Hạ Thụ hoảng sợ, vội vàng chạy lên dùng sức đẩy Hạ Mẫn Quân ra: “Cô làm gì đó!”
Cô xoay người nhìn Tống Hành, một đôi mắt trong veo ướt át nhìn anh, dùng ánh mắt yên lặng hỏi anh có sao không.
Tống Hành hơi nghiêng, hơi thở còn mang theo hơi lạnh lẽo bên ngoài, lắc đầu rất nhẹ với cô.
Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt còn chưa kịp lau nước mắt của cô, trong lòng đoán chắc chắn không phải chuyện tốt gì, nhíu mày lại.
Bầu không khí phòng khách lại càng hỗn loạn.
Hạ Mẫn Quân la hét ầm ĩ, ấm ức kể lể với Hạ lão gia, nói Hạ Thụ đẩy bà ta.
Mã Tuấn vùng vẫy kéo Hạ Thụ muốn tính sổ, vội vàng đến hỏi cô tại sao phải đẩy mẹ cậu ta.
Tống Hành ngăn tay mình bảo vệ Hạ Thụ ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.
Hạ Hùng Hải bên này khó khăn lắm mới khuyên được Hạ lão gia bớt giận một chút, lại vội vàng đến bên này kéo Mã Tuấn đi.
Ông nói với Tống Hành: “A Hành, con mau dẫn Tiểu Mộc về phòng trước đi! Con bé còn bệnh đấy, cẩn thận lại sốt.”
Tống Hành yên lặng gật đầu.
Dọc đường dẫn Hạ Thụ lên lầu hai, bên tai rốt cuộc yên lặng.
Hạ Thụ vừa khóc vừa đi, bước chân rất nhanh.
“Hạ Thụ.” Tống Hành đi theo phía sau cô, không dám đi theo quá nhanh, chỉ có thể nhẹ giọng gọi một tiếng ý bảo cô từ từ.
Hạ Thụ dùng mu bàn tay lau nước mắt, bả vai run lên một cái.
“Hạ Thụ.”
Dường như cô không nghe thấy, không đáp lại anh, cũng không dừng bước chân lại.
“Hạ…”
Ngay lúc anh gọi đến lần thứ ba, Hạ Thụ bỗng nhiên dừng bước chân quay đầu lại… nhào vào trong lồng ngực anh một phen.
Tống Hành kinh ngạc, đột ngột như vậy đôi tay không kịp phòng bị cố định ở hai bên cơ thể, hết sức kinh ngạc cúi đầu nhìn cô.
Trái tim bên trong lồng ngực.
Đập nhanh hơn.
Cả người anh cứng đờ, ngón tay thả lòng lại cuộn tròn, rất muốn ôm cô giống như cô nhưng lại do dự, cuối cùng chỉ chậm rãi dừng trên cánh tay bả vai cô.
“Sao vậy?” Anh không kìm chế được cổ họng khàn khàn của mình.
Cô gái không nói lời nào.
Mặt cô chôn ở ngực anh, lúc đầu chỉ là lẳng lặng dựa vào, nhưng dần dần, thiếu niên cảm nhận được vai cô rung lên.
Cô đang khóc.
Anh nắm hai tay cô không kìm lòng được mà siết chặt.
Tiếng khóc từ từ lan ra.
Mới đầu rất nhẹ, cũng rất nhỏ, giống như tiếng ríu rít của mèo con.
Lặp đi lặp lại.
Từ từ tiếng của cô bắt đầu lớn lên, giống như không quan tâm gì cả, đôi tay nắm chặt áo khoác của anh, tiếng nức nở đứt quãng, uất ức nhịn đã lâu và đau lòng.
Tống Hành yên lặng đứng, mặc cho cô ở trong lòng ngực níu lấy anh khóc thút thít.
Nước mắt thấm vào ngực anh vải áo dán trên da anh, vô cùng khó chịu.
Trong lòng anh càng chua xót.
Qua khoảng mấy phút, tiếng khóc thút thít ngừng dần, Hạ Thụ chậm rãi buông lỏng tay túm quần áo anh ra, lau nước mắt.
“A Hành, ai cũng không được bắt nạt cậu.”
Cô hít hít mũi, ở trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước sau khi khóc xong, lại đặc biệt kiên định.
“Cho dù là người nhà của tớ cũng không được.”
Phòng của Hạ Thụ là phòng công chúa màu hồng phấn, trên rèm cửa sổ trang trí đèn ngôi sao, lúc mở lên, thật giống như sao đầy trời từng trận lấp lánh, mênh mông mà ấm áp.
Ngồi trong phòng một lát, cảm xúc Hạ Thụ khá hơn nhiều.
Nước mắt vẫn còn rơi lộp độp xuống đất, ngang bướng không chịu phát ra một tiếng.
Tống Hành trong phòng vệ sinh cầm khăn lông đã ngâm nước ấm vào, đi ra ngồi xổm trước mặt cô.
Anh đưa khăn lông cho cô.
Hạ Thụ chậm rãi ngẩng đầu, chỉ yên lặng nhìn anh, không động đậy.
Cô khóc rất lâu, đôi mắt ướt đẫm.
Từng giọt đỏ au, sưng như hai hạt đào nhỏ vừa mới chín, có một chút đáng thương vô cùng đáng yêu.
Thấy cô không nhận lấy, Tống Hành có hơi bất đắc dĩ, khẽ thở dài một tiếng.
Đứng dậy lấy một cái đệm, cẩn thận trải trên giường mới ngồi xuống bên cạnh cô, đích thân lau mặt cho cô.
Hạ Thụ vẫn không nhúc nhích mặc cho anh loay hoay.
Nhiệt độ khăn lông vừa ấm vừa nóng.
Da cô non nớt, lại mỏng, mới lau hai cái gò má đã ửng hồng.
Tống Hành không dám dùng sức, thật cẩn thận dùng chỗ mềm mại nhất của khăn lông nhẹ nhàng lau quanh mắt cô, khẽ mở miệng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói anh vừa trong trẻo trầm lặng vừa êm tai, đặc biệt là ở trong không gian vô cùng yên tĩnh này, càng dễ nghe hơn.
Vừa bắt đầu nói việc này, trong ánh mắt Hạ Thụ lại tràn nước mắt, vừa rơi xuống đã bị khăn lông thấm hết.
Cô nói: “Hôm nay tớ đi tiệm đàn …”
Giọng nói xào xạc vừa khóc của cô, có chút ma sát khô khan.
Tay Tống Hành khựng lại.
Chỉ một câu này, anh lập tức có thể suy đoán được cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng anh có một loại khó chịu không thể giải thích được sinh sôi tràn lan, bàn tay khẽ vuốt nhẹ gò má cô, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của cô.
“Đừng khóc nữa.”
Hạ Thụ vểnh môi lườm anh, ánh mắt ai oán.
Giống như chất vấn anh tại sao lại nói dối cô, lại cảm thấy khó chịu vì anh.
Dưới ánh đèn sáng, trước mắt thiếu nữ, khuôn mặt thiếu niên anh tuấn lạnh lùng sáng sủa.
Ánh mắt cô rất nhanh lại trở nên mềm mại, dừng trên gò má bên trái của anh.
Nơi đó có dấu hai ngón tay rất nhạt.
Cô vươn tay chạm một cái.
Tống Hành hiểu ý của cô, nhẹ nhàng lắc đầu với cô, đáy mắt dịu dàng: “Tớ không sao.”
Lau mặt xong, độ ấm trên khăn lông cũng đã tan.
Gương mặt Hạ Thụ vẫn ửng hồng, bệnh trạng có chút không bình thường.
Anh không nhịn được duỗi tay lau lau trán cô.
Quả nhiên lại phát sốt.
Lập tức đứng dậy đến một bên rót nước pha thuốc, Tống Hành bưng đến trước mặt cô, nói: “Cầm thuốc uống đi.”
Hạ Thụ không muốn: “Đắng.”
“Nghe lời.” Trong nét mặt và lời nói của anh đều là lo lắng, nhẹ nhàng đặt viên thuốc vào tay cô, thúc giục: “Cậu bị bệnh, uống đi, mới có thể hạ sốt nhanh.”
Hạ Thụ cúi đầu.
Cô không nói, không nhìn anh, nhưng cũng không động đậy, rõ ràng là muốn phản kháng trong im lặng.
Ly thuốc yên tĩnh nằm giữa hai tay cô, bề mặt chất lỏng phản chiếu ánh sáng của bóng đèn dây tóc trên trần nhà.
Tống Hành không biết làm sao, im lặng một chút lại ngồi xổm xuống trước người cô, tay phải đút vào túi áo, vẻ mặt có chút chan chứa cười nhạt: “Cậu ngoan ngoãn uống thuốc xong, có thưởng.”
Hạ Thụ khó hiểu nhìn anh.
Anh chậm rãi đưa tay, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, trong lòng bàn tay rõ ràng nắm chặt thứ gì đó.
Hạ Thụ nhìn một cái là nhận ra màu sắc xuyên qua kẽ hở giữa hai ngón tay anh, là kẹo gấu con.
Cô cắn môi, không kháng cự nữa, nhắm chặt mắt liều một chút, đưa ly thuốc đến bên môi uống hết.
Tống Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhẹ nhàng lột kẹo gấu con ra, lúc cô uống xong trong chớp mắt vội lấy ly thuốc đặt qua một bên, đồng thời đem kẹo gấu con nhét vào miệng cô.
Hạ Thụ cau mày ho nhẹ hai tiếng.
Vị ngọt của kẹo rất nhanh xua tan vị đắng nơi đầu lưỡi, quanh quẩn ở đầu lưỡi thật lâu.
Thuốc cảm sẽ khiến cho người ta thèm ngủ.
Tống Hành cởi giày và áo khoác cho cô xong, vén chăn trên giường: “Cậu nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ gì cả.”
Lúc đứng dậy, góc áo anh lại đột nhiên bị túm một chút.
Thiếu niên hơi giật mình, ngoái đầu lại nhìn cô.
Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ, lộ ra uất ức và đáng thương, đôi mắt ướt át trong veo: “A Hành, tớ đau.”
Tim Tống Hành thắt lại.
Anh theo ánh mắt cô nhìn xuống phía dưới, nhìn đến bàn tay non nớt của cô.
Trên làn da trắng có một đường đỏ thẫm, không dài, nhưng rất sâu..
Mức độ vết thương này đối với anh mà nói cũng không xem là lạ, xuống chút nữa đã tạo thành vết bầm xanh.
Trong cổ họng anh căng lên, nâng lên rất nhẹ nhàng nhìn kỹ càng: “Sao lại bị thế này?”
Hạ Thụ khịt mũi: “Ông nội đánh…”
Tống Hành chỉ cảm thấy trong lòng mình nháy mắt cũng bị đánh một cái, máu nóng lên, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn: “Còn đánh ở đâu nữa?”
Hạ Thụ chậm rãi chỉ phía sau lưng mình.
Phía sau lưng đương nhiên là không thể xem, Tống Hành véo đầu ngón tay sần sùi một cái.
Đột nhiên đứng dậy, định trở về phòng của mình lấy thuốc bôi vết thương ngoài da đến.
Một bàn tay nhỏ túm lấy vạt áo anh, không cho anh đi.
Tống Hành do dự một chút, vẫn đặt tay lên tay cô, vỗ nhẹ hai cái thấp giọng an ủi: “Tớ không đi, tớ đi lấy chút đồ, sẽ trở về ngay.”
Hạ Thụ không nhúc nhích.
Vốn dĩ Tống Hành muốn trực tiếp kéo tay cô ra, nhưng không thể nhẫn tâm mà nắm thật chặt, lại ngồi xổm xuống trước người cô lần nữa.
Chóp mũi Hạ Thụ ê ẩm, nhìn anh, đôi mắt đen trong veo lướt xuống: “A Hành, lần đầu tiên tớ biết, thì ra bị đánh đau như vậy.”
Cô được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, tuy không xem như muốn sao có sao muốn trăng có trăng, nhưng mong muốn cơ bản chưa bao giờ thất bại.
Mẹ mất lúc cô còn nhỏ, không hiểu đau thương.
Ba thương cô, cũng không động chạm đến cô dù chỉ một chút.
Ông nội thương xót cô, ngay cả câu nặng lời cũng không nói ra, càng không cần nói đến ăn đòn.
Cô gái trước kia ít khi va vấp đụng chạm bây giờ bởi vì anh mà bị đánh hai cái như vậy, trong lòng Tống Hành chua xót, giống như có vũ khí sắc bén đang khuấy động.
Hạ Thụ nói: “Lúc trước hỏi cậu có đau hay không, cậu luôn nói là không đau, thật ra cậu vốn là gạt tớ, đúng không.”
Cô mím môi rũ mắt xuống, không nói.
Có chút khẩu thị tâm phi những thứ lẫn lộn đó trong lòng đều biết rõ, nói ra chỉ biết càng khó chịu hơn.
Trong phòng yên lặng, kim giây đồng hồ tít tắt chuyển động.
Kẹo trong miệng dần dần tan ra.
Tống Hành nói: “Ngủ một lát đi.”
Anh trải chăn mềm mại vén lên để cô nằm vào, rồi nhét thỏ hồng vào trong lòng cho cô ôm.
Hạ Thụ túm cổ tay áo anh không cho anh đi, nhẹ giọng mà năn nỉ: “Tớ muốn ngủ cùng cậu.”
Anh vô thức nhíu mày: “Không được.”
Khi còn nhỏ, thế giới trong mắt trẻ con đơn thuần, không có nhiều suy nghĩ khác, trái lại cũng từng ngủ cùng một gối.
Nhưng suy cho cùng thì bây giờ không còn là lúc nhỏ.
Trong lòng Hạ Thụ cảm thấy thất vọng, nhưng cũng hiểu, bọn họ trưởng thành rồi, không giống với trước kia.
Có chút khoảng cách trở thành cấm kỵ, không thể dễ dàng vượt qua.
Cô chậm rãi buông lỏng tay ra.
Tuy rằng tay buông lỏng ra, nhưng nét mặt trên khuôn mặt nhỏ lại thể hiện rõ sự cô đơn.
Tống Hành thở dài một hơi, từ bỏ việc bước đi, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường: “Tớ ở đây với cậu, chờ cậu ngủ rồi lại đi.”
Ánh mắt Hạ Thụ bỗng sáng lại, hết sức ngạc nhiên, gật đầu như gà con mổ thóc.
“Nhắm mắt.” Anh dịu giọng ra lệnh.
Cô nghe lời ngoan ngoãn khép mắt lại, dừng một chút, lại ném thỏ con hồng ra phía sau, ôm cánh tay anh vào lồng ngực.
Cánh tay Tống Hành cứng đờ, muốn nói với cô không thể như vậy.
Cắn răng xoắn xuýt một lát, vẫn là buông lỏng để mặc cô ôm.
Cơ bắp cả người anh căng cứng, tim đập trong lồng ngực đặc biệt rõ ràng, mạnh mẽ đến chấn động.
Không quá vài giây, Hạ Thụ mở mắt: “A Hành, yên lặng quá, tớ muốn nghe hát.”
“…” Trong lòng Tống Hành sinh ra cảm giác bất lực.
Tống Hành sẽ không hát, cuộc sống thường ngày của anh rất nhạt nhẽo vô vị, rất ít khi nghe nhạc.
Nghĩ một chút, anh lấy điện thoại từ trong túi áo khoác cô ra, cắm tai nghe, bật nhạc xong nhét tai nghe vào lỗ tai cô: “Ngủ đi.”
Hạ Thụ rất nhanh kéo một cái xuống nhét vào lỗ tai anh: “Cùng nhau nghe!”
Thiếu niên ngẩn ra.
Cô cũng không quan tâm anh có đồng ý không, nói xong trực tiếp nhắm mắt lại, bên môi có nụ cười nhàn nhạt.
Tiếng hát vang bên tai hai người họ.
Em đang khóc đúng không
Gió ngược muốn thổi khô nước mắt
Không nói ra được nỗi đau càng giấu càng nhiều
…
Khi bông tuyết ướp lạnh ánh mặt trời
Khi cầu vồng bắt đầu kết sương
Em phải dũng cảm
Bởi vì em còn có anh
Con đường cùng ngày đều đã bị khóa lại
Khi không khí đè đau bờ vai
Trước tiên không cần hoảng sợ
Ít nhất em còn có anh
…
Trên bệ cửa sổ, tuyết tan ra im lặng nhỏ giọt.
Vẻ mặt thiếu nữ trên giường dần dần tĩnh lặng, đã ngủ.
Thiếu niên nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, giảm âm lượng xuống.
Cho đến khi giảm xuống im lặng, anh tắt nhạc, lại cẩn thận lấy tai nghe ra khỏi lỗ tai cô.
Anh chậm rãi di chuyển cánh tay cô đang ôm chặt ra, rồi lấy con thỏ hồng nhỏ ở phía sau nhét vào trong lòng ngực cô.
Trong quá trình dường như có phát giác, Hạ Thụ không thoải mái xoay người một chút.
Tống Hành đứng yên lại.
Chờ khi cô nằm im lại, Tống Hành mới tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại hai ngọn đèn tường nhỏ lờ mờ.
Rồi lại nhẹ tay nhẹ chân mang thuốc trong phòng mình tới.
Động tác rất nhẹ.
Trên mu bàn tay cô chính là vùng da bị thương, chắc chắn không có cách nào biến mất trong chốc lát, chỉ có thể cố gắng giảm sưng, giảm đau.
Anh không dám dùng sức, chỉ dùng vải bông phun ướt, nhẹ nhàng xoa từng chút từng chút lên mu bàn tay cô.
Hạ Thụ không hề phát hiện, hàng mi dài yên tĩnh rũ xuống từ đầu đến cuối bình thản ngủ.
Đêm dài yên tĩnh.
Đèn tường trong phòng cô gái vẫn luôn sáng đến đêm khuya.
*
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt không?
Chú thích: “Lời bài hát đến từ – Phi Luân Hải.
Là một bài hát cũ, hồi trung học tôi rất thích, cảm thấy rất ấm áp..