Edit: Sani
Gió đêm ngoài cửa sổ vẫn thổi, nhưng trong thế giới của Hoắc Cận Hành gió lại ngừng, thời gian cũng dừng lại.
Anh lẳng lặng nhìn cô.
Trong bóng tối, con ngươi của cô gái rất sáng, trong veo như viên đá thủy tinh, tinh khiết không nhiễm một hạt bụi, có thể chứa đựng cả bầu trời sao.
Cô cũng cần dũng khí rất lớn mới dám nói câu nói kia, cô rũ mắt: “A Hành, em nguyện ý.”
Tim Hạ Thụ đập không theo quy luật, cô nói tiếp: “Em nói… Chính là ý đó.”
Tay Hoắc Cận Hành nắm thành quyền đến tái nhợt, anh nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau anh vẫn không đáp lại, tay Hạ Thụ run rẩy, cô bắt đầu cởi nút áo ngủ của mình.
Một bàn tay bỗng chộp lấy tay cô.
Tay anh lạnh lẽo, lòng bàn tay đầy mồ hôi, thấm ướt những vết trai nhỏ, tay anh hơi run rẩy.
Anh nắm chặt bàn tay cởi nút áo của cô, hô hấp rối loạn, giọng rất khàn: “Em có biết… Mình vừa nói gì không và đang làm gì không?”
Hạ Thụ không dám nhìn vào mắt anh, nhưng lại sợ nếu cô không nhìn anh, với tính nhạy cảm của anh, anh sẽ cho rằng lời cô nói là để bồi thường, là do thương hại.
Cô hít sâu, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu trà nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười: “Em biết.”
Hạ Thụ rút tay khỏi tay anh, vươn tay ôm lấy cổ anh, cô chủ động hôn lên môi anh.
Nụ hôn này không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt bình thường cô hay trêu chọc anh, cô chưa bao giờ hôn sâu như vậy nên động tác hơi trúc trắc.
Hoắc Cận Hành cứng đồ như tượng, tay cũng không dám ôm cô.
Một lát sau cô tách ra, hô hấp hỗn loạn, đêm tối cũng không che được hai gò má ửng đỏ.
Cô khẽ gọi anh: “A Hành.”
Hơn nửa ngày sau anh mới phản ứng: “Ừ.”
Giọng anh trầm như phát ra từ chỗ sâu nhất trong lồ ng ngực, cũng rất khàn: “Sẽ đau.”
Em sợ đau nhất.
“Em không sợ.” Giọng Hạ Thụ rất nhẹ, còn nhẹ hơn bụi nước, cô nói: “A Hành… Em muốn bị đau thay anh.”
Chút lý trí cuối cùng của Hoắc Cận Hành giống như sợi chỉ bị đứt, anh không nói lên lời.
Cô nói, A Hành, em muốn bị đau thay anh.
Mái tóc dài mềm mại xõa ra trên tấm ga trải giường như một loại tảo, lưng của Hạ Thụ như rơi vào những đám mây mềm mại, thế giới trước mắt bị đảo lộn.
Tay cô bị tay anh nắm lấy để ở hai bên sườn, lòng bàn tay người đàn ông rất nóng.
Những nụ hôn rơi xuống dày đặc, rất cuồng nhiệt nhưng cũng rất kiềm chế.
Hạ Thụ chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim của cô và trái tim của anh như hòa là một.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng đáp lại anh, tiếng rên khẽ phát ra từ cổ họng.
Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, trước một giây khi sợi dây đứt đoạn, Hoắc Cận Hành bỗng dừng lại, ghé sát vào tai cô, anh nhắm mắt lại th ở dốc.
Hô hấp của Hạ Thụ cũng không ổn định, trước mắt giống như có sao đang xoay vòng.
Bàn tay nắm lấy tay cô cứng đờ, Hoắc Cận Hành mở mắt ra, anh vội vàng quấn Hạ Thụ vào trong chăn, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.
Trong nhà tắm phát ra tiếng nước.
Khi anh đi ra mang theo hơi nước lạnh, những giọt nước trên tóc rơi xuống bụng.
Hoắc Cận Hành đi đến giường, anh ôm Hạ Thụ lên, đi về phía phòng của cô.
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa kéo một nửa.
Có ánh trăng lọt vào.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng vén tóc mai cho cô, anh cúi người nhìn cô, giọng trầm thấp vẫn còn chút khàn khàn, anh nói: “Hạ Thụ, tối nay anh không thể ngủ cùng em.”
Nếu vẫn tiếp tục ở bên cạnh cô… Sẽ xảy ra chuyện, nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Anh không thể làm vậy.
“Anh xin lỗi, em ngoan nhé, ngủ một mình một đêm nhé? Anh ở đây chờ em ngủ rồi mới đi.”
Ánh mắt Hạ Thụ mơ màng: “A Hành…”
Biết cô khó hiểu điều gì, Hoắc Cận Hành mím môi, thấp giọng nói: “Đêm nay không được.”
Môi anh kề sát vào tai cô, giọng rất nhẹ: “Không có cái đó.”
Hạ Thụ hiểu anh nói gì, cô xấu hổ, hai má nóng bừng, Hạ Thụ rũ mi, không dám nhìn anh.
“Em…” Cô thử thăm dò, giọng rất nhỏ gần như không nghe rõ: “Em không ngại.”
“Anh để ý.” Hoắc Cận Hành nói.
Hạ Thụ giật mình.
Anh cầm tay cô, lòng bàn tay người đàn ông vẫn nóng bỏng, giống lòng anh vậy.
“Hạ Thụ, anh sẽ chịu trách nhiệm.” Anh thở dài: “Nhưng điều kiện tiên quyết là, không thể xúc phạm em, một chút cũng không được.”
Cho dù tỷ lệ một phần nghìn.
Khi mây đen bên ngoài che khuất ánh trăng, Hạ Thụ khẽ nhắm mắt lại.
Cô để lòng bàn tay anh vào tim mình.
Tóc Hoắc Cận Hành vẫn ẩm ướt, dưới lòng bàn tay là nhịp tim của cô.
Anh rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng thấy yên bình và ấm áp chưa từng có.
–
Cuối thu, những cây bạch quả trong thị trấn đều chuyển sang màu vàng, nhiệt độ cũng có không khí lạnh của mùa đông.
Hôm nay, Hạ Thụ ra ngoài, cô mặc áo khoác nỉ rất dày, còn bị Hoắc Cận Hành yêu cầu quấn khăn quàng cổ, khăn quàng cao đến tận cằm khiến mặt cô trông nhỏ hơn.
Khi đi đến bên ngoài Cung Thiếu Niên, cuối cùng Hạ Thụ cũng không chịu được, bàn tay nhỏ bé liên tục kéo khăn quàng trên cổ.
“A Hành, em nóng chết rồi! Em đã nói không cần quàng khăn rồi mà.
Anh nhìn đi, trên đường đâu có ai đeo khăn cả, một mình em giống như người khác loài vậy, chán ghét chết mất.”
Chiếc khăn len màu trắng bị cô kéo lệch, Hoắc Cận Hành chỉnh lại cẩn thận cho cô, anh dặn dò: “Không được kéo nữa, cẩn thận không bị cảm lạnh, bọn họ không quấn là chuyện của bọn họ, em phải quấn khăn.”
Cuối thu tới, Hạ Thụ đã có dấu hiệu bị cảm lạnh.
Có lẽ cũng là do dạo này nhàn rỗi, lúc trước ở Đế Đô làm người đại diện, cô bận rộn cả ngày, áp lực lớn, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, người lúc nào cũng căng như là dây cót.
Bây giờ dây cót bị đứt, những bệnh nhỏ nhặt trước đó cô tích lũy cũng kéo đến, thêm lý do khí hậu, sức đề kháng của cô giảm rất nhiều.
Cô ghét bị cảm lạnh từ khi còn nhỏ.
Hạ Thụ nhớ rằng lúc nhỏ cô bị ốm, liên tục sốt cao, mãi đến mùa đông mới khá hơn một chút.
Bây giờ trước khi cô sinh bệnh, anh phải cố gắng bảo vệ hết thảy cho cô, sức đề kháng của cô dạo này cũng tăng lên một chút.
“Bệnh thì bệnh thôi.” Hạ Thụ bĩu môi, dáng vẻ không quan tâm, cô thân thiết kéo tay anh: “Bị bệnh rất tốt, dù sao cũng có anh chăm sóc em.
Em bị bệnh cả đời, anh sẽ càng đối xử đặc biệt với em, em ước gì mình bị bệnh!”
“Em không bị bệnh, anh cũng sẽ chăm sóc em.” Hoắc Cận Hành đưa tay xoa gò má cô, trong con người sâu và đen phản chiếu hình ảnh của cô: “Dạo này em không vận động, thể lực quá kém, ngày mai dậy sớm đi chạy bộ cùng anh.”
“Dạ?” Hạ Thụ trợn tròn mắt như nai con: “Chạy bộ? Em không muốn chạy bộ.
A Hành, chúng ta đừng chạy bộ được không, chạy bộ rất mệt, em không muốn.”
“Không được.”
“Em, em cam đoan không để bị bệnh, còn không được sao!” Cô dơ ba ngón tay thề, ngọt ngào làm nũng: “Em sẽ nghe lời anh, quấn khăn quàng cổ cẩn thận, mặc quần áo dày! Không đá chăn, không để chân trần! Ăn cơm, đi ngủ đúng giờ.
Không chạy bộ nhé? A Hành, A Hành, A hành ~”
Cô lắc lắc góc tay áo của anh, ánh mắt phát sáng, giống như con mèo con ăn vụng cá nhưng lại giả vờ đáng thương.
Hoắc Cận Hành cười rũ mắt nhìn cô, anh nói: “Nếu không làm được như lòi em nói thì sao?”
“Nếu không làm được…” Ánh mắt cô tinh nghịch: “Nếu không làm được sẽ sinh bệnh! Em bị ốm, anh cũng không bỏ được em, đúng không?”
Anh chỉ biết cười.
Hoắc Cận Hành nghiến răng nhìn cô vài giây, anh đưa tay muốn búng trán cô.
Hạ Thụ có kinh nghiệm, cô nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay anh.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh bị cô nắm trong tay, cô hôn bẹp lên tay anh không chút rụt rè.
Trong lòng Hoắc Cận Hành mềm nhũn như bông, anh không kiềm được cong môi lên.
Cung Thiếu Niên vẫn như vậy.
Nhưng vài năm qua, có vẻ nó to hơn, cũng phát triển hơn.
Cành lá của cây leo trên tòa nhà cũ khô héo, để lại một vài chiếc lá màu đỏ đung đưa theo gió.
Thứ bảy rất nhiều người, chương trình học ở Cung Thiếu Niên chia thành rất nhiều giờ, trong sân lúc nào cũng có phụ huynh và học sinh ra vào.
Tòa âm nhạc và phòng Taekwondo không ở cùng một chỗ, Hạ Thụ đứng ở chỗ xa xa nhìn tòa âm nhạc quen thuộc, cô im lặng một lúc lâu.
Hoắc Cận Hành nắm chặt tay cô: “Đi xem không?”
“Không…” Hạ Thụ rũ mắt.
Không muốn tức cảnh sinh tình.
Huống chi, không biết cô giáo từng dạy cô có còn dạy ở đây không.
Bọn họ đối xử tốt với cô như vậy, ôm kỳ vọng rất lớn với cô, nhưng ngày rời đi, cô còn không chào họ một câu.
Hoắc Cận Hành dẫn cô đi vào phòng tập Taewondo.
Võ quán taekwondo vẫn do Ngụy Đông quản lý, huấn luyện viên vô địch đã dạy dỗ anh mười năm, miệng lưỡi sắc bén, nghiêm khắc nhưng trái tim lại là trái tim đậu hũ.
Hôm nay là lớp học thiếu nhi, lúc họ đi vào, Vệ Đông đang đứng ở đại sảnh nhìn nhóm học trò tập luyện, tiếng la hét mắng mỏ giống y như trong ký ức của anh.
“Huấn luyện viên.”
Trong chớp mắt khi Vệ Đông ngoảnh lại nhìn thấy Hoắc Cận Hành, đầu óc ông ấy lang thang vài giây, sau đó mới bừng tỉnh: “Tống Hành?”
Người đàn ông trước mặt cao lớn, bờ vai rộng, khuôn mặt non nớt và nghiêm nghị đã biến mất, anh trở nên trưởng thành và kiềm chế hơn.
Anh đã không còn là chàng trai gầy gò trầm lặng đó, Vệ Đông vẫn nhớ về chàng trai gầy gò yếu đuối ấy, lúc nào cũng bị thương.
Hoắc Cận Hành nói: “Là em.”
Nghe vậy, Vệ Đông tiến lên, ông ấy đấm một cú vào vai anh không chút khách khí, nói to: “Thằng nhóc này! Không phải cậu ‘chết’ nhiều năm rồi sao, đây là xác chết vùng dậy sao!”
Hoắc Cận Hành bật cười.
Tình huống của Hoắc Cận Hành hơi khác Hạ Thụ.
Năm đó anh không vội rời đi, trước khi đi còn chào tạm biệt Vệ Đông, Vệ Đông không có nhiều học sinh khiến ông ấy kiêu ngạo, Tống Hằng chính là một trong số đó.
Khi Vệ Đông biết anh phải rời đi, trong lòng ông ấy rất tiếc nuối.
Hoắc Cận Hành nhớ những lời Vệ Đông nói với anh sau buổi học cuối cùng.
Dù anh rời đi, nhưng ông ấy vẫn kỳ vọng, sau này dù anh làm gì cũng không từ bỏ Taekwondo.
Hoắc Cận Hành đồng ý.
Anh cũng làm được.
Học viên lớp thiếu như gần như đều là những cậu nhóc từ bốn đến sáu tuổi, chúng thấy huấn luyện viên đang nói chuyện với hai anh chị đẹp trai, xinh gái, tính tò mò của trẻ con trỗi dậy, cả đám không lo luyện tập, đều tụ lại một chỗ mong ngóng nhìn bọn họ.
Vệ Đông không nghe thấy tiếng luyện tập, ông ấy quay lại, hung dữ nói: “Đang làm gì thế? Nếu dám lười biếng sẽ phạt mười lần!”
Bọn nhóc rùng mình, vội vàng tập luyện quy củ.
Hoắc Cận Hành vô thức bịt tai của Hạ Thụ lại.
Hạ Thụ quả thật bị dọa sợ, nhưng lại bỗng thấy buồn cô, cô nhìn Vệ Đông, rồi cười trộm nhìn Hoắc Cận Hành.
Hoắc Cận Hành trêu chọc: “Huấn luyện viên, đã nhiều năm vậy rồi, sao thầy vẫn như cũ thế, vẫn rất dọa người.”
“Không dọa mà được sao!” Vệ Đông phản kích: “Một đứa lười thì tất cả đều lười, thầy nghiêm khắc mới tạo nên học trò giỏi, nếu không phải tôi làm như vậy, cậu có được như ngày hôm nay không?” Ông ấy khinh thường nhìn anh: “Đừng nói đến bọn nhóc đó, lúc trước cậu cũng rất lười biếng, đừng tưởng tôi không nhớ rõ.”
Hoắc Cận Hành đáp lời: “Đúng đúng, thầy nói đúng cả.”
Vợ của Vệ Đông, Lương Anh cũng ở đây.
Trước đó, Hoắc Cận Hành làm học trò của Vệ Đông, anh cũng từng gặp bà ấy vài lần.
Lương Anh cũng rất có ấn tượng với cậu học trò này của chồng, khi bà ấy nhìn thấy anh cũng rất ngạc nhiên: “Tống Hành?”
“Chào cô.” Hoắc Cận Hành chào hỏi.
Ánh mắt bà ấy lướt qua Hạ Thụ đứng sau anh.
Hạ Thụ nhát gan, cô gật đầu chào bà ấy.
Sau khi trò chuyện một lúc, Vệ Đông nói: “Không nói đến chúng tôi nữa, mấy năm nay cậu không quên những điều tôi dạy đó chứ! Trước kia tôi đã nói cậu không thích hợp học Taekwondo, thật sự là quá lãng phí!”
Ông ấy vừa nói vừa lắc đầu, dáng vẻ rất khinh thường, nhưng thật ra là đang tiếc nuối.
“Không có, huấn luyện viên.” Hoắc Cận Hành nói: “Em vẫn luôn kiên trì, chưa từng quên.”
“Thật không?”
“Thật ạ.”
Vệ Đông có vẻ không tin, ông ấy nhìn anh một lượt từ trên xuống.
Năm đó, dáng người Hoắc Cận Hành đã cao, tỉ lệ cơ thể rất tốt.
Ông ấy nhớ ban đầu mình nói anh không hợp Taekwondo là vì cơ thể anh quá gầy gò, sau đó thiếu niên dậy thì xuất sắc hơn, Vệ Đông cảm thấy may mắn vì không đánh mất một hật mầm tốt.
Bây giờ anh càng có vẻ kiêu ngạo khí chất hơn lúc còn niên thiếu, Vệ Đông có một suy nghĩ: “Hai ta tập luyện chút không?”
Hoắc Cận Hành nhìn vẻ mặt lo lắng của Hạ Thụ, anh cười đồng ý: “Được.”
–
Hoắc Cận Hành không có đồng phục, Vệ Đông mượn cho anh một bộ mới.
Phòng thay đồ của phòng Taekwondo vẫn ở vị trí cũ, anh đi thay quần áo.
Hạ Thụ lo lắng, cô vội vàng đuổi theo, đứng chờ bên ngoài phòng thay đồ.
Hơn mười phút sau cửa bị đẩy ra, Hạ Thụ gọi: “A Hành.”
Không ngờ cô lại chờ bên ngoài, Hoắc Cận Hành dừng lại.
Nắng chiều mùa thu rực rỡ, người đàn ông đắm chìm trong ánh sáng, anh cao lớn, đồng phục trắng như tuyết, sạch sẽ không tì vết.
Khi nhìn thấy anh, Hạ Thụ sững sờ, sau đó kinh ngạc nhìn anh không chớp mắt.
Thật ra Hạ Thụ không nói, lúc nhỏ, cô rất thích nhìn A Hành mặc đồng phục Taekwondo.
Màu trắng thuần khiết, giống như mùa đông, bên ngoài vừa trải qua một trận tuyết lớn, toàn bộ mọi thứ đều trắng xóa, không dính tạp chất.
Anh cao, gầy, nhưng lưng luôn luôn thẳng tắp, con người dù thất bại, đau khổ nhưng cũng không thể khom lưng, cúi đầu.
Hạ Thụ cảm thấy anh rất hợp mặc trắng, anh mặc đồ màu trắng giống như cây tùng đứng thẳng tắp kiên cường trong bão tuyết.
Nhưng cô thấy anh rất ít mặc màu trắng.
Cô không muốn nhìn anh tập luyện… Không muốn nhìn những cú đá rơi xuống người anh.
Càng sợ nhìn thấy anh bị thương, khoảnh khắc đó, cô cảm giác cơ thể mình cũng đau theo anh.
Hoắc Cận Hành đến gần cô: “Làm sao vậy?”
Cô ngẩng đầu, khẽ chớp mắt.
Hoắc Cận Hành thấy cô không nói gì, anh xoa má cô: “Hạ Thụ?”
Ánh mắt Hạ Thụ rơi vào bên vành tai trái của anh, cô nhỏ giọng nói: “A Hành, tai anh dính gì đó… Anh cúi người xuống, em lấy xuống giúp anh.”
Hoắc Cận Hành nghi ngờ, nhưng cũng cúi người xuống theo cô.
Anh vừa cúi đầu xuống, Hạ Thụ bỗng ôm lấy cổ anh, hôn lên hai má anh.
Hoắc Cận Hành cứng đờ, anh nhìn cô, con ngươi thâm thúy.
“A Hành.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cười nói: “Sao anh lại đẹp trai như vậy!”.