Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em


Ôn Tư Sâm chăm chú dõi theo Lam Vãn Thanh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Quần áo nhuộn máu trên người cô đã được thay bằng đồ bệnh viện, gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, tái nhợt như tuyết đeo một chiếc mặt nạ thở oxy, hai cánh tay đều quấn một dải băng dài, làn da trắng bệch gần như hòa cùng màu trắng của tấm ga trải giường dưới thân.
“Người nhà bệnh nhân đâu?” Bác sĩ đi trước một đám người, tháo khẩu trang xuống, nhíu mày hỏi một câu rồi giơ tay gọi y tá phía sau: “Trước tiên đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt.” 
Năm chữ ‘phòng chăm sóc đặc biệt’ như một tiếng sét đánh vào trái tim Ôn Tư Sâm, anh nhìn Lam Vãn Thanh được đẩy qua người anh, cố giãy dụa thoát ra khỏi đám người nọ, vọt tới trước mặt bác sĩ, nắm lấy hai tay anh ta, há hốc mồm: “Phòng chăm sóc đặc biệt? Anh vừa nói phòng chăm sóc đặc biệt?”
Trời ơi!
Ôn Tư Sâm không thở nỗi. 
‘Phòng chăm sóc đặc biệt’ có nghĩa là cô lại rời khỏi anh thêm một bước nữa. 
Dường như bác sĩ không oán trách phản ứng của người nhà bệnh nhân, anh ta giơ tay ngăn bác sĩ và y tá khác muốn tiến lên kéo anh lại, nhìn người đàn ông đau khổ vì tình, hiếm khi trấn an: “Cả hai cánh tay của bệnh nhân đều bị thương, đặc biệt là cánh tay trái bị thương ở động mạch, mất quá nhiều máu, may chúng tôi đã truyền máu kịp thời.

Bệnh nhân bị thương nặng khi ngã xuống, mắt cá chân và xương cánh tay phải bị trật khớp, thậm chí bệnh nhân bị va vào đầu nên có cục máu đông trong não, cần phải quan sát một thời gian.”
“Cục máu đông?” Ôn Tư Sâm nhìn chằm chằm vị bác sĩ một lúc lâu, anh khàn giọng: “Vậy cô ấy sẽ mắc những di chứng nào?” 
Có lẽ cô sẽ mất trí nhớ như trên TV nói? Hay cô sẽ quên anh đi?
Ôn Tư Sâm toát mồ hôi lạnh, nếu điều đó là sự thật, nó còn đáng sợ hơn cả cái chết.
“Cục máu đông không lớn lắm, nhưng nó nằm gần thần kinh thị giác, sau khi bệnh nhân tỉnh lại, khả năng sẽ xuất hiện triệu chứng mù lòa.” 
Bác sĩ dừng lại rồi nói tiếp: “Trong quá trình điều trị, bệnh nhân có sốc một lần, não thiếu oxy trong khoảng thời gian ngắn có thể gây tổn thương đến não bộ, nếu tình huống tốt hơn, cô ấy chỉ mất trí nhớ tạm thời, còn nếu nghiêm trọng hơn, bệnh nhân không thể tỉnh lại được.

Cụ thể như thế nào còn phải chờ bệnh nhân tỉnh lại sau cơn hôn mê.”
Bác sĩ dứt lời, nhìn Ôn Tư Sâm suy sụp buông tay, anh ta vỗ bả vai anh, an ủi: “Ít nhất trước mắt bệnh nhân không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chúng tôi sẽ dốc hết sức mình.” 
Đáng tiếc thay, những lời này không thể an ủi Ôn Tư Sâm.
Trước mắt mà thôi, ý anh ta là cô vẫn có thể rời xa anh.
Ôn Tư Sâm cụp mắt, anh nhìn sàn nhà một lúc mới ngẩng đầu: “Tôi có thể vào thăm cô ấy không?” 
Bác sĩ thở dài, nhẫn tâm từ chối anh: “Xin lỗi.” 
Quy định của bệnh viện chỉ cho phép thăm từ 2 giờ đến 2 giờ 30 chiều, hiển nhiên đã hết giờ thăm bệnh.
Ôn Tư Sâm bất lực giật khóe môi, chua xót: “Cám ơn.”

Diệp Phong Hoa làm xong thủ tục nhập viện của Lam Vãn Thanh, anh ta đi tới cửa phòng chăm sóc đặc biệt. 
Anh ta cởi áo ngoài, khoác lên người Ôn Tư Sâm nửa trần truồng, nhìn Lam Vãn Thanh nằm trong phòng bệnh sau lớp thủy tinh, người cô cắm đầy ống, không nhúc nhích. 
Diệp Phong Hoa cứ mãi nhìn như vậy, hốc mắt anh ta đỏ ửng.

Quay đầu nhìn người đàn ông không chớp mắt, mắt đỏ hoe không hề thay đổi, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi Ôn đại ca.” 
Đáng lẽ anh ta nên nói với anh tất cả mọi chuyện.
Lúc lâu sau, Ôn Tư Sâm khàn giọng đáp: “Không thể trách cậu được.” Tay anh phủ lên tấm kính, ngắm nhìn tình yêu của đời anh trong phòng bệnh, lẩm bẩm: “Đây không phải là lỗi của cậu.” 
“Trách tôi, trách tôi không đối xử tốt với cô ấy, không bảo vệ tốt cho cô ấy, cô ấy ở bên cạnh tôi, nhưng tôi lại để người khác tổn thương… Tất cả…”
Cổ họng anh nghẹn lại, gằn từng chữ: “Đều là lỗi của tôi.”
Ôn Tư Sâm quay đầu: “Chuyện vừa rồi, tôi rất xin lỗi.”
Diệp Phong Hoa lắc đầu.
Anh ta nghĩ rằng mình nên bị đánh.
Đến khi hồi chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh.
Diệp Phong Hoa chạm vào Ôn Tư Sâm, cẩn trọng nói: “Ôn đại ca, điện thoại của anh.”
Ôn Tư Sâm nghe vậy, phản ứng có chút chậm chạp: “Ừ?”
Diệp Phong Hoa giơ tay chỉ túi quần anh, nhắc nhở: “Điện thoại anh đang reo.”
Ôn Tư Sâm lấy điện thoại trong túi, nhìn ‘Sean’ hiển thị trên màn hình, anh ngơ ngác một hồi, mới nhớ chiều nay anh ta đến Đông Thành, vốn dĩ anh và Lam Vãn Thanh định ra sân bay đón anh ta.
Nghĩ đến Lam Vãn Thanh, anh dời tầm nhìn về hướng phòng bệnh, đặt điện thoại bên tai: “Tôi đây.”
“Tôi xuống máy bay rồi Wen, anh và Lan đang ở đâu?” Giữa âm thanh ồn ào của sân bay, giọng nói của Sean trở nên hưng phấn: “Tôi không chờ kịp muốn gặp các cậu.”
Ôn Tư Sâm nhìn Lam Vãn Thanh trên giường bệnh, đôi mắt anh chua xót, ổn định hô hấp, bình tĩnh nói: “Chỗ tôi bên này có việc, không qua được, cậu chờ một lát, tôi cho người ra sân bay đón cậu.”
Tuy lời của anh bình tĩnh, Sean vẫn nghe ra được chút manh mối, anh ta dừng chân: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Ôn Tư Sâm mím môi, khô khốc nói: “Lan bị thương, cô ấy phải nhập viện.” 
Trong khi Diệp Phong Hoa ra sân bay đón Sean, Ôn Tư Sâm nhận được cuộc gọi của Độ Tư Lễ.
“Xin lỗi.” Độ Tư Lễ ở đầu bên kia điện thoại.
“Chắc hẳn người kia đã lên kế hoạch chạy trốn, sau khi tôi đuổi tới con hẻm phía sau khách sạn đã không thấy nữa.”
“Tôi đã tìm được người điều tra và giám sát, rất nhanh sẽ có tin tức, cậu kiên nhẫn chờ vài ngày.” 

Ôn Tư Sâm lên tiếng cám ơn Độ Tư Lễ.

Trước khi cúp điện thoại, anh gọi: “Tư Lễ.”
“Ừ?” Độ Tư Lễ hỏi lại: “Còn chuyện gì nữa không?” 
“Xin lỗi.” 
Dù sao trong ngày cưới của mình lại gặp chuyện đổ máu, ai mà vui cho nỗi. 
Độ Tư Lễ biết anh đang nói gì, mắng anh một câu, nói tiếp: “Là anh em đừng nói như vậy, Lam tiểu thư bình an trở lại mới quan trọng nhất, cậu yên tâm giao cho tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.”
Không tìm ra tên khốn kiếp phạm tội dưới mắt anh ta, quả thật tổn hại đến danh tiếng cả đời rồi.
Không bao lâu, Ôn Tư Sâm thấy hai vị bác sĩ và ba y tá vào phòng chăm sóc, bận rộn một lúc lâu mới ra ngoài.
Ôn Tư Sâm tiến lên, lo lắng: “Sao vậy, xảy ra vấn đề gì sao?”
“Đừng lo lắng.” Nam bác sĩ phẫu thuật cho Lam Vãn Thanh mỉm cười: “Hiện tại bệnh nhân vẫn còn hôn mê, các chỉ số đều bình thường, ban nãy kiểm tra định kỳ thôi.”
Trái tim đang lơ lửng của Ôn Tư Sâm chợt thả lỏng. 
“Chúng tôi vừa nhận được chỉ thị của cấp trên, Lam tiểu thư sẽ được chuyển đến bệnh viện Đông Thành, điều kiện cơ sở vật chất, trang thiết bị y tế ở Đông Thành thuộc hàng đầu cả nước, thuận tiện cho việc giúp Lam tiểu thư hồi phục tốt hơn, anh yên tâm.”
Ôn Tư Sâm gật đầu, nghĩ ông cụ Lam đã biết chuyện cô bị thương dẫn đến tình trạng hôn mê. 
Một tiếng sau, Diệp Phong Hoa đón Sean tới bệnh viện, trên đường đi, anh ta đã nghe Diệp Phong Hoa kể lại, nhìn bạn tốt trước phòng bệnh và Lam Vãn Thanh vẫn đang hôn mê, anh ta lắc đầu, cảm thán vì sao ông trời lại đối xử hai người họ như vậy.
Diệp Phong Hoa đưa túi xách cho Ôn Tư Sâm: “Xe của bệnh viện Đông Thành sẽ đến ngay, chị Lam sẽ được chuyển tới đó.

Ông cụ đang chờ, chắc chắn hai người sẽ gặp nhau, anh đi thay quần áo trước đã.”
Ôn Tư Sâm không do dự, anh nhận túi, quay đầu thoáng nhìn Lam Vãn Thanh, cầm túi kiếm chỗ thay quần áo.
Diệp Phong Hoa suy nghĩ chu đáo, lát nữa anh sẽ gặp ông Lam, mặc quần áo xộc xệch không ổn chút nào. 
Ôn Tư Sâm đổi quần áo, đi ra từ căn phòng bên cạnh phòng bệnh, trông thấy Lam Vãn Thanh được đẩy ra khỏi phòng, anh chạy tới, nhìn cô gái nằm trên giường, bước nhanh hơn.
Toàn thân Lam Vãn Thanh được trùm kín mít, đầu cô đội mũ y tế, vẫn đeo bình dưỡng khí như cũ. 
Ôn Tư Sâm đi theo đến cổng bệnh viện, không lên xe. 
Sean ngồi máy bay liên tục 12 tiếng đồng hồ rất mệt mỏi, Ôn Tư Sâm nói với Diệp Phong Hoa sắp xếp khách sạn, bảo anh ta đưa Sean đi nghỉ ngơi trước.

Sean cũng biết anh ta không giúp được gì, bèn đồng ý.
Ôn Tư Sâm lái xe của mình đi sau xe cứu thương.

Tới nơi, anh lấy một hộp gỗ tử đàn trong hộp đựng, sau đó xuống xe, chạy chậm đến chỗ xe cứu thương.
Tại phòng bệnh trên tầng cao nhất, Lam Hồng Đào chống gậy, mặt mày nặng nề đứng trước cửa phòng, bên cạnh là một người phụ nữ đỏ mắt, đây chắc là dì Lan mà Lam Vãn Thanh thường xuyên kể anh nghe.
Thôi Lan nhìn Lam Vãn Thanh được đẩy ra ngoài, bà nhanh chóng bước tới, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, miệng lẩm bẩm: “Đứa nhỏ ngốc.”
Lam Hồng Đào cũng nhìn theo Lam Vãn Thanh đang đi vào phòng bệnh, nhân viên y tế cắm ống vào người cô một lần nữa.

Ông cụ đứng thẳng, không nhìn ra được cảm xúc gì, vậy mà vẫn thấy ông mím chặt môi, hai mắt phiếm hồng và đôi tay nắm chặt cây gậy, thật ra ông lão rất đau lòng. 
Ôn Tư Sâm đi tới trước mặt Lam Hồng Đào, anh siết hộp gỗ tử đàn trong tay, cúi thấp người, trầm giọng: “Thành thật xin lỗi Lam chủ tịch, đều do cháu không bảo vệ được Lam Vãn Thanh nên để cô ấy…” Ôn Tư Sâm cắn răng, nuốt tiếng nghẹn ngào, nói tiếp: “Để cô ấy thành ra như vậy.”
Lam Hồng Đào không nhìn cháu gái nữa, ông nhìn cậu trai trẻ tuổi cúi đầu 90 độ, cầm gậy gõ hai cái lên sàn.

Âm thanh “cộp cộp’ vang vọng trên hành lang yên tĩnh, anh lại nghe thấy tiếng ông cụ: “Cậu đi theo tôi.”
Dứt lời, ông xoay người về hướng căn phòng dành cho khách quý. 
Ôn Tư Sâm không rõ cảm xúc qua lời nói của Lam Hồng Đào, anh đứng thẳng, nhìn ông cụ đã đi tới cửa phòng, nhấc chân đi theo.
Lam Hồng Đào ngồi xếp bằng trước một bàn cờ vây được bày ra, Ôn Tư Sâm tiến vào, ông cất giọng: “Biết chơi cờ vây không?”
Ôn Tư Sâm nhíu mày: “Biết một ít ạ.” 
Lam Hồng Đào chỉ phía đối diện: “Ngồi đi.”
Ôn Tư Sâm đi lên, im lặng ngồi xuống, cẩn thận đặt hộp gỗ tử đàn sang một bên.
Lam Hồng Đào giơ tay chỉ vào hộp ngọc trước mặt Ôn Tư Sâm: “Quân đen, mời đi trước.”
Ôn Tư Sâm nhìn quân đen, mỗi quân cờ đều được làm bằng ngọc thạch màu đen, anh cầm một quân cờ, ma sát trong lòng bàn tay, không rõ từ đâu cảm giác chua xót nổi lên. 
Anh định nói gì đó với Lam Hồng Đào nhưng ông cụ đưa tay ngăn lại.
“Trước kia, mỗi buổi tối cuối tuần.” Lam Hồng Đào nhìn quân đen nằm giữa ngón tay Ôn Tư Sâm, giọng nói mang máng ý cười, đan xen vào đó là nỗi niềm bi thương: “Nha đầu làm việc xong, đúng 9 giờ bước ra thư phòng, cùng đánh cờ vây với lão già này mới chịu đi ngủ.” 
“Nha đầu thích màu đen.”
Vì vậy mỗi lần cô đều hạ quân đen. 
Lam Hồng Đào giơ tay về phía Ôn Tư Sâm, ý bảo anh bắt đầu.
Ôn Tư Sâm hạ một quân cờ bên góc phải, nghe Lam Hồng Đào kể chuyện: “Cha mẹ nha đầu qua đời năm con bé 12 tuổi, năm sau tôi đón nó từ nhà họ Tập trở về, bắt đầu cho con bé đi học tất cả những thứ tôi nghĩ là có ích với nó.”
“Cờ vây là một trong số đó.”
Lam Hồng Đào đặt quân cờ, nhìn Ôn Tư Sâm: “Từ nhỏ, tôi đã rèn luyện khả năng tiếp nhận sự thật một cách khách quan cho nó, đương đầu với khó khăn và ý thức công bằng.


Tôi đăng ký cho con bé lớp học vỡ lòng đầu tiên, lúc ấy có 50 đứa trẻ cùng tuổi, một năm sau, chỉ còn một đứa.” 
Lời của ông không che giấu được sự kiêu ngạo: “Nha đầu là đứa duy nhất ở lại.”
“Những đứa trẻ khác khóc nhè vì thua ván cờ, không chịu đi học ở chỗ khác, chỉ có con bé này chưa bao giờ thua một ván cờ mà rơi lệ.” 
Hai người đi tới đi lui, lời nói của Lam Hồng Đào vẫn vang lên. 
“Mỗi một nước đi là sự kết hợp giữa chiến thuật và chiến lược.

‘Cuộc sống như một ván cờ, ván cờ như một cuộc sống.’ Cờ vây như một cuộc sống thu nhỏ, trong suốt quá trình chơi cờ, cũng là lúc mô phỏng lại quá trình lựa chọn cuộc đời của riêng con bé, đôi khi nó phải đối mặt với tình huống phức tạp như thời gian chơi kéo dài hơn, con bé sẽ lý trí đưa ra quyết định tốt nhất.”
“Vì tôi tạo ra mọi hoàn cảnh cho nó từ bé, tính nhóc con bình tĩnh, kiên cường, không thích yếu thế, có thể tự mình giải quyết vấn đề, chưa từng tìm ai hỗ trợ, kể cả tôi.” Ông lão thở dài: “Ngay cả người thân duy nhất là tôi, đến tận bây giờ, con bé toàn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.”
Bỗng dưng trong lòng Ôn Tư Sâm hiểu rõ.
Nói vậy, ông cụ đã nghe Diệp Phong Hoa kể những lời anh rít gào ban nãy ở bệnh viện.
Ông lo lắng anh sẽ đổ lỗi cho cô và không hiểu cô.
“Cậu là người đầu tiên nha đầu xác định, tất nhiên tôi tôn trọng lựa chọn của con bé, chẳng qua tôi hy vọng cậu có thể hiểu được, nhà họ Lam vừa là nơi che chắn, vừa là nơi trói buộc nó, nhất định nó sẽ suy xét thật kỹ trước khi làm mọi việc.”
“Nếu ngoài kia biết người đứng đầu một xí nghiệp sống chết không rõ, khó tránh khỏi sẽ làm nhân viên và mọi người trong giới hoảng sợ.

Nhà họ Ôn các cậu cũng là người làm ăn, không phân biệt cao thấp so với nhà họ Lam, tôi nghe nha đầu nói cậu không tham gia quản lý chuyện công ty, nhưng mấy thứ này cậu nên hiểu.” 
“Thân là người nhà của nha đầu, cậu muốn nói tôi không trách con bé gạt tôi, tôi cũng không phủ nhận…” Lam Hồng Đào thở dài: “Con nhóc một mình giải quyết quen rồi, ỷ lại người khác không phải tính cách của nó.” 
Lam Hồng Đào buồn bã: “Tôi lớn tuổi rồi, không giúp được nó quá nhiều, cũng không thể ở lại bên cạnh con bé được bao lâu.”
Nghe đến đây, ngón tay hạ cờ của Ôn Tư Sâm dừng lại, anh hít sâu một hơi, từ từ hạ xuống.
Im lặng một lúc.
Khóe miệng Lam Hồng Đào cong lên, mỉm cười: “Cậu thắng.”
Ôn Tư Sâm mím môi, cẩn thận nhấc quân trắng vây quanh quân đen đặt vào hộp ngọc, tiếp theo, anh lấy hộp gỗ tử đàn bên cạnh, mở nó ra.
“Năm đó ba mẹ cháu đính ước, khối ngọc bội này là vật định tình ba cháu tặng mẹ, riêng vòng ngọc mẹ tặng ba ở chỗ anh trai cháu.”
“Ba mẹ gửi lại cho anh em chúng cháu, mong ước một ngày có thể tìm được tình yêu chân thành kiếp này như bọn họ.”
“Từ khi gặp Vãn Thanh, cháu vẫn mang khối ngọc bội bên người, nên mới vội vã muốn gặp ngài.” 
“Chúng cháu vốn hẹn nhau gặp mặt chính thức vào ngày mai, không nghĩ tới hôm sẽ xảy ra chuyện.” Anh nhớ Lam Vãn Thanh đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, đau đớn trong lòng, nhìn Lam Hồng Đào bằng đôi mắt kiên định: “Ôn Tư Sâm cháu đã gặp cô ấy, đời này chỉ có thể là của Lam Vãn Thanh.”
“Chút lễ mọn này coi như một lời hứa của cháu với ngài, hy vọng Lam chủ tịch…” Anh nuốt nước bọt, khẩn trương: “Ngài đồng ý gả Lam Vãn Thanh cho cháu.” 
“Cuộc đời dài đằng đẵng, cho dù sau này cô ấy có như thế nào đi nữa, cháu sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy.”
Đến chết không thay đổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận