Em tựa lên vai anh Em ngủ trên ***g ngực anh Từng ngày giản dị như thế Anh yêu em, em cũng yêu anh
Tình yêu giản đơn (Châu Kiệt Luân)
Rốt cuộc Bạch Ký Minh vẫn đi leo núi cùng Đồ Tử Thành và Trình Hướng Vũ. Bản tính vốn không thích sự ồn ào, càng ngại đi xa, có điều gần đây lòng dạ rối bời, biết đâu ra ngoài có thể cân bằng lại tâm trạng.
Ba người đi chiếc BMW, chạy gần bốn tiếng trên đường cao tốc. Trình Hướng Vũ ngồi cạnh ghế lái, cả chặng đường luôn miệng líu lo cười đùa với Đồ Tử Thành. Bạch Ký Minh được thảnh thơi cuộn tròn ở hàng ghế sau, ngắm nhìn hoàng hôn đỏ rực qua cửa kính, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều.
Núi Thiên Hoa là địa điểm du lịch được khai phá cách đây chưa lâu, Đồ Tử Thành ra sức giới thiệu, nói là đợi đến khi hoàn tất, người người lũ lượt kéo đến, chỉ sợ muốn chiêm ngưỡng cũng khó. Bạch Ký Minh sợ nhất là mấy chỗ đông người, Đồ Tử Thành vỗ ngực đảm bảo, không chừng cả quả núi chỉ có ba người họ mà thôi.
Sự thật chứng minh, một lần nữa cậu lại bị hai kẻ lòng dạ nham hiểm này bịa chuyện. Bạch Ký Minh vừa xuống xe đã nhìn thấy Liêu Duy Tín đứng chờ cách đó không xa, bốn mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ.
Trình Hướng Vũ vẫn cười hì hì: “À, sợ Tiểu Bạch cô đơn lẻ loi nên đã gọi anh Liêu đến. Tiểu Bạch, thêm một người anh không để bụng chứ?”.
Bạch Ký Minh miễn cưỡng nhếch môi nói: “Không sao”.
Đồ Tử Thành giả vờ không nhìn thấy sự bối rối của hai người, nhìn đồng hồ nói: “Sắp mười một giờ rồi, chúng ta đi nghỉ sớm một chút, sáng sớm ngày mai leo núi”. Trinh Hướng Vũ hoan hô một tiếng, chạy trước vào khách sạn.
Phòng đã đặt sẵn, Đồ Tử Thành và Trình Hướng Vũ dĩ nhiên chung một phòng, vốn dĩ phòng kia của Bạch Ký Minh, bây giờ thì hay rồi, có thêm Liêu Duy Tín nữa. Trình Hướng Vũ đắc ý nháy mắt: “Đi ngủ thôi, đi ngủ thôi, em mệt sắp chết rồi”, sau đó lôi Đồ Tử Thành vào phòng. Ngược lại Liêu Duy Tín vẫn bình tĩnh, mở cửa phòng nói: “Hướng Vũ lúc nào cũng vô tâm như thế, cậu đừng để bụng”. Anh khẽ ho một tiếng, nói: “Hay tôi đi thuê một phòng nữa, chỗ này hình như còn rất nhiều phòng trống”.
“Không cần.” Như thế thì lập dị quá, dù sao cũng không thể giống người lạ, làm như không nhìn thấy, vậy thì cần gì phải giả vờ. Bạch Ký Minh cúi đầu bước vào phòng, đặt ba lô lên tủ đầu giường.
Liêu Duy Tín nhận thấy vẻ mặt bối rối của Bạch Ký Minh, biết cậu vẫn chưa rõ nên đối diện với bản thân ra sao, chỉ cười, vội vàng chỉnh lại chăn đệm, bỏ đồ đạc ra, nói với Bạch Ký Minh: “Cậu đi tắm trước đi, muộn rồi, ngày mai còn phải leo núi. Nghe nói địa hình hiểm trở lắm, tối nay cần nghỉ ngơi lấy sức”.
Bạch Ký Minh im lặng lấy quần áo, bước vào phòng tắm.
Đồ Tử Thành là kiểu công tử điển hình, không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi, đi du lịch, đương nhiên phải đặt phòng tốt nhất tại khách sạn. Phòng rất sạch sẽ, đồ đạc trang bị đầy đủ. Có điều hiện tại đang là cuối thu, trời rất lạnh, không cần phải tắm. Bạch Ký Minh rửa mặt qua loa xong liền bước ra.
Đợi Liêu Duy Tín tắm xong, Bạch Ký Minh sớm đã vùi mình trong chăn giả vờ ngủ, chỉ hở mồi mặt ra ngoài, cơ thể cuộn tròn bên mép giường. Liêu Duy Tín mở miệng định nói gì, nghĩ thế nào lại không lên tiếng, bước đến mép giường bên
kia vén chăn chui vào. Chiếc giường rộng một mét tám, đủ để hai người vạch ra ranh giới rõ ràng, không ai nói gì.
Vốn tưởng rằng thận trọng giữ khoảng cách như thế, lại mỗi người một tâm sự riêng, chỉ sợ sẽ phải thức trắng đến tận sáng. Nào ngờ, suốt hai tháng bận rộn phục vụ Olympic không được ngủ ngon đêm nào, hôm nay khó khăn lắm mới được thoải mái, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Liêu Duy Tín bị một hồi chuông đánh thức, mắt vẫn nhắm, mò mẫm một lúc mới nhận ra là di động của anh đang kêu. Bấm nút nghe, giọng Đỗ Tử Thành vang lên trong máy: “Này, tỉnh chưa? Đến giờ rồi”. Liêu Duy Tín mở mắt, khẽ động
đậy, phát hiện có người đang đè lên mình. Cúi đầu nhìn, hóa ra Bạch Ký Minh đang tựa đầu lên vai trái của anh ngủ ngon lành.
Liêu Duy Tín bất giác mỉm cười, thấp giọng trả lời Đỗ Tử Thành: “Mấy giờ rồi, còn sớm quá”.
“Ký Minh chưa dậy, muốn đi thì hai người cứ đi trước, mình và Ký Minh ngủ thêm chút nữa.”
“Sớm gì nữa, bảy giờ rồi.”
“Chưa tỉnh thì gọi cậu ta dậy, bốn người cùng đến, hai đứa mình đi trước, còn ra thể thống gì?”
Liêu Duy Tín thấy Bạch Ký Minh cọ cọ mặt, lông mày nhíu lại biết là cảm thấy ồn ào, không dám nói nhiều, thấp giọng xuống: “Hoặc là chờ chúng tôi, hoặc là đi trước. Thế thôi, thích làm thế nào thì làm”. Nói xong tắt máy, Bạch Ký Minh không đem di động theo, chắc Đồ Tử Thành cũng không có gan gọi vào điện thoại trong phòng.
Bạch Ký Minh lại giở thói đạp chăn, lạnh quá nép chặt vào người Liêu Duy Tín, chiếm lấy hơi ấm của anh, cánh tay ôm chặt ngực anh.
Một tay Liêu Duy Tín bị Bạch Ký Minh đè lên, lại không dám cử động, mãi mới túm được một góc chăn, nhẹ nhàng đắp lên người cậu.
Nhờ ánh ban mai len lỏi qua kẽ hở rèm cửa sổ, Liêu Duy Tín mới lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh của Bạch Ký Minh đang nằm ngoan ngoãn trong lòng anh. Một cảm giác hạnh phúc không nói thành lời bao trùm lấy anh, ấm áp như ánh mặt trời. Liêu Duy Tín nhẹ nhàng vuốt mái tóc lộn xộn của cậu, nhìn ngắm chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp của cậu, nhịn không được đặt một nụ hôn lên đó. Anh giơ tay ôm chặt cậu, tì cằm lên đầu cậu.
Bạch Ký Minh mơ thấy mình đang nằm trên một đồng cỏ bát ngát, xung quanh hoa hướng dương đua nở, biển vàng óng ả ấy trải dài tận chân trời. Cậu duỗi thẳng tứ chi, thích thú hít một hơi thật sâu, cảm thấy sự mềm mại ấm áp đang lan khắp cơ thể, vô cùng thoải mái.
Cảm giác đó thật quá dễ chịu khiến cho Bạch Ký Minh mở mắt ra, mặc dù căn phòng không tối lắm, cậu vẫn thấy hoảng loạn như thể lạc vào thế giới khác, một lúc sau mới phát hiện ra sự mềm mại ấm áp kia đến từ chỗ nào – cơ thể Liêu Duy Tín và cái chăn đắp giống như vỏ ốc bằng vải, ôm chặt cậu vào bên trong.
Bạch Ký Minh gối đầu lên ngực anh, không nhìn thấy mặt Liêu Duy Tín. Bạch Ký Minh không dám động đậy, tham lam chiếm lấy hơi ấm đã lâu không gặp này. Trong một tích tắc, Bạch Ký Minh đột nhiên cảm thấy, cả đời cứ như thế này cũng không tệ.
Cậu nhớ lại một tháng đó, có một lần sau khi làm chuyện đấy xong, cậu
cũng nằm trong lòng Liêu Duy Tín như thế này. Liêu Duy Tín hỏi cậu: “Nếu mai là ngày tận thế, hôm nay cậu muốn làm gì?”. Có lẽ là di chứng bộ phim “Ngày mai”
để lại.
Cậu đã trả lời như nào nhỉ? “Làm tình với anh đến lúc chết”.
Bạch Ký Minh mỉm cười, nhắm mắt lại, nếu trước ngày tận thế được ôm nhau ngủ như thế này, có lẽ là một lựa chọn tuyệt vời.
Chỉ tiếc là, ngày mai mặt trời vẫn mọc, mọi người vẫn phải tiếp tục sống. Phải khóc thì sẽ khóc, nên cười thì sẽ cười, phải đối mặt thì không cách nào trốn tránh được.
Thế nên, đành vậy thôi.
Bạch Ký Minh kiên cường trở lại, cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Liêu Duy Tín: “Dậy rồi à?”. Bất giác mặt cậu đỏ bừng, hoảng hốt ngồi dậy, thừ người mãi lâu sau mới nói: “Tôi đi rửa mặt”, rồi luống cuống chạy vào phòng tắm.
Lúc hai người bước vào nhà hàng dùng bữa sáng, cặp đôi kia đang bực mình, thấy hai người một trước một sau tiến tới, Trình Hướng Vũ càu nhàu: “Hai anh vẫn ổn chứ? Đến muộn chút nữa tôi chuẩn bị ăn trưa rồi”.
Liêu Duy Tín không để Bạch Ký Minh nói, giành trước trả lời: “Anh ngủ dậy muộn, bảo hai người cứ đi leo núi trước còn gì?”.
Đồ Tử Thành hừ một tiếng: “Thế mà cũng nói được à? Mau ăn đi đừng phí lời, còn lôi thôi thì trời tối mất”.
Liêu Duy Tín vừa bóc trứng vừa nhún vai tỏ vẻ chẳng quan trọng: “Thế
cũng được, lên núi ngắm mặt trời lặn càng hay”. Đồ Tử Thành và Trình Hướng Vũ trợn mắt nhìn nhau, Bạch Ký Minh biết bản thân có lỗi, húp hai miếng cháo qua
loa liền đặt bát xuống.
Mỗi người cầm một chai nước khoáng đến được chân núi đã chín giờ. Mặt trời lên rất cao, nắng chiếu lên người vô cùng ấm áp.
Phong cảnh núi Thiên Hoa quả nhiên tuyệt đẹp, quan trọng là mới được khai thác, vết tích nhân công đào bới không nhiều. Đặc biệt là du khách cực kỳ ít, nhìn
khắp quả núi cũng chỉ có bốn người họ. Còn có một cô hướng dẫn viên du lịch của vùng này, lắp ba lắp bắp kể những truyền thuyết chắp vá.
Liêu Duy Tín tiện tay lấy ra tờ tiền đưa cho cô gái đó, cười nói: “Thế là được rồi, cảm ơn cô, chúng tôi muốn tự mình đi xem”. Cô gái vui vẻ cầm tiền đi xuống núi.
Nói ngọn núi này hiểm trở chẳng qua là một chiêu hút khách du lịch mà thôi.
Liêu Duy Tín và Đồ Tử Thành đã đi qua những ngọn núi nổi tiếng nhất, đến đây chỉ coi như đi bộ đường dài, Trình Hướng Vũ bản tính hiếu động ham chơi, dĩ nhiên cũng không vấn đề gì. Chỉ có Bạch Ký Minh, số lần đi xa đếm trên đầu ngón tay, đừng nói là tỉnh Liêu Ninh, nếu không phải về quê, đừng hòng cậu chịu rời khỏi thành phố s. Trước mắt một dòng suối trong vắt uốn lượn chảy qua, hai bên
đường lá phong đỏ rực như lửa. Rơi xuống trồi theo dòng suối. Bất giác cậu thò tay chạm vào dòng nước, cảm giác mát lạnh chạy đến tận xương. Ngẩng đầu nhìn trời cao mây trắng, gió thổi lá bay, quả nhiên làm lòng người thanh thản.
Liêu Duy Tín thấy tâm trạng Bạch Ký Minh rất tốt, không nỡ làm phiền, chỉ miệt mài đi trước dẫn đường. Chớp mắt đã tới nơi hai vách núi kề sát nhau, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy bầu trời như một sợi chỉ dài. Hành trình leo núi chính thức bắt đầu. Hai vách núi thẳng đứng, ở giữa là một khe hở chỉ vừa một người, gắn những bậc thang bằng đá thẳng hàng, trông cũng có chút cảm giác nguy hiểm.
Liêu Duy Tín vừa định bắt đầu thì bị Đồ Tử Thành kéo lại, hỏi: “Cậu vội cái gì? Chờ một chút”.
Liêu Duy Tín quay đầu nhìn Bạch Ký Minh đang ở đằng sau nói chuyện rôm rả với Trình Hướng Vũ, cười nói: “Sao, cậu sợ cô dâu bị người ta cướp mất hả?”.
Đồ Tử Thành cười đáp: “Nói cái gì thế, mình muốn cậu bảo vệ cho Tiểu Bạch thôi. Đi, cậu đi sau Tiểu Bạch”.
Liêu Duy Tín nheo mắt nhìn anh ta khó hiểu, Bạch Ký Minh cần gì phải bảo vệ? Đối với một người đàn ông, đây không phải là sự quan tâm, mà là sự sỉ nhục thì có.
Đồ Tử Thành vẫn cười: “Đoán ngay thể nào Tiểu Bạch cũng không chịu nói cho cậu biết mà – cậu ta mắc bệnh sợ độ cao”.