Convert: Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm
Edit: Mây
Beta: Sam
"Tôi biết, cho nên tôi đã đuổi theo em."
Lam Vãn Thanh nghĩ, nếu muốn bình chọn người đáng ghét nhất trên thế giới, thì người đó chắc chắn là Ôn Tư Sâm.
Cô nắm chặt ngón tay dọc theo mép chăn, nhíu mày trừng anh, cảm thấy khó chịu.
Từ sau khi bố mẹ qua đời, Lam Vãn Thanh không còn tự tiện nổi giận nữa, bởi vì hoàn cảnh trưởng thành không cho phép cô tùy hứng, Lam Thần Dật ngoài ý muốn, đặt tất cả hy vọng Lam gia lên người cô, cô không còn tính bồng bột như trước nữa.
Lúc này, nghe Ôn Tư Sâm nói những lời như vậy, nó lại kích thích tính cách tùy hứng ẩn giấu trong xương cốt của cô, làm cô mất bình tĩnh một lúc.
Nhờ thói quen nhẫn nhịn nhiều năm, cô đã quen với việc áp chế tính tình của mình.
"Anh cảm thấy tôi là loại người mà anh muốn vứt là vứt, muốn nhặt là nhặt?" Khuôn mặt Lam Vãn Thanh vô cảm, ngước mắt nhìn anh, thản nhiên nói.
"Em không phải." Ôn Tư Sâm vội vàng trả lời, không chút do dự.
Anh bước lên phía trước một bước, đầu gối áp vào mép giường, bàn tay đặt trong túi nắm rất chặt, trầm giọng thừa nhận: "Là tôi sai, tôi không biết trân trọng, tôi không dũng cảm được như em, tôi đã nhận ra điều đó rõ hơn khi em rời đi."
Hai câu nói chân thành, Lam Vãn Thanh nghe thấy, cũng không rõ cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là cái gì.
Khi còn chưa xác định được chuyện anh thích mình, anh nói khó nghe, cô cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng rồi cũng vượt qua.
Bây giờ cô biết anh thích cô, ngược lại bắt đầu làm kiêu.
Nhớ tới những lời khó nghe trước kia, thật chói tai.
Ồ, có thể cô cũng sẽ mắc sai lầm mà một người phụ nữ đang yêu đều mắc phải —— đó là lật lại nợ cũ.
'Người không chiếm được vĩnh viễn lo sợ, người được ưu ái sẽ không sợ hãi'.
Lời bài hát này rất đúng là với hoàn cảnh hiện tại.
Tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng cũng không có nghĩa là cô chưa từng mơ ước.
Mỗi khi nhìn thấy một cặp đôi cãi nhau rồi chia tay vì những vấn đề lặt vặt, cô liền nghĩ, nếu sau này cô yêu đương, cô nhất định phải làm người lý trí nhất.
Hiển nhiên, là cô đứng nói chuyện không đau eo chút nào.
Lam Vãn Thanh cắn môi, mắt rũ xuống, hơi khó chịu khẽ hừ một tiếng, cũng không biết là hừ với anh hay là hừ với chính mình, hoặc là cả hai?
Thành thật mà nói, thấy cô không chống đối lại mình nữa, Ôn Tư Sâm thở dài một hơi.
Anh nhìn qua hộp giữ nhiệt trên bàn, nhẹ giọng nói: "Muốn đi rửa mặt trước không? Vừa rồi tôi xuống dưới mua cháo, em ăn một ít đi." Anh dừng lại, cố đè nén ý định đưa cô đi bệnh viện truyền dịch, nói tiếp: "Rồi uống thuốc."
Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ, Lam Vãn Thanh chưa ăn thêm chút gì, lúc này cô thật sự cảm thấy hơi đói bụng.
Cô xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhìn thấy đôi giày cao gót được đặt chỉnh tề bên giường thì sững sờ, mới nhớ tới đêm qua cô là bị một tên điên ôm vào phòng, dép lê vẫn còn để ở cửa.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, đi chân trần đến cửa mang giày, một giây sau phát hiện mình như đang lơ lửng giữa trời.
Lam Vãn Thanh bám lấy bả vai Ôn Tư Sâm, cô đứng vững, trợn mắt: "Anh làm gì vậy?"
Anh vững vàng ôm cô đi tới cửa, để cô giẫm lên đôi dép lê, rũ mắt nhìn cô: "Mang dép vào, sàn nhà lạnh."
Lam Vãn Thanh đạp đôi dép, ngước mắt nhìn: "Anh có thể mang dép đến cho tôi mang vào mà."
Ôn Tư Sâm cười: "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới."
Không nghĩ tới cái quỷ, nét mặt này của anh chính là cố ý, được chiếm ưu thế còn khoe mẽ.
Lam Vãn Thanh lướt qua anh đi đến tủ quần áo, lấy đồ tắm rửa, cố ý giẫm lên chân anh, sau đó quay đầu cười cười nhưng trong đó không hề có ý xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy."
Ôn Tư Sâm: "......"
Anh nhìn vào phòng tắm, trước khi đóng cửa, người phụ nữ còn không quên nhìn anh hất cằm lên, anh không khỏi bật cười lắc đầu.
Vậy nên, cho dù con mèo Ba Tư ngủ ngoan ngoãn đến đâu, thì khi tỉnh ngủ, nó vẫn sẽ cào người như thường.
-
Lúc tắm rửa, bụng Lam Vãn Thanh gào thét liên tục, lục phủ ngũ tạng đều phản đối sự ngược đãi của chủ nhân.
Cô tắm xong, vội vàng gội đầu, tùy tiện lau tóc rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Ôn Tư Sâm nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, theo bản năng quay đầu, ngón tay cầm thìa múc cháo dừng lại.
Ánh mắt nóng rực của anh khiến Lam Vãn Thanh hơi xấu hổ, ngón chân trong dép lê co quắp lại, trừng mắt anh, nói: "Anh còn nhìn tôi như vậy thì ra ngoài đi."
Ôn Tư Sâm lấy lại tinh thần, cười nhạt: "Nhìn em thế nào?"
Lam Vãn Thanh mím môi.
Nhìn bộ dạng buồn bực lại xấu hổ của cô, Ôn Tư Sâm nhịn xuống, vẫy tay với cô: "Tôi giúp em múc cháo ra rồi, mau tới đây ăn đi."
Lam Vãn Thanh hừ nhẹ một tiếng, lê dép lê bước đến, nhìn tô cháo tôm bóc vỏ và rau chân vịt, cô nghi ngờ nhìn anh: "Sao anh biết tôi thích món nhất?"
"Diệp Phong Hoa nói." Ôn Tư Sâm đưa thìa trong tay cho cô: "Vừa rồi tôi đi xuống dưới cùng cậu ta."
Lam Vãn Thanh: "......"
Thằng nhóc thối đó!
Sáng sớm ngày hôm qua, cô còn ghét bỏ nói người đàn ông trước mặt này lạnh lùng vô tình, sau một đêm đã hoàn toàn trở mặt vậy sao?
Lam Vãn Thanh ngồi ở mép giường, bưng tô cháo ăn trong im lặng, thịt tôm mềm mại của Q rất tinh tế và đầy đủ dinh dưỡng, vị tươi ngon của tôm và mùi thơm của rau bina kích thích vị giác, cô dừng mọi suy nghĩ để tập trung vào đồ ăn, không gian yên tĩnh, hai người cũng không nói chuyện nữa.
Trong chốc lát, cô hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Tư Sâm đứng ở trước mặt cô giống như một người khổng lồ, nâng cằm về phía sofa đối diện: "Anh có thể ngồi xuống được không, anh đứng như vậy tôi sợ là mình sẽ bị khó tiêu."
Nhìn thế nào cũng giống như đang giám sát cô ăn vậy.
Ôn Tư Sâm nghe thấy, khóe miệng nhếch lên, tầm mắt lướt qua tô cháo trong tay cô đã vơi đi một nửa rồi hỏi: "Em đặt thuốc trị cảm đâu?"
Lam Vãn Thanh sửng sốt một giây, mới lục soát trí nhớ hỗn độn của ngày hôm qua: "Hình như là trên bàn làm việc ở bên ngoài."
Ôn Tư Sâm đưa tay lên đỡ bàn tay nhỏ đang bưng tô cháo của cô, nhẹ giọng nhắc nhở "Em ăn trước đi, để một lúc nữa sẽ bị nguội, tôi đi lấy thuốc giúp em."
Lam Vãn Thanh nhìn anh ra khỏi phòng ngủ, thu hồi lại ánh mắt.
Cô nhìn chằm chằm tô cháo, khẽ thở dài, Lam Vãn Thanh à Lam Vãn Thanh, cô xong rồi.
Ôn Tư Sâm lạnh lùng xa cách cô muốn đến gần, bây giờ Ôn Tư Sâm dịu dàng chăm sóc cô còn muốn kháng cự như thế nào nữa?
Nghe thấy tiếng bước chân, Lam Vãn Thanh ngước mắt nhìn Ôn Tư Sâm một tay cầm thuốc, một tay bưng ly nước bước vào.
Anh đứng ở trước mặt cô một lần nữa, từ lúc anh đi ra ngoài lấy thuốc, tô cháo trong tay cô không vơi đi chút nào, lông mày hơi nhíu lại, rốt cuộc cũng không nói gì.
Trước tiên đặt ly nước trong tay trên tủ đầu giường, sau đó lại nhận lấy tô cháo từ tay Lam Vãn Thanh, đưa thuốc cho cô.
Sau khi bỏ ba viên thuốc vào lòng bàn tay Lam Vãn Thanh, Ôn Tư Sâm đưa ly nước cho cô: "Nước ấm, không nóng."
Lam Vãn Thanh nhìn thuốc và nước trong tay, mím môi, quên đi, bản thân cô cũng không nghĩ tới việc kháng cự anh, dù sao tình cảm của cô đối với anh chưa từng phai nhạt.
Lam Vãn Thanh nâng tay lên bỏ thuốc vào miệng, còn chưa tới miệng, đã nghe thấy hai tiếng gõ cửa, cô quay đầu lại, thấy Diệp Phong Hoa cầm điện thoại đứng ở cửa, đảo mắt qua Ôn Tư Sâm, nói: "Lam tổng, điện thoại của chủ tịch Lam."
Lam Vãn Thanh hơi sững sờ, trời ạ, cô đã quên chuyện ngày hôm qua chắc chắn sẽ có tin tức, mỗi ngày ông nội sẽ xem đúng giờ, không nói trước với ông một tiếng, chắc hẳn ông sẽ lo lắng.
Lam Vãn Thanh quay người muốn đặt ly nước và thuốc trong tay xuống, nhưng giữa chừng lại bị hai bàn tay to lớn chặn lại, Ôn Tư Sâm không đồng ý, anh lắc đầu, chạm vào tay đang cầm thuốc của cô, dùng khẩu hình nói: "Uống thuốc trước đã."
Có thể là Lam Hồng Đào đang thúc giục đầu dây bên kia, Lam Vãn Thanh nghe thấy Diệp Phong Hoa nới với ông: "Chủ tịch, ngài đừng nóng vội, Lam tổng nghe ngay bây giờ ạ."
Không muốn lãng phí thời gian, Lam Vãn Thanh nghe theo anh bỏ thuốc vào miệng rồi uống hai ngụm nước, nuốt xuống, cuối cùng còn hơi khiêu khích há miệng cho anh kiểm tra một chút.
Ôn Tư Sâm giả vờ không chú ý tới cảm xúc nhỏ bé của cô, lùi lại một bước để cô thuận tiện đứng dậy đi nghe điện thoại.
Lam Vãn Thanh nhận điện thoại từ Diệp Phong Hoa, cô đi đến trước cửa sổ sát đất.
Không thấy cô xoay người lại, Diệp Phong Hoa nhìn Ôn Tư Sâm, bội phục giơ ngón tay cái lên, người có thể làm cho chị Lam ngoan ngoãn nghe lời, anh ta chưa thấy được mấy người bao giờ.
Chẳng lẽ đây là sức mạnh tình yêu?
Lam Vãn Thanh kéo bức màn cửa sổ ra, sáng sớm mới hơn 7 giờ, mặt trời lên cao, các tòa cao ốc ở Đông Thành san sát nhau, khắp nơi như được bảo phủ bởi một ánh đèn vàng.
Cô rũ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Ông nội."
"Nha đầu này, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ông biết một tiếng." Lam Vãn Thanh vừa dứt lời, giọng nói hùng hồn của Lam Hồng Đào truyền tới.
"Tối hôm qua hơi nóng nảy, nhất thời không nghĩ tới, giải quyết chuyện này cũng không tốn nhiều công sức, so với cháu thì mọi người tốn sức hơn nhiều." Cô xoa xoa cái mũi còn đang bị nghẹt, lẩm bẩm: "Buổi tối tan làm cháu sẽ đến thăm ông."
"Nghe Tiểu Diệp nói, tối hôm qua cháu ngủ ở công ty à?"
Lam Vãn Thanh ngoảnh mặt, nhìn thoáng qua Diệp Phong Hoa lắm miệng, người phía sau híp mắt cười cười với cô.
"Vâng, đã hơi muộn nên cháu không trở về."
"Nghe giọng của cháu chắc là thức đêm rồi bị cảm lạnh, có nghiêm trọng không?" Lam Hồng Đào trầm giọng, nghe ồm ồm: "Bệnh cảm lạnh của cháu lâu như vậy vẫn không thấy tốt lên, bây giờ lại đang giao mùa, nếu cứ kéo dài như vậy rồi càng ngày càng nghiêm trọng thì làm sao bây giờ? Buổi chiều cháu đến đây, để bác sĩ truyền nước, ông nội ngồi cùng cháu, có gì mà phải sợ?"
Đầu ngón tay Lam Vãn Thanh không tự nhiên chà chà trước mặt kính: "Cháu không sợ, chỉ là cháu không thích thôi."
"Được được được, không phải cháu sợ, là do cháu không thích." Lam Hồng Đào nói cho có lệ: "Vậy nghe lời buổi chiều đến đây đi."
Cháu gái mình mà ông còn không biết sao?
Lam Vãn Thanh: "......"
"Vâng ạ, cháu chuẩn bị làm rồi, cúp điện thoại trước nhé?" Không đồng ý cũng không từ chối, Lam Vãn Thanh vội vàng chạy trước.
"Nha đầu này cháu như thế nào lại......"
Lam Vãn Thanh đáp lại hai tiếng, vội vàng cúp điện thoại.
Cô đưa điện thoại lại cho Diệp Phong Hoa: "Điện thoại của tôi đâu?" Lúc này cô mới nhớ tới sáng sớm khi cô tìm điện thoại nhưng không thấy đâu.
"Ngày hôm qua điện thoại của ngài rơi ở trong phòng họp." Diệp Phong Hoa nhận lấy điện thoại, bỏ vào trong túi: "Hết pin nên tự động tắt máy, tôi đã sạc đầy cho ngài ở bên ngoài rồi."
Diệp Phong Hoa đi ra ngoài, Lam Vãn Thanh mở miệng gọi anh ta lại.
"Tối hôm qua, có phải cậu không ngủ không? Lát nữa tôi ra ngoài thì đi vào ngủ một lát, khôi phục tinh thần, đêm qua vất vả rồi."
"Tôi..." Diệp Phong Hoa vừa định mở miệng, đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
"Không được." Ôn Tư Sâm mím môi, tầm mắt đảo qua Diệp Phong Hoa, dừng trên người Lam Vãn Thanh: "Cậu ta không thể ngủ ở đây."
"Vì sao không được?" Lam Vãn Thanh nhìn anh kỳ quái: "Một lát nữa tôi đi ra ngoài, không ở trong phòng."
"Thế cũng không được." Ôn Tư Sâm nhíu mày, nhìn Diệp Phong Hoa đứng ở cửa phòng: "Một lát nữa tôi sẽ thuê cho cậu một phòng ở khách sạn gần đây, cậu đến chỗ đó ngủ."
Mặc dù biết bọn họ chỉ là tình thân mà thôi, nhưng dù sao Diệp Phong Hoa cũng là đàn ông, anh sẽ không để người đàn ông khác ngủ ở trên giường của cô.
Diệp Phong Hoa: "......"
Anh nhìn hai người 'trợn mắt nhìn nhau', ngượng ngùng nói: "Cảm ơn ý tốt của hai vị! Lam tổng, tối hôm qua tôi đã nghỉ ngơi ở trong phòng vài phút, nên bây giờ cũng không quá mệt." Lam Vãn Thanh quay đầu lại, anh ta mới tiếp tục: "Tôi không cần ở lại chỗ ngài nghỉ ngơi dưỡng sức đâu."
Tiếp theo, anh ta dời mắt sang Ôn Tư Sâm, cười như không cười nói: "Cũng không cần Ôn đại ca phung phí."
Diệp Phong Hoa xoay người đi ra ngoài, dừng lại, giơ tay trước mặt Ôn Tư Sâm: "Tôi thề, trước kia tôi chưa từng ngủ lại đây."
Anh ta rất sợ người đàn ông này nổi máu ghen lên, dìm hết tòa nhà Lam thị mất.
Diệp Phong Hoa đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại giúp hai người.
Lúc này, Lam Vãn Thanh mới phản ứng lại, hình như người đàn ông này vừa mới ghen, cô cắn môi dưới, giấu đi nụ cười vô thức hiện lên ở khóe môi, xoay người chuẩn bị đi vào phòng tắm trang điểm.
Không ngờ khủy tay bị Ôn Tư Sâm nắm lại.
Cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay anh truyền đến, Lam Vãn Thanh quay đầu, ngón tay thon dài hơi trượt xuống theo cánh tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua xương cánh tay xinh đẹp của cô, nắm lấy bàn tay.
Đôi mắt Lam Vãn Thanh chạm phải ánh mắt của anh, khóe miệng Ôn Tư Sâm hơi nhếch lên, trong giọng nói mang theo làm nũng:
"Vãn Vãn, ngày hôm qua tôi cũng không ngủ."
Tác giả có lời muốn nói: A...!Giáo sư Ôn tới rồi! Tới nhà của tôi ngủ đi! Giường ở nhà tôi rất lớn! ^^.