Anh Chàng Xấu Tính

“Trước
tiên em học kéo những bản trong Tuyển tập Suzuki tập 1 này đã, kéo xong thì ghi âm lại, nghe đến khi
nào cảm thấy hài lòng thì chuyển sang cấp độ cao hơn trong tuyển tập 2, luyện
xong tuyển tập 2 là có thể tham gia biểu diễn được rồi. Luyện đến tuyển tập 3
là có thể làm nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc. Không nên nóng lòng rút ngắn thời
gian học bằng cách tập luyện một cách mù quáng, phải lựa sức mình mà chọn chế
độ luyện tập cho phù hợp. Nên nhớ, mỗi ngày dành ra nửa tiếng luyện thế bấm (vị
trí các ngón tay đặt trên cần đàn), sau đó dành nửa giờ luyện kéo vĩ, nửa giờ
luyện hợp âm, v.v... Còn nữa, phải chú trọng tới luyện âm điệu chuẩn ngay từ
đầu, điều này rất quan trọng, nhất là với những người mới bắt đầu học, có như
vậy mới không mất công đi đường vòng. Thêm một mẹo nhỏ, em nên ngâm tay trong
nước ấm trước khi kéo đàn, như vậy âm thanh càng ấm áp, dễ nghe. Vĩ cầm không
như ghi ta, dùng lực tay càng ít, âm thanh phát ra càng hay.”

Cô ngây người, nhìn chằm chằm vào tập sách nhạc, lật giở từng trang, chăm chú
xem những phần được anh đánh dấu bằng bút đỏ, những nốt khó, những lưu ý...
được đánh dấu rất cẩn thận và chú thích đầy đủ.

“Anh...”

“Đây là những lưu ý lúc luyện tập anh phát hiện ra, tự mình ghi lại. Em có thể
tham khảo, việc luyện tập sẽ hiệu quả hơn. Bắt đầu từ bây giờ hãy chú ý luyện
tập một cách chính quy và chuyên nghiệp.”

Lúc Hàn Tử Ngang đi xuống cầu thang, Hoa Lạc Lê nhìn theo bóng anh, càng nhìn
cô càng cảm thấy con người này thực sự rất cô đơn.

Từ dưới lầu vang lên tiếng dương cầm, trong trẻo, du dương khiến Hoa Lạc Lê vô
cùng ngạc nhiên. Cô chầm chậm bước xuống cầu thang, trong ánh sáng mờ mờ, cô
nhìn thấy Hàn Tử Ngang ngồi giữa căn phòng, dưới chùm đèn pha lê, say sưa múa
tay trên từng phím đàn, bóng anh đổ dài trên cây dương cầm ba chân màu trắng.

Hoa Lạc Lê lắng nghe thật kĩ, cô vô cùng ngạc nhiên, bản nhạc anh đang chơi cô
đã nghe nhiều lần trong đĩa CD, là bản Sô nát Ánh trăng nổi tiếng của Beethoven.

Lúc này, tiếng dương cầm lơ lửng trong không khí yên tĩnh, vô cùng mê hoặc.

Cả ba chương của bản nhạc đều hay, nhưng chương ba mà Hàn Tử Ngang đang chơi là
ấn tượng nhất - Tràn trề nhựa sống, là trung tâm của tác phẩm. Âm thanh biến
hóa vô cùng. Những nốt nhạc hùng dũng, than vãn và u buồn lại ngân vang trong
dòng thác mãnh liệt của những niềm khát vọng, toát lên một thế giới nội tâm sôi
động và kinh hoàng của con người.

Bản Sô nát cho dương cầm số 14 được biết đến rộng rãi qua cái tênSô nát Ánh trăng, cái
tên do nhà thơ Ludwig Rellstap đặt ra vì ông cảm nhận được tiếng nhạc tựa như
ánh trăng tỏa trên mặt hồ khi nghe tác phẩm này của Beethoven. Sau này nó được
dùng như tên chính thức của bản nhạc.

Từ trước đến nay chưa từng được nghe Hàn Tử Hiên đàn dương cầm. Không biết nếu
anh ấy chơi dương cầm thì nghe sẽ thế nào. Hoa Lạc Lê đã nghe Trương Lộ Lộ nói
qua, Hàn Tử Hiên ba tuổi đã học kéo vĩ cầm, bốn tuổi đã tập chơi dương cầm, và
còn hiểu được cả những cuốn sách y học khó nhất. Làm thế nào có thể học được
từng ấy thứ, điều này thực sự nằm ngoài khả năng tưởng tượng của cô. Trời ạ!
Những đứa con của nhạc công đều có khả năng âm nhạc trời phú.



Sau khi Hoa Lạc Lê thu dọn bát đũa xong thì trời cũng đã sáng.

Cô chầm chậm đi vào phòng Hàn Tử Hiên, ngồi lặng lẽ trong căn phòng của anh.

Căn phòng lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ, phảng phất hương sen dịu nhẹ. Cả căn
phòng giống như một bông sen vươn nở trên mặt hồ chào đón ánh sáng, cho dù có
đang là mùa đông giá lạnh.

Hoa Lạc Lê chăm chú nhìn những cuốn sách y học dày cộm xếp đặt ngay ngắn trên
giá sách lớn. Lần trước vào đây cô đã nhìn thấy chúng, nhưng không xem xét cẩn
thận như lúc này. Ba phần tư diện tích căn phòng dùng để đặt những cuốn sách y
học dày cộm này. Toàn là sách à? Trời ơi! Anh Hàn Tử Hiên làm thế nào mà có thể
đọc hết chúng? Hoa Lạc Lê thật không ngờ số sách Hàn Tử Hiên đọc lại đồ sộ đến
thế.

Anh Tử Hiên, anh ở bên ngoài có tốt không? Anh có nhớ em không? Em lúc này đang
rất nhớ anh, nhớ anh vô cùng!



Tiếng chuông điện thoại lại kêu vang, Hoa Lạc Lê cau mày, lẽ nào lại là Hàn Tử
Ngang, anh chàng phiền phức này lại bắt đầu quấy rầy cô? Thật là phiền quá.
Tiểu tử thối đáng chết, rốt cuộc khi nào anh mới chịu thôi đây? Anh ta mới đó
mà đã lại ngứa ngáy tay chân rồi sao? Lần này nhất định cô phải đánh vào đầu
cho anh ta chừa.

“A lô, Hàn Tử Ngang, tiểu tử thối, lập tức đi ngủ cho tôi.” Điện thoại vừa kết
nối, Hoa Lạc Lê đã không kiêng nể mắng luôn một tràng. Đầu bên kia ngẩn ra mất
mây giây rồi mới có một giọng nói ấm áp cất lên: “Anh...”

“Hả? Là anh Tử Hiên à? Là anh Tử Hiên phải không? Anh có khỏe không? Có bị cảm
không? Khi nào anh quay về?” Hoa Lạc Lê đã nghe rõ rồi, là tiếng anh Tử Hiên. Trời
ơi! Cảm động quá!

“À, Hoa Lạc Lê, em phải trả lời câu hỏi của anh trước?”

“Sẽ trả lời hết. Anh hỏi đi.”

“Hừm, anh vừa nghe thấy em gọi, không phải tên anh...” Hàn Tử Hiên hỏi thẳng
luôn. Trong câu này nghe có chút hờn ghen.

Hôm nay, anh thức dậy từ bốn giờ sáng, mở sách y học ra đọc, nhưng không vào
đầu chữ nào. Ngón tay thanh tú của anh nhẹ nhàng vuốt trên những cánh hoa hồng
ép trong cuốn sách, ánh mắt mơ màng. Anh biết là còn sớm nhưng không thể kiềm
chế được ý muốn gọi điện cho Hoa Lạc Lê, anh cứ nghĩ chắc cô cũng đang có tâm
trạng như anh. Nhưng câu đầu tiên Hoa Lạc Lê nói không mang anh lên thiên đường
mà đẩy anh xuống địa ngục.

“Không phải... đó là... là Hàn Tử Ngang gọi cho em, em không muốn nghe, vì cho
là anh ta gọi nên em mới... em thực sự không cố ý nhận nhầm anh... Anh Tử Hiên,
anh nhất định phải tin em…”

“Anh ấy thường xuyên gọi cho em à?”

“Vâng, tức chết đi được, em còn không có thời gian để ngủ nữa.”

“Anh Tử Ngang thường gọi lúc đêm à?”

“Vâng ạ!”

“Không phải ngày nào anh ấy cũng dùng thời gian rảnh để gọi cho em đấy chứ?”

“Đúng thế ạ!”

Hàn Tử Hiên không biết phải hỏi tiếp câu gì nữa.

Đầu dây bên kia, Hoa Lạc Lê vô cùng căng thẳng. “Anh Tử Hiên, anh phải tin em,
em và Hàn Tử Ngang thật sự không có quan hệ gì! Em chỉ thích một mình anh Tử
Hiên thôi. Hu hu... em nói thật đấy! Anh Tử Hiên, anh nhất định phải tin em. Hu
hu... em nói thật đấy. Là thật đấy. Em thề! Nếu em nói sai em sẽ không được làm
người, sẽ bị biến thành đồ con lợn ngu ngốc và vĩnh viễn không có tư cách nói
thích anh Tử Hiên nữa. Mà không được thích anh Tử Hiên nữa đối với em là việc
còn khó chịu hơn là chết.” Thấy đầu dây bên kia Hàn Tử Hiên im lặng như hóa đá,
Hoa Lạc Lê lo lắng bật khóc thút thít.

“Anh tin em. Em đừng có khóc nữa. Em mà khóc, anh sẽ chẳng biết phải làm thế
nào cả. Lạc Lê, nước mắt của em là khắc tinh của anh. Anh không muốn chết chìm
trong nước mắt của em, bởi vì như thế sẽ rất đau. Mà Hoa Lạc Lê ngốc nghếch,
khóc lóc mũi dãi lem nhem sẽ rất xấu. Một công chúa vừa xấu vừa ngốc sao có thể
xứng với anh... Luyện kéo vĩ cầm đến đâu rồi? Thi xong quay về anh sẽ kiểm tra
đấy. Còn một điểm quan trọng nữa là nếu không nắm vững hoặc luyện tập không tốt
những kỹ thuật cơ bản thì sau này nó sẽ thành thói quen nguy hiểm, không thể
khắc phục được. Vì thế em phải luyện tập thật tốt những kỹ năng cơ bản này.”
Một lúc lâu sau Hàn Tử Hiên mới khẽ nói.

“Anh Tử Hiên xấu xa, thật đáng ghét! Toàn trêu chọc em, đáng ghét, đáng ghét
chết đi. Hàng ngày em đều luyện tập chăm chi. Không ngừng luyện tập. Chỉ hận
một ngày không có ba trăm giờ cho em luyện đàn. Em không muốn làm anh Tử Hiên
mất mặt.” Hoa Lạc Lê xịt mũi, y như một đứa trẻ nhỏ.

“Hàng ngày có nhớ anh không?”

“Có!” Hoa Lạc Lê trả lời, ngữ khí chắc nịch.

“Vậy nàng ngốc Hoa Lạc Lê có khi nào mơ thấy chàng ngốc Hàn Tử Hiên không?”

“Rất nhớ, rất nhớ, nhớ vô cùng tận.” Hoa Lạc Lê gật đầu như gà mổ thóc.

“Có thật không?”

“Thật!”

“Vậy hôm nay có mong muốn gì?”

“Ước muốn lớn nhất ngày hôm nay là được anh Tử Hiên ôm em trong vòng tay ấm áp.
Hi hi...” Mặt Hoa Lạc Lê đỏ ửng như trái đào chín mọng. Cho dù biết ước muốn
này không thể thành hiện thực nhưng vẫn không ngừng mơ mộng.

“Ồ, hi hi... Hoa Lạc Lê, em nghỉ chút đi. Anh cúp máy đây.”

“Vâng ạ! Anh Tử Hiên cũng nhớ chú ý sức khỏe. Em sẽ đợi anh trở về. Em ngày nào
cũng đếm ngược ngày anh trở về, chỉ còn mấy ngày nữa là anh được về rồi. Mà
ngày mai anh phải thi rồi, anh cũng nghỉ ngơi cho tốt. Em nhớ anh... rất nhớ
anh... vô cùng nhớ anh.”

Hoa Lạc Lê trượt điện thoại xuống, khịt khịt cái mũi đỏ lên vì khóc. Hàn Tử
Hiên đặt cuốn sách y học lên bàn, ngủ gục.

“Kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ra, Hàn Tử Ngang bước vào, tia nắng sớm mai chiếu
vào chỗ cô, cho thấy trên khuôn mặt quả táo hồng hồng còn vương vệt nước mắt.

“Nếu như em khóc, có phải chỉ khóc vì Hàn Tử Hiên?” Hàn Tử Ngang ngồi xuống bên
cạnh Hoa Lạc Lê, khẽ hỏi.

Anh lấy khăn tay lau mặt cho cô, đôi mắt nhìn xuống, dưới hàng lông mi dày và
dài, ánh mắt vẫn kiên định, khuôn mặt lộ rõ quyết tâm: “Em chỉ thích em trai
anh sao? Lẽ nào em không thể thích Hàn Tử Ngang anh? Nhưng, Tiểu Lê, em là định
mệnh của đời anh”.

Năm giờ sáng, Hoa Lạc Lê giật mình tỉnh giấc, mắt nhìn lên trần nhà, mơ hồ cảm
thấy bản thân đang quên mất một việc gì đó. Trời ơi! Giờ này hàng ngày là giờ
tặng hoa hồng cho Hàn Tử Hiên.

Trời đất! Tất cả là tại cái tên tiểu tử xấu xa Hàn Tử Ngang nửa đêm canh ba còn
quấy rồi cô. Hoa Lạc Lê bật dậy, chạy như bay đến vườn hồng, cắt năm trăm chín
mươi chín bông hồng. Mặc dù đang là mùa đông nhưng nhờ Hoa Lạc Lê hết lòng chăm
sóc nên tất cả hoa hồng đều sông và nở hoa.

Tất cả đều là hoa đã nở. Bởi vì không muốn lãng phí hoa, cho nên Hoa Lạc Lê chỉ
cắt những bông đã nở mang tặng Hàn Tử Hiên, chỉ khi nào hoa nở không đủ, cô mới
miễn cưỡng ngắt nụ hoa. Chỉ trong mấy tháng, cô đã tặng anh số hoa khồng lổ,
hôm nay đã là năm trăm chín mươi chín bông.

Ưóc tính ngày mai, cả khu vườn này sẽ nở đầy hoa hồng, hơn sáu trăm bông hồng.
Sáu trăm bông hồng không còn cách quá xa với con số chín trăm chín mươi chín
bông. Vui quá!

Hoa Lạc Lê vui sướng đặt bó hoa hồng trước cổng nhà Hàn Tử Hiên, vội vàng lao
tới trường.

Anh nhặt được bó hoa, nhẹ nhàng đưa lên ngửi.

Hoa rất thơm nhưng lòng thì tan nát. Trên tấm thiếp lúc nào cũng ghi: “Tặng
hoàng tử của em - Hàn Tử Hiên”. Anh cố gắng không để ý nhưng căn bản là không
thể bỏ qua.

Kể từ khi bông hồng đầu tiên được gửi đến, Hàn Tử Ngang đã biết. Có một người
ngày nào cũng mang hoa hồng tặng cho Hàn Tử Hiên, ngày nào cũng thế không hề có
ngoại lệ, thậm chí cho dù Hàn Tử Hiên không có ở nhà người ấy vẫn mang tặng.

Một sự cống hiến, không phải ai cũng có phúc để nhận. Bất kể trời mưa gió hay
bão tố, vào lúc bình minh, trên cổng biệt thự nhà anh luôn đặt sẵn một bó hồng
tươi thắm. Xem ra tình yêu của Hoa Lạc Lê dành cho Hàn Tử Hiên không phải chỉ
là biểu hiện thích bình thường.

“Nếu bạn thích một người, hãy ví người ấy như loài hồng này”, đó là câu nói
lãng mạn nhất trên thế gian.

Gai hoa hồng đâm vào tay Hàn Tử Ngang làm ngón tay anh chảy máu. Hoa Lạc Lê,
nếu như em không chấp nhận anh, anh sẽ ví em như loài hồng này. Chỉ cần em
thích, em chấp nhận, anh đều có thể yêu em hơn Hàn Tử Hiên yêu em.



Nấp sau trụ cổng của biệt thự Hoàng tử là một cô gái, Hàn Ân Châu. Cô kinh ngạc
há hốc miệng, đứng yên trong chỗ nấp nhìn Hoa Lạc Lê đi đến trước mặt.

Trong trường rộ lên tin đồn - vào lúc bình mình hàng ngày đều có một cô gái
mang hoa hồng đến tặng cho Hàn Tử Hiên. Hàn Ân Châu rất hiếu kì, cô gái đó rút
cuộc là ai? Cô từng hỏi Kim Xảo Tuệ: “Cậu nói xem, có ai mà ngốc như vậy, tự
tay trồng hoa hồng, sau đó bí mật mang tặng người yêu? Tớ không tin, nhất định
là chuyện bịa. Tớ đồ là hoa hồng ấy được mua sẵn từ tối hôm trước, sáng hôm sau
nhờ mang tặng. Kim Xảo Tuệ, cậu có nghĩ như tớ không?”.

Kim Xảo Tuệ bình thản nói: “Cậu quan tâm nhiều chuyện thế làm gì. Phiền phức.
Cho dù nữ sinh thầm yêu Hàn Tử Hiên trong trường này có tăng thêm bao nhiêu
người, chỉ cần chúng ta luôn ở bên cạnh Hàn Tử Hiên là được. Tặng hoa hồng cũng
chẳng là gì. Nhưng cậu có biết người đó là ai không?” Kim Xảo Tuệ bắt đầu thấy
hiếu kỳ.

“Nghe nói, hiện nay chưa ai biết người đó là ai. Gia nhân trong biệt thự cũng
không biết. Nghe nói cứ hơn bốn giờ sáng là nhận được hoa. Cậu nói xem có ai
rỗi hơi, cả đêm thức canh để tìm hiểu xem con người bí mật ấy là ai chứ. Thế có
mà mệt chết, có mà lạnh chết.”

“Thật à?”

Kim Xảo Tuệ vui mừng như thể vừa phát hiện được lục địa mới, mắt hấp háy đảo
lia lịa, nói tiếp: “Có phải cậu tưởng tượng người tặng hoa thần bí ấy là tớ?”

“Cậu á? Có mà cậu là người tớ không bao giờ dám tin. Cậu là đại tiểu thư lá
ngọc cành vàng, tự trồng hoa hồng, công việc lao động chân tay ấy không thích
hợp với cậu. Đừng kể chuyện cười nữa. Có đánh chết tớ, tớ cũng không tin người
bí mật đó là cậu. Ha ha ha...”

Cho dù lúc đó Kim Xảo Tuệ cũng cười với Hàn Ân Châu nhưng trong lòng thì tức
muốn chết. Bởi vì người tặng hoa đó không phải ai khác, lại chính là Hoa Lạc
Lê. Kim Xảo Tuệ như bị giáng cho một đòn chí mạng.

Nếu như Hoa Lạc Lê là một cô gái hời hợt, xấu xí không thể dùng nhan sắc để dụ
dỗ nam sinh như những người khác đã đành, đằng này cô ta cũng xinh đẹp, vậy thì
hà tất cô ta phải dụng tâm trồng hoa hồng tặng cho Hàn Tử Hiên như vậy? Hơn
nữa, nếu như chỉ là chuyện theo đuổi thông thường, vậy sao biết rõ Hàn Tử Hiên
đi thành phố thi nhạc, cô ta vẫn kiên trì mang hoa đến tặng. Đây là tinh thần
sẵn sàng hành động vì người mình yêu, không cần báo đáp, không phải cô gái nào
cũng có thể làm được. Tình cảm sâu sắc như vậy không chỉ là thích mà chính là
yêu.

Đây mới là tình yêu đích thực, có thể lặng lẽ dâng hiến, có thể dũng cảm và vui
vẻ dâng hiến cho dù có khó khăn gian khổ cũng cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.

Tình yêu phải là vui vẻ dâng hiến. Báo đáp hay không báo đáp đều vui vẻ dâng
hiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui