Trong đám đông Anh tìm thấy em
Anh ôm lấy em
Tình yêu của chúng ta vẫn còn tiếp diễn.
Bước ngoặt – Phan Vỹ Bách
Liêu Duy Tín ngẫm nghĩ, nếu anh hung hổ hiên ngang ra dáng bảo vệ cậu, người yêu bé nhỏ ngang bướng không chừng sẽ bực mình. Vì thế anh làm bộ không đủ sức, đi chậm lại. Lúc này Bạch Kỷ Min đang bị Trình Hướng Vũ chọc
cho phì cười, không nhận ra Liêu Duy Tín đã ở phía sau mình. Lên lên lưng chừng núi mới phát hiện ra nhưng vẫn không để tâm lắm.
Những bậc thang bằng đá được lát cẩn thận, lan can bằngthép hai bên nhìn rất kiên cố. Căn bệnh sợ độ cao của Bạch Ký Minh cũng không đến nổi nghiêm trọng lắm, nhưng cậu vẫn theo bản năng túm chặt lan can, mắt nhìn chằm chằm bậc thang trước mắt, muốn ngước đầu nhìn lên trên thì nhất định phải dừng lại đứng vững cái đã, chỉ là cậu không dám đưa mắt nhìn xuống bên dưới.
Cậu cũng bỏ lỡ không ít cảnh sắc tráng lệ hai bên, nhưng đối với Bạch Ký Minh, chỉ cần leo được đến đỉnh đã mãn nguyện lắm rồi. Cậu mỉm cười nhìn Đồ Tử Thành và Trinh Hướng Vũ mấy bước đã lên đến đỉnh, đang phấn khởi hò hét ở bên trên.
Đỉnh của ngọn núi Thiên Hoa là một bề mặt dốc cực lớn, bọn họ đứng ở chỗ cao nhất. Bạch Ký Minh nhìn những hòn đá dưới chân đồng loạt dốc xuống bên dưới như một sàn trượt khổng lồ, tưởng chừng chỉ cần bước thêm một bước thì sẽ trượt thẳng xuống vực thẳm đối diện. Cậu choáng váng, không dám tiến lên trước, cảm thấy toàn thân bắt đầu căng thẳng. Đành phải ngồi xuống từ từ, nghiêng người về sau. Bàn tay ướt đẫm, cậu lần mò xung quanh, mong tìm thấy một chồ bám
vững chắc. Mò tới mò lui chỉ tìm thấy một thứ ấm áp to lớn, đó là bàn tay của Liêu
Duy Tín.
Liêu Duy Tín nắm lấy tay Bạch Ký Minh nhưng không nhìn cậu, anh nhích thêm chút nữa, ngồi chắn trước mặt Bạch Ký Minh. Bạch Ký Minh thấy yên tâm hơn chút, đang định buông tay thì nhìn thấy Đồ Tử Thành và Trinh
Hướng Vũ đang lao thẳng xuống chồ thấp nhất của đỉnh núi, rồi cùng nhau
bám vào lan can, nhìn xuống vực thẳm dưới chân cười như điên.
Bạch Ký Minh nhìn mà kinh hồn khiếp đảm, thấy cái lan can quá đồi mỏng manh, như thể sắp gãy ngay, hai người họ sẽ lao thẳng xuống vực sâu. Cậu vội vàng nhắm mắt, đầu óc quay cuồng, tim đập loạn xạ.
Liêu Duy Tín quay lại nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Bạch Ký Minh, biết cậu đang sợ hãi liền đứng dậy nói, “Chỗ này gió to, chúng ta lùi lại một chút được không?”.
Bạch Ký Minh không dám cậy mạnh nữa, để mặc Liêu Duy Tín dìu mình lùi về phía sau. Chỗ đó có một khoảng trống nhỏ được tạo ra từ hai tảng đá chồng lên
nhau. Bạch Ký Minh dựa vào vách đá, trước sau trái phải đều là những tảng đá
kiên cố, lúc này cậu mới thấy an toàn, thở phào, phát hiện toàn thân đã ướt đẫm mồ
hôi.
Liêu Duy Tín chìa chai nước ra, Bạch Ký Minh cầm lấy, uống vài ngụm, dễ chịu hơn nhiều, khẽ nói: “Cảm ơn”. Liêu Duy Tín hạ giọng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”. Bạch Ký Minh khẽ gật đầu, cúi mặt nhìn tảng đá dưới chân. Hai người không nói thêm gì nữa, nghe tiếng gió từ đỉnh núi thổi qua, vi vút sau vách đá. Tiếp đó vang lên giọng của Trình Hướng Vũ: “Này, hai anh có chụp ảnh không?”.
Như thể bị đánh thức từ giấc mộng, Bạch Ký Minh đứng bật dậy, lùi về sau một bước, hoảng hốt trả lời: “Không, không cần đâu”. Định thần lại, giọng nói mới trỏ’ nên tự nhiên hơn chút: “Không cần đâu, chúng ta xuống núi sớm một chút đi”.
Phải xuống núi bằng con đường khác, đối với người có chứng sợ độ cao mà nói, xuống núi khó hơn lên núi nhiều. Những bậc thang xiên xiên vẹo vẹo lúc thấp lúc cao, cơ hồ chỗ nào cũng ẩn chứa những cạm bẫy không ai đoán trước được, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ lao thẳng xuống vách núi.
Liêu Duy Tín không che giấu sự quan tâm của mình với Bạch Ký Minh nữa, chốc chốc lại khẽ nhắc cậu: “Viên đá này hơi lung lay, cẩn thận chút”, “Đoạn lan can đó hỏng rồi, bám vào tôi là được”.
Bạch Ký Minh đang hết sức tập trung tránh những bậc thang nghiêng ngả dưới chân mình, đột nhiên nghe thấy tiếng phì cười của Trình Hướng Vũ, quay đầu lại thấy cô và Đồ Tử Thành đang cười mỉm nhìn cậu và Liêu Duy Tín bằng ánh
mắt mờ ám.
Bạch Ký Minh cả mặt nóng bừng, không hiểu tại sao lại thấy tức giận khó chịu. Không thèm để ý đến cánh tay chìa ra của Liêu Duy Tín nữa, miễn cưỡng
nói: “Không cần anh, tự tôi đi được”. Vượt qua anh, lần theo thềm đá đi nhanh xuống.
Cậu chỉ muốn đi thật nhanh, hoàn toàn quên mất chứng sợ độ cao của mình, đến lúc những bậc thang chập chờn trước mặt, đầu óc quay cuồng mới cảm thấy không ổn. Sau lưng vang lên giọng nói của Liêu Duy Tín: “Cậu đi chậm chút”. Anh bám sát phía sau, làm Bạch Ký Minh bất giác hoảng hốt, hụt chân một bước.
Liêu Duy Tín kinh hoàng giơ tay ra nhưng đã muộn. Mắt thấy Bạch Ký Minh ngồi xuống, nhăn mặt đau đớn. Liêu Duy Tín vội vàng lao đến trước mặt cậu: “Có sao không?”.
Bạch Ký Minh không trả lời, thử đứng lên, nhưng chân phải vừa khẽ cử
động đã đau như kim châm. Đồ Tử Thành và Trình Hướng Vũ cũng chạy đến, Liêu Duy Tín lo lắng nói: “Bị bong gân rồi”. Không nói nhiều liền cõng Bạch Ký Minh đi thẳng xuống núi.
May mà bọn họ cũng sắp xuống đến chân núi, Liêu Duy Tín cõng Bạch Ký Minh tới bờ suối thì dừng lại, quỳ xuống tháo giày và tất của cậu ra. Bạch Ký Minh co chân lại, nói: “Không cần đâu, tôi tự tháo”.
Liêu Duy Tín trừng mắt: “Lúc này là lúc nào mà còn làm bộ”. Cởi xong, anh té nước lên mắt cá chân cậu. Dòng nước mát lạnh phần nào làm vơi đi cơn đau
nhức nhối, Bạch Ký Minh không nói nữa, cúi đầu nhìn bàn chân mình.
Đồ Tử Thành tiến lại hỏi: “Không sao chứ?”.
Liêu Duy Tín lắc đầu: “Không được, phải đến bệnh viện. Mình lái xe đưa cậu ấy đi, hai người cứ chơi đi”, rồi cùng Đồ Tử Thành dìu Bạch Ký Minh ngồi vào xe. Đỗ Tử Thành lúc đầu định đi cùng Liêu Duy Tín, đỡ Bạch Ký Minh vào xe, nhưng đột nhiên nảy ra một sáng kiến, liền nói: “Được, hai người đi đi, tối
mình sẽ gọi điện cho cậu”. Liêu Duy Tín ừ một tiếng, không có tâm trạng đâu mà nói chuyện, anh phóng xe đến bệnh viện gần nhất.
Mắt cá chân sưng vù, bác sĩ xem qua loa, kết luận bị bong gân, may mà xử lý kịp thời nên không nghiêm trọng. Nhưng Liêu Duy Tín không yên tâm, cương quyết phải chụp X quang để chắc chắn không bị tổn thương đến xương. Sau đó xuống hiệu thuốc lấy thuốc, đắp lên chỗ bị thương.
Bạch Ký Minh chỉ cúi đầu im lặng, Liêu Duy Tín uống một miếng nước, nói: “về thành phố tôi sẽ bảo bạn kiểm tra lại lần nữa cho chắc”.
Bạch Ký Minh lắc đầu, khẽ nói: “Ngày trước chơi bóng rổ cũng bị thương như thế này, tôi tự phán đoán được”. Liêu Duy Tín quá rõ tính khí của Bạch Ký Minh, lúc cố chấp thì nhất mực lao đầu vào ngõ cụt. Anh ngẫm nghĩ chút nói: “về chỗ tôi được không? Chân cậu bị thương rồi, ở một mình không tiện”.
Bạch Ký Minh vẫn lắc đầu: “Tôi về chỗ tôi”.
Liêu Duy Tín thở dài, dìu Bạch Ký Minh lên xe.
Suốt chặng đường hai người không nói gì, Liêu Duy Tín mở nhạc, đĩa của Hùng Thiên Bình. Sau lần nghe Bạch Ký Minh hát bài “Chim tuyết”, Liêu Duy Tín đã mua một đĩa để trên xe nghe đi nghe lại. Giai điệu quen thuộc vang lên, Bạch
Ký Minh chấn động, vô thức nắm chặt dây an toàn, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Liêu Duy Tín biết lúc này lòng cậu đang ngổn ngang mâu thuẫn, có lẽ không dễ chịu gì. Nhưng chỉ cần anh lộ ra một chút ý định lại gần, cậu sẽ như con nhím bị kinh động, giương gai nhọn cảnh giác, bắt đầu ẩn nấp.
Có một vài thứ, ngoài bản thân ra, không ai có thể áp đặt được, nhân tố bên ngoài phải dựa vào nhân tố bên trong mới phát huy được tác dụng. Liêu Duy Tín cười thầm, không ngờ kiến thức triết học căn bản từ thời phổ thông hôm nay lại có
chỗ dùng đến, có thể thấy học cái gì cũng không sợ thừa. Sự nhẫn nại thì Liêu Duy Tín không thiếu, chúng ta cùng nhau thi gan vậy.
Xe chạy vào đường cao tốc, trời vẫn tiếp tục đổ mưa liên tục hơn ba tiếng, càng lúc lại càng to. Tầm nhìn bị giảm triệt để, trừ màn mưa dày đặc chi chít phản chiếu dưới ánh đèn đường và màn đêm vô tận phía trước, cảnh vật xung quanh đều biến mất. Liêu Duy Tín không dám lái nhanh, về đến thành phố s, khắp nơi ngập nước, chỗ nào cũng kẹt xe. Lúc hai người mệt mỏi về đến chung cư của Bạch Ký Minh đã là nửa đêm.
Liêu Duy Tín xuống xe, đội mưa mở cốp xe lấy ô rồi mới vòng qua bên kia đỡ Bạch Ký Minh đi ra. cầu thang tối mù, ở chung cư cũ kỹ tồi tàn này, nếu đèn cảm ứng hành lang bị hỏng, có yêu cầu sửa thì cũng phải hai ba tháng mới có người đến. Vì thế người dân ở đây cũng chẳng muốn rước thêm phiền phức, đằng nào buổi tối cũng có ai ra ngoài đâu.
Tối đến mức giơ tay cũng không thấy ngón, Liêu Duy Tín mở di động, coi
như đèn pin tạm thời, đưa cho Bạch Ký Minh cầm, anh cúi người cõng cậu lên lầu.
Vào phòng, Liêu Duy Tín dìu Bạch Ký Minh ngồi xuống giường, bước đến chỗ nấu nướng rót một cốc nước ấm đưa cho cậu: “Uống đi, mau thay quần áo đi ngủ, coi chừng cảm lạnh”.
Bạch Ký Minh trọ ở tầng cao nhất của tòa nhà tám tầng, Liêu Duy Tín toàn thân ướt đẫm, vừa là nước mưa vừa là mồ hôi, có lẽ sống gần ba mươi năm trên
đời anh chưa bao giờ nhếch nhác như lúc này. Bạch Ký Minh thấy nước trên người anh không ngừng rơi xuống, trong chớp mắt đã đọng thành vũng nhỏ dưới sàn nhà, không nhịn được lên tiếng: “Bên ngoài mưa to quá, tối nay anh ngủ đây đi”.
Liêu Duy Tín ngẩng đầu, nhìn Bạch Ký Minh có chút ngập ngừng cụp mắt xuống: “Vậy… tôi đi rửa mặt trước”.
“Dùng nước nóng tắm qua đi”. Giọng nói của Bạch Ký Minh có chút rầu rĩ, không biết là bằng lòng hay không bằng lòng, làm ra vẻ điềm tĩnh: “Quần áo ở trong tủ”.
Liêu Duy Tín cố gắng bước đến bên Bạch Ký Minh một cách tự nhiên nhất: “Quần áo của cậu cũng ướt rồi, hay là chúng ta cùng tắm, chân cậu như thế đi lại sẽ không tiện”.
Bạch Ký Minh nắm chặt chiếc cốc trong lòng bàn tay, mặt đỏ lên, chần chừ không lên tiếng. Nếu Liêu Duy Tín còn chờ cậu đưa ra quyết định, thì anh đúng là thằng ngốc nhất quả đất, anh lập tức chuyển đề tài, hỏi cậu: “Có cần tôi cởi quần áo hộ cậu không?”.
“Không cần.” Bạch Ký Minh hoảng hốt từ chối, “Tôi tự cởi được rồi”.
Liêu Duy Tín cười: “Ừ, tôi đợi cậu”.