Anh Chỉ Muốn Em


Edit: Sani
Hoắc Cận Hành có thói quen dậy sớm, mặc dù đêm qua ngủ muộn, nhưng sáng nay anh vẫn thức dậy đúng sáu rưỡi.
Lông mi dài của người đàn ông hơi giật giật, anh nâng tay phải lên day huyệt thái dương, dần dần tỉnh ngủ.
Ngoài cửa đã có ánh nắng ban mai, anh đang định ngồi dậy, tay trái khẽ động thì nhận ra không thể cử động được.
Anh quay đầu nhìn, sau đó chấn động!
Đây là –
Hạ Thụ nằm bên trái anh, cô vẫn đang ngủ.
Cô chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ, cả người cuộn tròn lại, một tay ôm chặt cánh tay trái của anh, tay còn lại túm cổ tay áo ngủ của anh, giống như gấu túi con ngủ với gấu túi mẹ.
Tim anh đập rất nhanh, nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, đại não trống rỗng.
Cô không ngủ quá say, cảm giác được anh cử động, cô rầm rì hai tiếng, mày nhíu lại.
Hạ Thụ chậm rãi mở mắt ra.
“A Hành…” Con ngươi màu trà phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của anh, Hạ Thụ vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng cô rất dịu dàng, cô dụi mắt ngồi dậy.
Hoắc Cận Hành không biết nên nói gì, cũng không biết nên trả lời thế nào mới đúng, giọng trầm thấp phát ra từ lồ ng ngực: “Ừ.”
Ánh nắng sớm phủ lên mọi thứ một tầng ánh sáng, cả người cô như bừng sáng lên.
Yếu hầu Hoắc Cận Hành trượt lên trượt xuống, anh nói vấp: “Em..”
Hạ Thụ cúi đầu không nhìn anh, có vẻ lúc này mới thấy xấu hổ, hai má trắng nõn ửng hồng.
Hoắc Cận Hành: “Sao em lại…”
Hạ Thụ túm góc chăn, nhỏ giọng nói: “A Hành, em hơi lạnh.”
Đêm qua, cô lo lắng làm ồn đến anh, chỉ đắp một góc chăn, lúc đầu vẫn chưa có cảm giác gì, đến nửa đêm thì tỉnh dậy vì lạnh.
Có thể là do bị lạnh nên nóng vội, cô cũng không biết mình ôm lấy anh từ khi nào, chỉ nhớ rõ tối qua cô bị gió lạnh làm cho tỉnh giấc.
Cô vẫn đang mặc áo phông trắng của anh, bây giờ nó hơi nhăn nhúm.

Cổ áo phông rất rộng với cô, chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh của cô lộ ra.
Hoắc Cận Hành ho khan, anh dời mắt đi, chậm chạp vươn tay chỉnh lại cho cô, rồi dùng chăn quấn quanh người cô, chỉ có cái đầu nhỏ của Hạ Thụ lộ ra ngoài.
Cô cười ngây ngô với anh.
Hoắc Cận Hành thấp giọng nói: “Không phải em có thảm điện sao? Sao còn bị lạnh?”
“Ừm…” Hạ Thụ thuận miệng nói dối: “Có lẽ em vô tình tắt đi, dù sao, cũng hơi lạnh…”

Anh rũ mi, không dám nhìn cô, mặc dù biết rõ không xảy ra cái gì, nhưng trong lòng lại thấy rất có lỗi.
Hoắc Cận Hành mím môi, anh nói: “Để tối nay anh xem cẩn thận cho anh.

Lần sau bị lạnh làm tỉnh thì cứ đánh thức anh, không cần sợ.”
“Vâng.” Hạ Thụ gật đầu, nhưng lại phản bác: “Nhưng em cũng không phải ở với người khác… Em ở chỗ anh mà.”
Hô hấp Hoắc Cận Hành hơi nặng nề: “Anh cũng không được.”
Cho dù là ai cũng không được.
Cô vẫn chưa kết hôn, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, lời đồn đãi luôn làm tổn thương đến con gái.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Thụ có vẻ buồn rầu, cúi đầu có vẻ không tình nguyện: “Vậy tại sao con trai lại có thể ngủ trên giường con gái, anh còn nằm trên giường em mà?”
“Anh nằm khi nào…”
“Ở Đế Đô!” Cô lập tức đáp lại, ánh mắt tinh nghịch: “Anh từng nằm trên giường em, anh chơi xấu.”
Hoắc Cận Hành nhanh chóng hiểu được lời cô nói là lần đó anh uống rượu bị đau dạ dày.
Anh bất đắc dĩ, khuôn mặt dịu xuống: “Không phải lần đó anh bị bệnh sao, có lý do đó?”
“Em cũng bị bệnh!” Cô phồng mình, vùi đầu vào trong chăn, dùng sức ho khan: “Khụ khụ! Khụ khụ khụ!” Một lúc sau mới ngẩng đầu nói: “Anh xem đi, em cũng bị cảm lạnh rồi này.”
Không còn gì để nói.
Hoắc Cận Hành không nhịn được cười, anh vươn tay bợ hai má cô lên, để cô không thể cúi đầu nữa.
Hạ Thụ không thể động đậy, cô chỉ có thể ngẩng đẩu lẳng lặng nhìn anh.
Trong con ngươi trong veo của cô có hình bóng của anh.
Mặt trời đã rõ hơn.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót vang.
Đôi mắt Hoắc Cận Hành đen sẫm, cô nhìn anh, chậm rãi nở nụ cười.

Cả người cô bị chăn quấn chặt, nửa người trên không cử động được, cô bỗng nhào về phía trước, tựa đầu vào ngực anh, giống một con lật đật bỗng ngã nhào vào lòng anh.
Hoắc Cận Hành ngơ ngác, anh không đẩy cô ra, hai tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Hạ Thụ nói nhỏ: “A Hành, em sợ bóng tối, sợ lạnh, sợ cô đơn, cho dù làm vậy không đúng, nhưng anh có thể đừng đuổi em đi không.

Anh ở cùng em nhé.”
Cô không biết còn có thể ở cùng anh như vậy bao lâu nữa.


Dù cho sẽ có người rảnh rỗi thêm mắm dặm muối, cô cũng hy vọng, có thể ở cùng anh từng phút giây.
Hai má cô nhẹ nhàng cọ vào ngực anh, cô ngửa mặt hôn lên yết hầu của anh.
“Được không, được không?”
Hơi thở ấm áp phả vào yết hầu của Hoắc Cận Hành, cả người anh cứng đờ, mạnh mẽ ôm lấy cánh tay của cô.
Anh không thể nói gì khác, chỉ đành đồng ý: “Được.”

Tưởng Nguyệt Viện tìm thấy Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên đang ăn tối ở Tinh Lãng Tự.
Cô ta bước nhanh qua, giày cao gót cao mười centimet phát lên tiếng vang, cô ta hỏi ngay: “Cận Hành đang ở đâu?”
Không ngờ cô ta lại đến, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên ngạc nhiên nhìn nhau, rồi nhìn cô ta.
Quý Dương cười nhạo: “Cận Hành? Sao bọn tôi biết được Cận Hành ở đâu? Sao cô không đi hỏi người nhà họ Hoắc xem?”
“Chắc chắn hai người biết.” Tưởng Nguyệt Viện cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hôm nay, cô ta tới thăm Hoắc Vận như bình thường, nghĩ rằng đi thăm Hoắc Vận sẽ có thể gặp được Hoắc Cận Hành, cô ta cũng muốn nhân cơ hội này gặp được những người nhà họ Hoắc.
Nhưng Hoắc Vận lại nói với cô ta không thấy Hoắc Cận Hành đâu.

Buổi tối hôm trước đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Người anh gặp cuối cùng là Hạ Thụ.
Trên người anh vẫn còn vết thương, cô ta nghĩ anh như vâỵ rồi mà Hạ Thụ còn ích kỷ đưa anh đi, Tưởng Nguyệt Viện cực kỳ tức giận, cô ta không nhịn được đi tìm hai người.
Quý Dương cười nói: “Chân mọc trên người Cận Hành, tại sao lại chắc chắn chúng tôi biết? Chúng tôi cũng không rảnh đến nỗi lần theo cậu ấy/”
“Hai người có biết người nhà họ Hoắc tìm họ đến phát điên rồi không!”
“Biết.” Quý Dương gật đầu, cười rất thản nhiên: “Vậy thì sao?”
“Vậy thì hai người biết, nên nói ra, chứ đừng giấu hộ anh ấy.” Tưởng Nguyệt Viện hầm hầm giận giữ: “Vết thương của anh ấy vẫn chưa lành, không phải đùa giỡn, hai người cũng không muốn nhìn thấy anh ấy xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Ừ, không muốn.” Quý Dương gật đầu đồng ý: “Nhưng tôi thực sự không biết…”
“Cậu…”
“Đây là chuyện nhà họ Hoắc, liên quan gì đến cô.” Lúc này có tiếng của một người phụ nữ truyền đến, là Tần Xu.
Quý Dương thấy cô ấy thì ngạc nhiên, liếc nhìn Thẩm Hoài Xuyên.

Chơi rất vui.
Tần Xu lười dấu sự chán ghét với cô ta trên mặt: “Đến cả cọng tóc của nhà họ Hoắc mà cô cũng không có, lại ở đây bắt chó đi cày, cô có tư cách và thân phận gì?”
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, Tưởng Nguyệt Viện lạnh lùng nói: “Tôi không phải người nhà họ Hoắc, vậy chị thì sao? Chị dùng tư cách và thân phận gì ở đây hỏi?”
“Tôi đâu có hỏi, người hỏi là cô!”
Tưởng Nguyệt Viện bị kiềm hãm, cũng biết hôm nay không hỏi ra được gì, cô ta cắn môi nói: “Mặc kệ mấy người, dù sao tôi cũng vì tốt cho anh ấy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách tôi không nói trước.”
Tưởng Nguyệt Viện liếc bọn họ, sau đó xoay người rời đi.
Tần Xu hừ lạnh: “Thật là trà xanh nghìn năm!”
Quý Dương bật cười vui vẻ, anh ấy vui vẻ kéo ghế: “Sao cô lại đến đây?”
Anh ấy trêu tức: “Chẳng lẽ cũng đến để dò hỏi tin tức của người nào đó sao? Hay là dò hỏi tin tức của người nó đó cho em trai?”
“Cút cút cút.” Tần Xu mắng, cô ấy lấy một phong thư từ trong túi ra đưa cho Thẩm Hoài Xuyên: “Này, đồ cậu bảo tôi đã chuẩn bị xong, cậu nợ tôi một bữa cơm đó.”
Thẩm Hoài Xuyên cười nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hai người bọn họ thần bí với nhau, Quý Dương mờ mịt, líu lo hỏi: “Cái gì đó? Đây là gì? Hai người có bí mật gì giấu tôi?”
Thẩm Hoài Xuyên cười nhưng không nói, ánh mắt dừng trên phong thư.

Ban đêm.
Khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Hạ Thụ đang ôm thỏ con ngồi ngoan ngoãn trong chăn, cô vẫn yên lặng lắng nghe tiếng động trong nhà tắm.
Cô đang ở trong phòng Hoắc Cận Hành.
Nghe được tiếng nước ngừng lại, tim cô đập nhanh hơn, lập tức chui vào chăn, nhắm chặt mắt.
Khi Hoắc Cận Hành ra khỏi nhà tắm, anh nhìn thấy cảnh này.
Mái tóc dài của cô gái rơi tán loạn trên gối, khóc chăn che non nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra trán và cái mắt, con ngươi đóng lại.
Đáng tiếc đèn trong phòng rất sáng, lông mi dài của cô run lên, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt góc chăn, rõ ràng là giả vờ.
Anh vô thức cong môi, không vạch trần cô, anh lấy máy sấy đi ra ngoài sấy tóc.
Vài phút sau thì anh quay lại, Hoắc Cận Hành tắt đèn, anh kéo chăn lên, nằm xuống vị trí của mình.
Phần đệm bên cạnh lún xuống.
Tim Hạ Thụ đập nhanh hơn, tay cô càng túm chặt chăn hơn.
Một lúc lâu sau, người bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì.
Hạ Thụ nhắm mắt đợi hơn nửa ngày, trong lòng cô bắt đầu ngờ vực, cô lén mở mắt nhìn anh.
Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, Hoắc Cận Hành nằm thẳng, dáng vẻ như đã ngủ say.
Cô bỗng thấy hơi thất vọng và ảo não, nhẹ giọng nói: “A Hành, sao anh không nói gì…”
Hoắc Cận Hành nói: “Không phải em đang ngủ sao?”
Cô khựng lại.
Người đàn ông cười khẽ, anh mở mắt ra nghiêng đầu nhìn cô.

Thật ra Hoắc Cận Hành cũng căng thẳng, mặc dù đây không phải lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau, nhưng trước đó là lúc còn nhỏ, rất nhiều chuyện không phức tạp như bây giờ.
Hai mươi mấy năm nay, anh đã quen đối mặt với đêm dài một mình, nhưng bây giờ bên cạnh lại có người con gái anh thương.

Mặc dù không đắp cùng chăn, nhưng anh vẫn không hoàn toàn bĩnh tĩnh được.
Bàn tay dưới chăn của anh vô thức nắm chặt lại, Hoắc Cận Hành thấp giọng nói: “Ngủ đi, anh đây rồi, không cần sợ nữa.”
Mắt Hạ Thụ vẫn sáng ngời: “A Hành, em có thể nắm tay anh không?”
Anh còn chưa trả lời, cảm thấy chăn của mình bị xê dịch, có bàn tay nhỏ bé với vào.
Hơi thở của Hoắc Cận Hành như ngừng lại.
Hoắc Cận Hành vội vàng nắm lấy tay cô, anh xoa bàn tay của cô, mồ hôi của anh thấm vào làn da của cô.
Hạ Thụ nói: “A Hành, tay anh nhiều mồ hôi thật đó.”
Nhưng tay anh lại lạnh hơn tay cô rất nhiều.
Có lẽ là do thảm điện bên dưới chăn, cô có cảm giác chăn của anh không ấm như chăn của cô, trái lại nhiệt độ cơ thể của anh lại rất cao.
“Ừ.” Anh lúng túng, cẩn thận đặt tay cô vào ổ chăn của cô, còn cẩn thận dịch chăn cho cô: “Chỗ anh có hơi lạnh, em nhớ đắp chăn cẩn thận, đừng để bị lạnh.”
Hạ Thụ nghe vậy thì nói: “A Hành, em cho anh sự ấm áp được không?”
Cô cũng không cần anh đồng ý, nói xong thì lập tức xốc chăn của mình lên, chui tọt vào chăn của anh, dựa vào ngực anh rất thuần thục.
Hoắc Cận Hành cứng đờ, cả người giống như bị bôi thạch cao, không thể động đậy được.
Cô duỗi tay ôm lấy anh: “Như vậy, còn lạnh không?”
Cô tựa đầu vào vai anh, ngửa đầu lên cười với anh, trên người cô gái nhỏ ấm như cái lò nhỏ.
Sau lưng Hoắc Cận Hành toàn là mồ hôi, anh không dám ôm cô, tay lặng lẽ nắm thành quyền.
“Không lạnh…” Giọng anh khàn khàn: “Hạ Thụ, em trở về đi.”
Đừng dựa vào anh như vậy.
“Em không.” Giọng cô ngọt ngào, dứt lời, cô còn vòng chân lên eo anh.
Hô hấp của Hoắc Cận Hành ngưng trệ trong nháy mắt khi chân cô vòng qua eo anh.
Anh nhẫn nhịn nói: “Hạ Thụ, vết thương của anh còn chưa lành, em đừng đụng vào anh.”
Vậy nên, em hãy ngoan ngoãn về phòng đi, đừng kề sát vào anh như vậy, được không?
Hạ Thụ ngạc nhiên, lúc này cô mới nhớ ra, vội vàng buông chân ra, bàn tay sờ s0ạng vết thương ở bụng của anh: “Em xin lỗi, em quên mất, em chạm vào vết thương của anh, có phải đau lắm không?”
Anh lắc đầu, thấp giọng khuôn: “Trở về ngủ, nhé?”
Hạ Thụ mím môi, bỗng ngồi dậy, cô rũ mắt nhìn anh.
Trong bóng đêm, trong đôi mắt của người đàn ông có ánh trăng.
Đầu ngón tay của cô vẫn chạm ở vị trí miệng vết thương, có cảm giác vết sẹo xuyên qua một lớp áo.
Cô nói: “A Hành, cho em xem vết thương của anh, được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận