Anh Chỉ Muốn Em


Hạ Thụ bối rối.
Sững sờ nhìn anh ta vài giây, sau đó cô cúi đầu, bật cười một tiếng.
Tất cả can đảm mà Tần Dã cố gom góp bị tiếng cười này của cô đập tan, khuôn mặt từ từ đỏ lên: “Cô, cô cười cái gì chứ! Tôi nói thật đấy!”
Hạ Thụ không nhịn được cười: “Tần Dã, anh đùa kiểu gì thế?”
“Aida, tôi không hề đùa đâu!” Anh ta vừa cảm thấy cực kỳ thất bại vừa thấy vô cùng xấu hổ, không khỏi giữ lấy vai cô mà phân bua.
Hạ Thụ có hơi mất tự nhiên, cô ngăn tay anh ta lại.
Tần Dã nói: “Hạ Sấu, tôi biết tôi không đáng tin cậy, hay gây chuyện, còn không chịu được khổ, những điều hôm đó cô nói đều đúng! Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với cô rằng mấy lời tôi vừa nói là thật! Bởi vì tôi thích cô nên mới không muốn cô ngừng làm trợ lý của tôi.

Thật sự không phải nói đùa, cô có thể… Suy nghĩ một chút không?”
Mặt anh ta đỏ rực, dè dặt nhìn vào mắt của cô.
Hạ Thụ thoáng ngơ ngẩn.
Hạ Thụ biết anh ta đang nói thật, lời thì có thể nói ẩu nhưng ánh mắt thì không thể nói dối.
Ánh mắt anh ta đầy kiên định.

Trong ký ức… Người kia cũng nhìn cô như vậy.
Cô cong môi mỉm cười, lắc đầu với anh ta: “Xin lỗi, Tần Dã, tôi không thích anh.”
Tần Dã thoáng cảm thấy mất mác, lại không cam lòng mà hỏi: “Vậy cô thích ai?”
“Tôi…”
“Hoặc là!” Anh ta lại vội vàng nói: “Cô thích người như thế nào? Cô thích người thế nào thì tôi sẽ trở thành như thế, được không?”
Hạ Thụ  cười, lắc đầu, một lúc sau lại thờ dài một tiếng, nói: “Tần Dã, anh cố gắng lên nhé.”
Tần Dã rầu rĩ nhìn cô.
“Thật ra điều kiện của anh rất tốt, ở trong giới này bất kể là ngoại hình hay thực lực của anh đều thuộc thượng thừa.

Tôi biết, anh vẫn luôn cảm thấy không công bằng về chuyện tài nguyên nhưng thật ra nổi tiếng không chỉ dựa vào tài nguyên mà còn dựa vào năng lực, cơ hội.

Anh Abel đã dùng hết khả năng đưa tài nguyên tốt nhất trong tay cho anh, sau này anh không nên gây chuyện nữa, chuyên tâm làm việc, nỗ lực hết mình, cố gắng lên.”
Tần Dã nghe vậy, ánh mắt lại hơi sáng lên, mong chờ nói: “Vậy Hạ Sấu, cô chờ tôi! Chờ đến khi tôi nổi tiếng, thành sao tuyến một, cô làm bạn gái của tôi được không?”
“Đó là hai chuyện khác nhau!” Cô không khỏi bật cười: “Hơn nữa, nếu có một ngày anh thực sự thành sao tuyến một mà lại yêu đương, fan sẽ xé anh.”
“Tôi mặc kệ bọn họ! Chỉ cần cô ở bên tôi, tôi không sợ ai xé cả, cô bảo tôi lập tức rời khỏi giới cũng được, chỉ cần cô nói!”
Hai ngày nay, Hạ Thụ luôn học thông tin liên quan đến người đại diện, tuy chỉ là lướt qua nhưng đại khái cũng thấy rõ tình hình hiện nay của Tần Dã trong giới.

Cô nói với anh ta những điều này chẳng qua là xuất phát từ giao tình từng làm việc chung.
Cô nhìn ra được khả năng của Tần Dã, anh ta không nên dừng bước ở đây, cũng không hy vọng anh ta tiếp tục hư hao lãng phí.
Mỗi người đều nên quý trọng từng cơ hội và tài nguyên trước mắt.
Nụ cười của cô đầy dịu dàng cũng rất chân thành: “Tần Dã, tôi không thích anh nên không thể làm bạn gái anh, thực sự xin lỗi, Nhưng tôi cũng rất mong anh cố gắng, đương nhiên, sự cố gắng ấy không phải vì bất cứ ai khác mà là vì chính anh.”
Tần Dã nghe vậy, trong lòng chợt thấy nóng lên, có chút ấm áp, cũng có chút thỏa mãn.
Trong khoảnh khắc, anh ta cảm thấy dường như… Mình càng thích cô thêm một chút.
Sao có thể có một cô gái tốt như vậy chứ?
Rõ ràng nhìn mong manh yếu đuối nhưng lại rất cứng cỏi quật cường, tựa như  sẽ không bị đánh ngã, khiến người ta cảm thấy ấm áp, cũng rất có cảm giác an toàn.
Rõ ràng cô từ chối, từ chối vô cùng thẳng thắn dứt khoát.

Nhưng hoàn toàn không khiến anh ta cảm thấy khó chịu, ngược lại còn như Đông Thảo tắm gió xuân, nhịp tim còn mạnh hơn cả lúc trước.
Vì vậy anh ta nắm chặt nắm tay, kiên định nói: “Không sao hết! Tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ cố gắng, cũng sẽ tiếp tục theo đuổi cô!”
Hạ Thụ đỡ trán: “Anh thật là…”
“Mặt khác cô cũng phải cố gắng đấy!” Anh ta cắt ngang lời của cô, vỗ nhẹ hai cái trên vai cô: “Người đại diện không phải việc dễ làm, phức tạp hơn nhiều so với làm trợ lý.

Nhưng mà làm người đại diện cũng rất tốt, một khi ra mặt coi như là được cả danh và lợi.

Dù sao cô cũng từng là trợ lý của tôi, đừng như xe bị tuột xích*!”
* Như xe bị tuột xích: không làm tốt một chuyện nào đó vào thời điểm quan trọng hoặc lúc cần thiết
Đôi mắt trong trẻo của Hạ Thụ sáng lên: “Tôi biết rồi.”
Cô sẽ nỗ lực.
Nỗ lực học việc, nỗ lực kiếm tiền trả nợ.

Nỗ lực sống tốt mỗi ngày.
Nỗ lực đuổi kịp anh.
Tần Dã: “Đợi đến khi cô thành người đại diện lớn rồi, tôi sẽ đá tên Abel, sang làm nghệ sĩ dưới trướng cô!”
Hạ Thụ: “…”
Hay là bỏ đi.

Chu Tung Kỳ đang báo cáo công việc.
“Bên phía Tề Gia Hoa Đình đã đàm phán xong, đồng ý nhường ra 1,53% lợi nhuận.

Bộ phận pháp chế đã bắt đầu làm hợp đồng sơ bộ, tầm thứ bảy này sẽ hoàn thành.”
“Đấu giá khu Tây sáng nay cũng đã dự toán xong, Long Dược 8700, Hải Nhuận 8500, đều là giá khởi điểm, chúng ta định sẽ khống chế giá trong khoảng 8800 và 9300.”
“Phòng dự án đã làm xong kế hoạch đầu tư sơ bộ cho mùa quảng cáo mới, bao gồm phương tiện truyền thông kỹ thuật số, đầu tư vào phim ảnh,… Đây là bản kế hoạch vừa mới đưa tới sáng nay, mời anh xem qua.”
Trụ sở của Tập đoàn Quân Dục ở Đế Đô là một tòa nhà rộng lớn, cao chót vót ở khu trung tâm tâm thương mại.

Phòng tổng giám đốc nằm ở tầng 39 cao nhất, cửa sổ sát sàn bao quanh 270 độ, có thể nhìn thấy hơn nửa vành đai ba phía Đông.
Lúc này, rèm cửa lá sách khép hờ, Hoắc Cận Hành ngồi sau bàn làm việc hình vòm, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ chỉnh tề, trên mặt có tia sáng lọt qua rèm cửa chiếu vào, khí lạnh quẩn quanh.
Anh xem kỹ tài liệu trợ lý đưa tới, đầu bút chỉ vào vài chỗ còn thắc mắc, ngẩng đầu: “Những chỗ này là kết quả bàn bạc nội bộ của phòng dự án à?”
“Vâng.

Ngoài ra còn có những phương án khác đang chờ bỏ phiếu ở phía sau, có thể thay đổi bất cứ lúc nào.”
“Vậy làm đi.” Anh trả tài liệu lại cho anh ta: “Không cần thay đổi.

Soát lại những chỗ tôi vừa chỉ, không được để lại sơ hở trong hợp đồng cho đối phương.”
“Vâng.”
Nhận lấy tài liệu, Chu Tung Kỳ lại không rời đi luôn.
Hoắc Cận Hành im lặng hai giây, hỏi: “Còn có chuyện gì à?”
“Ngoài ra…” Chu Tung Kỳ ngập ngừng.
Anh ta lộ vẻ do dự, rút ra một tập tài liệu bìa trắng từ cuối chồng giấy tờ, đưa cho anh: “Anh xem thử.”
Hoắc Cận Hành hoài nghi mở ra.
Ánh mắt anh chỉ dừng trên tập tài liệu mấy giây, chợt ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh hơi thay đổi.
Chu Tung Kỳ gật đầu.
“Tôi đã đi kiểm chứng, mặc dù cả nhà bọn họ đã đổi tên nhưng tài khoản này vẫn luôn có dòng tiền rót vào, lý do là thanh toán tiền nợ.

Trong bảy năm, mỗi tháng một lần, chưa từng gián đoạn.”
Anh miết tài liệu, đốt ngón tay căng chặt, giọng nói khàn thêm vài phần: “Bây giờ vẫn vậy?”
“Bây giờ vẫn vậy.”
Hô hấp của Hoắc Cận Hành thoáng ngừng lại, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một hy vọng nhỏ, hỏi: “Có thể tra được cụ thể tiền nợ là bao nhiêu không?”
“Khoảng…” Chu Tung Kỳ khẽ nói ra một con số.
Ánh mắt Hoắc Cận Hành có tia dao động lướt qua.
Giọng anh trầm xuống: “Nếu như trả số tiền này bằng tài khoản cá nhân của tôi thì cần quay vòng tầm bao lâu?” Chu Tung Kỳ ngạc nhiên.

Mặc dù anh ta không có quyền xen vào tài khoản cá nhân nhưng vẫn không nhịn được mà nói: “Xin Nhị thiếu hãy nghĩ lại, số tiền này… Sợ rằng sẽ kinh động đến bên phía ông cụ Hoắc, anh không tiện nói rõ.

Hơn nữa…”
“Nếu như anh thật sự muốn xoa dịu mối quan hệ với cô ấy, tôi không kiến nghị anh trả hộ cô ấy số tiền này.”
Anh ta còn chưa nói xong, chợt có tiếng động truyền đến từ cửa.

Là Thẩm Hoài Xuyên lo lắng bước vào phòng tổng giám đốc.
Chu Tung Kỳ khẽ nói “Thẩm thiếu” rồi thức thời đi ra ngoài.
Thẩm Hoài Xuyên cũng gật đầu chào anh ấy.
Hoắc Cận Hành nhìn sang Thẩm Hoài Xuyên: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tới tìm cậu.” Anh ấy kéo ghế ngồi xuống, chỉ vào điện thoại đặt trên bàn.
Hoắc Cận Hành mở máy ra mới phát hiện trong lúc đặt điện thoại ở trạng thái im lặng đã nhận đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
“Nhưng mà nói thật.” Thẩm Hoài Xuyên vô thức gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, nói: “Đừng trả nợ thay cô ấy, nếu như cậu không muốn hoàn toàn rời xa cô ấy.

Cậu phải hiểu rõ người nhà bọn họ hơn tôi mới đúng.” Năm đó, sau khi nhà họ Hạ xảy ra chuyện, ông cụ Thẩm đã từng tìm đủ cách để tìm người nhà họ Hạ nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Đến tận khi qua đời, ông cụ Hạ vẫn chưa từng mở lời nhờ chiến hữu cũ câu nào, đủ để chứng minh cả nhà bọn họ mang tâm thái ngoan cường mà đối mặt với cơn bão tố kia.

Hoắc Cận Hành hơi ngừng lại, mắt khép hờ che đi sự mờ mịt.
Đúng… Anh hiểu rõ.
Cũng vì hiểu rõ nên anh mới càng không biết phải làm thế nào.
Nếu không vì vậy, có lẽ cô và anh đã không mất liên lạc suốt bảy năm, thậm chí chưa từng đề cập với anh về những việc này.
Cố gắng làm cho suy nghĩ bình tĩnh lại, anh mở mắt ra hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
“Tần Dã muốn gặp cậu.” Thẩm Hoài Xuyên nín cười lắc đầu: “Cậu ta nói cậu cho cậu ta vào danh sách đen rồi.”
“Không gặp.” Hoắc Cận Hành nhíu mày.
“Không thì cậu cứ nói thẳng sự thật cho cậu ta.” Thẩm Hoài Xuyên lắc đầu thở dài: “Cậu cứ thầm giận cậu ta, cậu ta cũng chẳng biết được, chỉ có mình cậu khó chịu.”
Hoắc Cận Hành không trả lời, ánh mặt trời dừng trên khuôn mặt lạnh lùng, lại không lọt nổi vào trong đôi mắt sâu của anh.
Thẩm Hoài Xuyên im lặng nhìn anh, tự dưng nhớ tới cảnh tượng mùa đông năm ấy.
Thời niên thiếu, anh ấy và Tống Hành không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng mỗi một lần đều để lại ấn tượng rất sâu sắc.
Nói đến cùng là tò mò, chỉ nhớ rõ tấm lưng dường như luôn chịu cực khổ, nếm trải chửi rủa, cô lập, gièm pha nhưng vẫn luôn thẳng tắp kia.
Anh tựa như thấp kém nhưng lại đầy kiêu hãnh, không lộ vui giận, thản nhiên trước xỉ nhục.

Ông nội anh ấy từng nói, người như vậy, đáng làm bạn.
Cứ tưởng rằng năm ấy sau khi anh về nhà sẽ không còn cơ hội gặp nhau, lại không ngờ đến mùa đông năm ấy.
Thật ra Thẩm Hoài Xuyên biết từng có một khoảng thời gian Tống Hành có địch ý với mình, bây giờ nghĩ lại nguyên nhân ngây thơ đến nực cười.
Mà mùa đông ấy, làm anh có thể buông hết thảy kiêu ngạo tự tôn, đỏ mắt đứng trước mặt anh ấy, hỏi về tin tức của Hạ Thụ với đau khổ mà chân thành, trong lòng anh ấy còn chưa hết kinh ngạc.
Cũng chính khoảnh khắc đó, anh ấy nhận định người bạn này, muốn làm bạn tri kỷ với anh.
Thoát khỏi dòng hồi ức, thấy anh không đáp lời, Thẩm Hoài Xuyên đứng dậy: “Được rồi, tôi chuyển lời xong rồi, làm thế nào thì tùy cậu.”
“À phải rồi.” Vừa bước được hai bước, anh ấy lại dừng lại, xoay người, nói: “Còn chuyện này muốn nói với cậu, Diane sắp về nước rồi.”
Hoắc Cận Hành hồi tưởng lại, cảm thấy mờ mịt: “Diane?”
Người đó là ai?
Thẩm Hoài Xuyên  không hề cảm thấy kỳ lạ với biểu cảm của anh, nở nụ cười, bổ sung: “Tưởng Nguyệt Viện.”

Hôm nay Hạ Thụ về nhà muộn.
Chương trình quay trước của Tần Dã quay mất mười mấy tiếng, làm cô ngồi ở trường quay đến đau lưng mỏi gối.

Lúc đến bãi đỗ xe cũng đã gần mười hai giờ.
Hạ Thụ lái xe ô tô về thẳng tứ hợp viện.
Đèn ngõ đã tắt hơn phân nửa, tầm nhìn không rõ ràng lắm.
Hạ Thụ lái xe tới trước cửa nhà số 16, khóa xe trước cửa.
Khi đó, có một đôi tay đưa tới, kéo mạnh cánh tay của cô, đưa cô tới một góc trống ở cạnh sân.
Lưng cô dựa vào tường, người kia đưa tay kê ở sau lưng cô trước một bước, không để cô bị đụng đau.
Tim Hạ Thụ đập nhanh, tay run rẩy dò tìm trong túi áo mình.
Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, cô có thói quen ra ngoài sẽ mang theo còi báo động, lúc này lại mãi không thể tìm thấy,
“Hạ Thụ.” Mãi đến khi giọng nói trầm thấp mát lạnh vang lên bên tai cô: “Là anh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui