Bath, giống như lúc nào cũng có thể nghiền nát xương cổ của hắn ta.
Bath đau đớn hét lên một tiếng, sau đó không dám hành động tùy tiện nữa.
Ngôn Thù nhìn thấy hết cảnh này, chính cậu cũng cảm thấy đau cho Bath, thậm chí cậu còn vô thức rụt cổ lại.
“Anh là J đúng không?” Nhìn qua gương chiếu hậu cũng thoáng thấy được sắc mặt của J rất xấu, Ngôn Thù yên lặng hai giây rồi giơ hai tay lên nói: “Trác Lệ của chúng tôi rất hung dữ, anh đừng thấy bây giờ anh ấy không nói lời uy hiếp nào, nhưng nếu như tôi rơi mất một sợi tóc thôi thì sếp của các anh bị chơi chết đấy.”
“Mày câm miệng!” J dùng nòng súng dí sát vào sau gáy Ngôn Thù, giọng nói lạnh lùng: “Có tin tao bắn chết mày không?!”
Bạch Minh Cách thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nói to: “Ngôn tổng, hắn ta làm rơi tóc của cậu rồi kìa!”
Lời này vừa dứt, Bath lại kêu đau một tiếng.

Mấy người vô thức nhìn qua, thì ra ra Trác Lệ đã dùng dao chặt đứt một ngón tay của Bath.
Ngôn Thù: “...”
Trác Lệ đúng là một người thực tế.
J tóm lấy gáy của Ngôn Thù, hắn ta lập tức bắn súng lên trên trời: “Dừng lại hết cho tao!”
“J, anh đừng kích động.” Tai của Ngôn Thù bị tiếng súng chấn động tới ù đi.

Nhưng mà cậu vừa nói dứt lời, Bath bên kia mặc dù đã từ bỏ vùng vẫy nhưng vẫn còn dùng giọng nói lạnh lùng uy hiếp: “Trác Lệ, tao thấy mày thật sự không muốn để nó sống nữa rồi!”
“Bớt nói lời thừa thãi đi.” Sắc mặt Trác Lệ âm trầm tới đáng sợ, anh nhíu mày nói: “Bảo hắn ta buông Ngôn Thù ra!”
Toàn thân Bath đều là máu, hô hấp của hắn ta nặng nề rồi đột nhiên hỏi: “Mày thích nó?” Bath cười nói, trong giọng nói còn mang theo hàm ý khó dùng lời mà nói được: “Đúng vậy, người hoàn mỹ như nó ai gặp qua rồi đều sẽ động lòng thôi.”
“Bọn mày...” Bath cố gắng muốn đứng lên, nhưng một lát sau hắn ta lại bị Trác Lệ giẫm trở lại: “Bọn mày lên giường chưa, sướng không?”
Lửa giận của Trác Lệ dâng cao hơn, anh khom lưng bóp lấy cổ của Bath, trong mắt như muốn phun ra lửa: “Tao nói, thả cậu ấy ra!”
“Mày giết tao đi.” Nhìn thấy Trác Lệ mất không chế như vậy, dường như Bath càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình hơn, hắn ta nhìn về phía J sau lưng Ngôn Thù, thu lại nụ cười cợt nhả, lời ít ý nhiều hạ mệnh lệnh: “J, lúc cần thiết thì trực tiếp giết Thần Nông rồi mang người về căn cứ!”
Trên mặt J mang theo vẻ giãy giụa, hắn ta muốn nói gì đó như Bath đã cau mày nói: “Đây là mệnh lệnh!”
J không nhiều lời nữa, hắn ta lập tức lên đạn cho súng một lần nữa rồi thô lỗ lôi Ngôn Thù rút lui về phía sau.
Lâm Quang lập tức nhảy xuống khỏi xe, Hồ Nhã xoay người về phía trước, xoáy gió ngưng tụ lại trong tay Tăng Nghệ Kỳ.

Cùng lúc đó, mấy lính đánh thuê vẫn còn sống của bên địch ở nơi không xa cũng lập tức giơ súng lên, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, sắp đạt tới điểm giới hạn chỉ cần chạm vào là nổ.
Trái tim Ngôn Thù đập rất nhanh, sau khi bị ép lùi về phía sau mấy bước, dường như cậu đã đưa ra một quyết định nào đó.

Ngay giây sau đó, Ngôn Thù dùng cùi chỏ đập mạnh vào phần bụng của J rồi nhanh chóng ngồi xuống, nhưng phản ứng của J càng nhanh hơn, hắn ta tóm lấy tóc của Ngôn Thù rồi kéo mạnh cậu về phía của mình.
Bạch Minh Cách bị dọa sợ gần chết, cậu ta hét to: “Trác Lệ, Tóc của Ngôn Tổng lại bị kéo đứt mấy sợi rồi!”
Ngôn Thù bị hắn ta kéo liên tiếp lùi lại phía sau, đồng thời cậu cũng ra tay tóm lấy cánh tay J, sau đó dẫm lên bánh xe mượn lực, quét chân làm J ngã trên mặt đất.
Chẳng qua vóc dáng của đối phương cách biệt với cậu thật sự quá lớn, chính bản thân Ngôn Thù cũng loạng choạng mấy bước, sau đó cậu chạy về phía trước, J chửi rủa một tiếng rồi vọt lên trước tóm lấy chân phải của Ngôn Thù kéo người trở lại, hắn ta quỳ gối đè lên thân Ngôn Thù, cò súng trong tay đột nhiên được kéo lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi J nổ súng, cửa xe chỗ buồng lái chợt bị người ta đẩy ra từ phía trong, J không kịp đề phòng bị đụng bay ra ngoài, đường đạn cũng lệch hướng khỏi đối tượng, Bạch Minh Cách nhảy xuống khỏi xe: “Tao đm mày!”
J lập tức quay người nhặt súng lên lần nữa, hắn ta lại lên đạn rồi chẳng thèm nhìn mà bắn về phía Bạch Minh Cách, phát súng này của hắn ta bắn thẳng vào ấn đường của Bạch Minh Cách, động tác của Bạch Minh Cách đột nhiên ngừng lại rồi ngã mạnh xuống.
Cùng lúc đó, Trác Lệ đạp Bath qua một bên rồi vọt về phía của Ngôn Thù.
“Tao giết mày!” Ngôn Thù xông về phía trước, mắt cậu rất đỏ, cậu đụng ngã J một lần nữa rồi nện mạnh vào cằm hắn ta.
J nhịn đau giơ súng lên đặt vào ấn đường Ngôn Thù.
Trác Lệ hét lên: “Ngôn Thù!”
“Kế hoạch còn chưa hoàn thành, mày dám nổ súng à!” Trên mặt Ngôn Thù không có chút sợ hãi nào, cậu nhìn chằm chằm vào J nói ra từng chữ một: “Lẽ nào thằng súc sinh Kim Sâm kia không dạy bọn mày làm thế nào để phân biệt tao đã là thể trưởng thành hay chưa à?”
Động tác trên tay J dừng lại.
Trác Lệ thừa cơ xông lên, J lập tức nổ súng bên tai Ngôn Thù uy hiếp: “Dám đến gần nữa thử xem!”
“Trác lên, anh đừng qua đây!” Ngôn Thù liếc mắt nhìn Trác Lệ: “Bọn họ không dám giết em đâu.”
Bath vật lộn đứng dậy, mấy thân vệ sau lưng hắn ta lập tức bước lên che chắn, nhưng hắn ta tránh thoát khỏi tay thân vệ, thở hổn hển nói: “J, giết nó!”
Ngôn Thù đột nhiên cười khẩy một tiếng, nhìn cậu dường như chẳng có chút để ý chuyện sống chết, yên lặng một chút, cậu nói: “Được, giết tôi đi, dù sao tôi đã chẳng muốn sống từ lâu rồi.”
Sắc mặt Trác Lệ biến đổi, anh nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh: “Ngôn Thù!”
“Mày nổ súng đi!” Ngôn Thù lạnh lùng gào lên: “Giết tao rồi thì nhiệm vụ của bọn mày cũng đi đời luôn.

Không phải bọn mày muốn có được kháng thể hoàn mỹ sao, mày có thể thử mang một thi thể về xem, xem có thể đạt được thứ bọn mày muốn không!”
Sắc mặt Ngôn Thù vô cùng nghiêm túc, không hề có chút giả dối nào.

Thấy vậy, trên mặt Bath hiện lên chút ngoài ý muốn, hắn tay nhìn về phía Trác Lệ theo bản năng: “Mày chưa đánh dấu nó?”
Trác Lệ hoàn toàn không biết ý trong ngoài lời nói của hai người này là gì, nghe thấy vậy, anh nhíu chặt mày.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Bath suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói một cách khẳng định: “Nếu như mày chưa đánh dấu nó thì sao nó có thể còn sống được, mày đừng hòng lừa tao!”
Ngôn Thù cười một tiếng, cậu hơi ngẩng đầu lên lộ ra một đoạn gáy trắng nõn không tỳ vết rồi nói bằng giọng châm chọc: “Bọn mày quá gấp gáp rồi, thời gian còn chưa tới đâu.” Dừng một chút cậu lại nói thêm: “Nhưng cũng đúng thôi, tên trộm Kim Sâm kia có thể biết được bao nhiêu chứ?”
Xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh.
Khoảng chằng năm ba giây say, Ngôn Thù lại nhìn về phía J, dường như trong giọng nói còn mang theo chút mê hoặc: “Còn chưa giết tao sao?”
Bắp thịt J căng chặt, hắn ta chậm chạp không làm ra hành động nào.
“Nếu mày đã không giết tao.” Nụ cười khẩy trên mặt Ngôn Thù từ từ biến mất, một lát sau, cậu đột nhiên giơ tay đánh về phía J: “Vậy thì tao sẽ giết mày!”
“J, dẫn theo Thần Nông rút lui trước!” Bath hét lên về phía J.
Trác Lệ lập tức xông về phía trước, J chịu đựng mấy đấm của Ngôn Thù, tóm chặt lấy gáy của cậu lui về phía sau một cách nhanh chóng.

Nhưng Ngôn Thù cũng không phải là Omega bình thường, cậu nhìn như yếu đuối mỏng manh nhưng ra tay lại không chút lưu tình, J và cậu đánh mấy chiêu nhưng từ đầu đến cuối hắn ta đều bị Ngôn Thù giữ chân, mà ở bên kia, ngay giây tiếp theo thôi Trác Lệ sẽ đuổi tới.
Thấy cảnh này, Bath nghĩ tới gì đó, hắn ta xoay người vào trong xe, sau đó lấy ra một khẩu súng rồi nhắm vào Ngôn Thù nổ súng.
“Pằng –“
Một ống thuốc to chừng một ngón tay cái bay ra khỏi nòng súng rồi đâm vào bên cổ Ngôn Thù chỉ trong nháy mắt!
Nước thuốc theo ống tiêm tự động từ từ chảy vào cơ thể Ngôn Thù, đồng tử của Ngôn Thù chợt co lại rồi lại từ từ giãn ra, trước khi hôn mê, cậu nhìn thấy cuối cùng Trác Lệ cũng đã đuổi tới, trong tay anh xuất hiện ánh lạnh sắc bén cắt vỡ yết hầu của J.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui