Hạ Thụ ngây người.
Kết hôn sao…
Dường như Hạ Thụ chưa thật sự nghĩ đến vấn đề này, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Liệu có sớm quá không? Em còn muốn học xong đại học…”
Mặt cô hơi hồng, đầu quả tim cũng nâng nâng, chiếc nhẫn trên tay cũng phát sáng.
“Không sớm.” Hoắc Cận Hành mỉm cười nhìn cô, nâng cằm cô nói: “Hạ Thụ, em hai mươi tư rồi.”
Hạ Thụ chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh, thở dài: “Vâng…”
Vậy nên?
Hoắc Cận Hành hôn lên đôi môi mềm mại của cô, giọng Hoắc Cận Hành du dương: “Anh đã đến chậm ba năm.”
Thật ra từ khi trở về từ Thanh Thành, anh đã lên kế Hoắc Cận Hành cho chuyện kết hôn.
Thế nhưng khi đó cô phải xử lý chuyện nhà họ Tưởng, vừa bận chuyện đó, vừa bận ôn thi đại học.
Hơn nữa nếu kết hôn, anh lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nên đã quyết định trì hoãn.
Ban đầu Hoắc Cận Hành muốn để Hạ Thụ quyết định toàn bộ hôn lễ.
Nhưng quay về Nam Xuyên, thái độ của một số người nhà Hoắc Cận Hành đã cho anh một tiếng chuông cảnh tỉnh.
Không muốn cô phải tủi thân, càng không muốn cô bị mọi người đồn đãi lung tung.
Như vậy cần phải cho cô một danh phận danh chính ngôn thuận.
Anh cũng rất mong muốn cho cô một danh phận.
Hạ Thụ không nhịn được cười: “Anh tin tưởng em vậy sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu, vén tóc mai của cô, bàn tay đè ở gáy cô, cúi xuống hôn cô.
Khi đứng dậy, anh thuận thế quỳ gối xuống, đưa tay ra làm động tác mời cô.
“Anh, anh làm gì vậy?” Hạ Thụ ngạc nhiên, vội vàng đỡ anh dậy, nhưng anh lại không chịu.
“Cầu hôn.” Hoắc Cận Hành mỉm cười, anh cầm tay cô nhẹ nhàng hôn, anh rất yêu thích chiếc nhẫn trên ngón tay cô: “Hạ Thụ.
tháng sáu năm nay, gả cho anh nhé.”
“Anh không muốn đợi nữa, anh không chờ được.”
Anh nôn nóng muốn viết tên cô và tên anh chung một chỗ, dùng tên cô quấn lấy anh cả đời.
Hạ Thụ không muốn thấy anh quỳ, cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, đỏ mặt thúc giục: “Anh, anh đứng lên trước đã! Đứng lên rồi nói!”
Anh không đứng dậy, dù cô có kéo như thế nào, anh cũng bất động, cười hỏi: “Vậy em có đồng ý không?”
Hạ Thụ cũng hết cách, cắn môi nhìn anh, bỗng quỳ gối, nhào vào ngực anh, cánh tay ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh.
Hoắc Cận Hành đỡ lưng cô, hơi nhíu mày: “Đứng lên, em đừng quỳ, trên đất lạnh.”
“Không phải chỉ kết hôn thôi sao.” Mặt cô đỏ như trái táo, nhìn khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, thấp giọng nói: “Vậy thì… Kết hôn thôi!”
–
Để thi đại học, Hạ Thụ học tập rất chăm chỉ.
Nhưng trước kỳ thi đại học, còn một chuyện vô cùng quan trọng đang dần tới.
– Cuộc thi nhạc nghệ Tây Dương của chính phủ.
Mặc dù đã qua nhiều năm, điểm xét tuyển của trường đại học A vẫn không hề giảm.
Nếu Hạ Thụ muốn đỗ ngành nghệ thuật của đại học A, cô phải nỗ lực trong cuộc thi nhạc nghệ.
Cuộc thi lần này, Hạ Thụ cũng chuẩn bị rất nhiều, cô muốn giành được thành tích tốt nhất.
Số lượng người theo dõi cuộc thi năm nay cũng cao chưa từng thấy.
Mặc dù ngành công nghiệp giải trí đang phát triển trong nước, nhưng nhạc nghệ Tây Dương chỉ được chú ý trong một phạm vi giới hạn, không thể so sánh với các chương trình thực tập sinh giải trí.
Nhưng có lẽ vì năm nay Hạ Thụ báo danh, hơn nữa đêm trước cuộc thi, Cố Vũ Thuần, Tần Dã, giải trí Tần thị, giải trí Hoa Nhất… Rất nhiều đại V đều chuyển tiếp ủng hộ, khiến số người chú ý đến cuộc thi này tăng cao, đến cả giá vé vào cửa cũng bị tăng lên.
Thậm chí # Hạ Thụ tham gia cuộc thi của chính phủphủ# cũng bị đẩy lên hotsearch.
[ Thật sự rất lâu rồi không thấy Hạ Thụ, chắc cô ấy sẽ đạt được thành tích cao nhỉ?]
[ Chắc chắn là vậy! Cũng không phải mọi người chưa thấy trình độ của cô ấy, lần này phải đạt được giải nhất!]
[ Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tiên nữ kéo đàn! Vui vẻ!]
[ Rất hâm mộ Hạ Thụ! Có nhiều người cổ vũ cho cô ấy như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông chỉ lớn cổ vũ cuộc thi đó, ha ha ha!]
[ Ha ha ha, Quân Dục còn chưa lên tiếng đâu! Thể diện của nhị thiếu phu nhân! Cho dù kết quả thế nào tôi đều cho Hạ Thụ một phiếu!]
[ Hạ Thụ cố lên! Hạ Thụ tất thắng!]
Thế nhưng có cư dân mạng vui mừng vì cuối cùng có thể nhìn thấy Hạ Thụ kéo đàn, nhưng cũng có người buồn muốn khóc.
Hàng năm số học sinh giành được điểm cộng đại học từ cuộc thi của chính phủ có thể đếm trên đầu ngón tay, năm nay lại gặp đối thủ cạnh tranh có năng lực như là ngôi sao.
Bọn họ đều uể oải.
[ Tôi khóc đây… Tôi thật sự chuẩn bị cho trận đấu này rất kỹ càng, tại sao lại gặp Hạ Thụ chứ.]
[ Không phải chứ, hu hu, tôi điên mất, khóc.]
[ Không nói nhiều chỉ một chữ thôi: Thảm!]
[ Thảm +1]
[ Thảm +2]
[ Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng năm sau thi lại rồi, ha ha!]
…
Dư luận bàn tán xôn xao, cuối cùng cuộc thi chính phủ cũng diễn ra dưới sự chờ mong của mọi người.
Bây giờ với sự thịnh hành của truyền thông, cuộc thi không chỉ có hình thức giám khảo chấm điểm, mà còn có thêm mục bỏ phiếu trên mạng, cả cuộc thi đều được phát sóng trực tiếp.
Nhưng để đề phòng thí sinh gian lận phiếu bầu, tỉ lệ phiếu trên mạng chỉ đóng một phần rất nhỏ.
Thế nhưng vẫn thu hút không ít cư dân mạng vào xem phát sóng trực tiếp đúng giờ.
Ngày diễn ra cuộc thi, Hạ Thụ đến rất sớm.
Cuộc thi phía chính phủ diễn ra ngay ở Đế Đô, khi Hạ Thụ chuẩn bị phía sau cánh gà, cô còn tình cờ gặp Quan Hiểu Lộ năm nay cũng thi đại học.
Quan Hiểu Lộ cười khanh khách chào hỏi: “Đàn chị, mặc dù quan hệ giữa hai ta tốt, nhưng em cũng sẽ không nhường chị đâu, chị chờ đó!”
Hạ Thụ mỉm cười: “Vậy chị mỏi mắt trông chờ nha!”
Hai cô gái đều bật cười.
Trước khi bắt đầu cuộc thi, Hạ Thụ bỗng nhận được một tin nhắn: [ Phía Tây hậu trường.]
Cô ngạc nhiên, vội chạy ra, quả nhiên đã thấy Hoắc Cận Hành không biết đến từ lúc nào.
Chắc hẳn là anh vội vàng tới, còn chưa kịp thay bộ âu phục và dày gia chỉnh tề.
Anh vẫn đang đeo tai nghe nói chuyện điện thoại.
Ánh mắt dừng trên màn hình Wechat trên điện thoại, màn hình điện thoại phản chiếu trong mắt anh.
Hạ Thụ không muốn quấy rầy anh, cô đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn anh, mắt lóe sáng.
Xung quanh có rất nhiều thí sinh dự thi và người nhà lui tới, những người đi ngang qua anh đều chú ý đến anh.
Hạ Thụ lại không nhận ra, trong tầm nhìn của cô chỉ có mình anh.
Hoắc Cận Hành vô tình ngước lên thì nhìn thấy Hạ Thụ.
Anh mỉm cười với cô.
Hoắc Cận Hành nói gì đó với người bên kia điện thoại, sau đó anh cúp máy, đi về phía cô.
Hạ Thụ nói: “A Hành.”
Hôm nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu trắng, khảm chỉ bạc, lung linh dưới ánh sáng.
Mái tóc dài hơi xoăn, trang điểm tinh tế, khóe mắt còn dính hình ngôi sao nhỏ, giống như yêu tinh.
Anh vô thức nhìn thêm vài giây, khóe môi mỉm cười: “Em rất đẹp.”
Hoắc Cận Hành có ấn tượng sâu đậm, tám năm trước, ngày anh rời đi, lúc đó cô từ bỏ thi đấu chạy về phía anh, cũng như vậy.
Cô đã trở lại.
Hạ Thụ cũng vô thức nở nụ cười, ôm lấy cánh tay anh lắc lắc: “Sao anh lị tới đây?”
Hôm nay là ngày làm việc, cô biết anh bận, không ngờ anh sẽ đến đây.
Hoắc Cận Hành không đáp, chỉ hỏi cô: “Hồi hộp không?”
“Vâng… Lúc nãy có hơi hồi hộp.” Cô cười tủm tỉm nói: “Thế nhưng bây giờ không còn nữa!”
Anh đã đến rồi, cô không sợ nữa.
Đầu ngón tay Hoắc Cận Hành sờ lên ngôi sao nhỏ trên khóe mắt cô, hôn lên trán cô.
Hạ Thụ nhắm mặt lại.
“Hạ Thụ, hôm nay là sân nhà của em.”
Chậm rãi tách ra, con ngươi của anh phản chiếu hình bóng cô gái như yêu tinh, ánh mắt anh dịu dàng: “Những thứ này đều thuộc về am, mặc dù em trì hoãn, nhưng rồi nó sẽ trở lại.”
…
Cuộc thi chính thức bắt đầu, số thứ tự lên sân khấu của Hạ Thụ là mười hai.
Ban đầu trong phòng phát sóng trực tiếp không có quá nhiều người, nhưng khi Hạ Thư lên sân khấu, một đám người điên cuồng xông vào, oanh tạc phần bình luận.
[A a đến rồi, đến rồi!]
[ Hạ Thụ, Hạ Thụ, Hạ Thụ! Hạ Thụ đến rồi!]
[ Hạ Thụ tiến lên!]
Điều khiến Hạ Thụ không ngờ được là, mặc dù cô không phải là người trong giới giải trí, thậm chí còn không mở tài khoản Weibo.
Thế nhưng ở hiện trường còn có rất nhiều người đến vì cô, đều cầm biểu ngữ cổ vũ cô.
Dưới ánh đèn sân khấu, cô nhìn thấy trên tấm bảng viết-
[ Hạ hoa phồn thịnh, bóng cây xanh tốt.
Hạ Thụ cố lên!]
Cô cúi chào mọi người.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Cố Vũ Thuần cũng có mặt ở hiện trường, cô ấy ngồi một hàng với Hoắc Cận Hành, Thẩm Hoài Xuyên, Tần Xu, cô ấy cầm điện thoại xem bình luận trên phát sóng trực tiếp.
Hạ Thụ giới thiệu bản thân với giám khảo và khán giả, cô bắt đầu cầm đàn và chơi khúc nhạc mình dự thi.
Giai điệu nhẹ nhàng, mềm mại lan ra từng góc hội trường thi đấu, giống như gió, giống như nước, trong suốt, linh hoạt, kỳ ảo, không nắm được.
Làn sóng bình luận điên cuồng.
[ Moonlight!]
[ Moonlight đến rồi chị em ơi! Hạ Thụ tiến lên!]
[ Tôi thích nhất là Moonlight Hạ Thụ kéo, a a a!]
Lúc này, ánh đèn sân khấu rọi vào người cô, chỉ bạc trên váy cô phát sáng theo ánh đèn, giống như lúc này ngân hà trên bầu trời đều rơi xuống người cô.
Trong bóng đêm, cô lại trắng thuần, không nhiễm một hạt bụi.
Hoắc Cận Hành nhìn không rời mắt.
Có lời khen, đương nhiên cũng có lời chê, có rất nhiều bình luận tiêu cực tấn công.
[ Có cái gì đâu mà thổi phồng! Tôi nghi ngờ có phải cô ta mua thủy quân hay không, cô ta biết chơi mỗi một bài Moonlight thôi sao?]
[ Đúng vậy! Tôi nghe mà muốn ói! Có cái gì mà khoe khoang chứ!]
[ Đúng vậy! Chúc mừng thất bại!]
Cố Vũ Thuần cực kỳ tức giận, cô ấy thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp, nhưng lại quên mất trả lời bình luận ở Weibo sẽ trực tiếp tự đăng lên Weibo cá nhân*, gián tiếp huy động một số fan của Cố Vũ Thuần vào phản hắc.
* Cái này mình cũng không rõ lắm
Cuộc thi còn chưa kết thúc, # Fans Cố Vũ Thuần phản hắc giúp Hạ Thụ# nhanh chóng leo lên hotsearch, tạo nên một cơn sóng lớn trên mạng.
Giai điệu trên sân khấu bỗng thay đổi, khiến Cố Vũ Thuần nhảy dựng.
Ban đầu Cố Vũ Thuần còn tưởng Hạ Thụ kéo sai âm.
nhưng giây tiếp theo, phong cách giai điệu đột nhiên thay đổi hoàn toàn, từ dịu dàng trở nên dồn dập, vang dội.
Giống như trời đêm có vô số mây đen che khuất ánh trăng, bỗng có tiếng sấm, mưa rào cuồng phong, dồn dập khiến con người cũng rung động theo giai điệu.
Phần bình luận im lặng hai giây, sau đó bùng nổ!
[ A a a biến tấu!]
[ Cô ấy biến tấu Moonlight lại sao? Đoạn này trâu bò thật đấy!]
[ Chết tiệt, tôi thích đoạn này, tôi nghe ra tiếng gió cuốn!]
Giai điệu càng ngày càng nhanh, cơ thể Hạ Thụ chìm trong ánh sáng, ngón tay lướt qua dây đàn giống như con bướm trắng tung bay, cô như chìm đắm trong thế giới của violon.
Lúc này bầu không khí ở hiện trường như bị kéo căng đến tận cùng sợi dây, sau đó một giây trước khi sợi dây đứt, tất cả sấm gió đều yên lặng, mây đen rút đi, trăng sao lại xuất hiện, lại trở về hình dáng vốn có.
Khi tiếng đàn dừng lại, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Hạ Thụ cúi chào cảm ơn, bắt đầu trả lời câu hỏi về phần thi của mình.
Thật ra Hạ Thụ cũng biết, nhiều năm như vậy chỉ dựa vào >, sẽ khiến mọi người có cảm giác nhàm chán, chỉ biết chơi bài này.
Vậy nên khi chuẩn bị ca khúc thi đầu, cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định biến tấu một đoạn.
Ánh trăng của cô đã không phải là ánh trăng năm đó.
Nhưng mưa gió ngừng lại, mây đen tan hết, ánh trăng vẫn sáng ngời thuần khiết như cũ.
Kết thúc phần trình bày phần thi, không hiểu tại sao, tổ quay phim cho khán giả dưới sân khấu xem một hình ảnh trên màn hình lớn.
Có người nhạy bén nhận ra.
[ Hoắc Cận Hành! Hình như tôi nhìn thấy Hoắc Cận Hành! Mọi người có thấy không!]
[ Có thấy! Thứ mười hai từ bên trái sang, hàng ghế thứ sáu!]
[ Anh ấy đang nhìn Hạ Thụ! Nhìn chằm chằm luôn, mọi người phát hiện ra không?]
[ Hôm nay không phải ngày nghỉ, anh ấy không phải đi làm sao? Thế nhưng ánh mắt anh ấy cực kỳ chuyên chú, cực kỳ dịu dàng!]
Cuối ngày hôm đó, Cố Vũ Thuần trả lời một bình luận cuối cùng trên Weibo là:
[ Không có gì ngạc nhiên.]
[ Nơi nào có Hạ Thụ, nơi đó có ánh mắt của Hoắc Cận Hành.]
–
Ngày 7, 8 tháng 6 diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mặc dù hai năm nay Hạ Thụ sống ở Đế Đô, nhưng hộ khẩu vẫn ỏ Thanh Thành, học bạ cũng ở Nhất Trung Thanh Thành.
Trước kỳ thi một tuần, Hạ Thụ trở về Thanh Thành.
Hoắc Cận Hành đã bàn giao tất cả công việc từ cuối tháng 5 đến giữa tháng 6, yên tâm trở lại Thanh Thành với Hạ Thụ.
Hạ Thụ còn vì chuyện này mà vừa áy náy vừa lo lắng, cô nhiều lần khuyên anh không cần bỏ việc công vì việc riêng, cô có thể tự giải quyết được.
Hoắc Cận Hành rất kiên trì: “Không coi là bỏ việc công vì việc riêng, chuyện của em mới là quan trọng nhất.”
Hạ Thụ mắng anh vài câu.
Mấy tháng nay, bởi vì có Hoắc Cận Hành hết lòng dạy kèm, thành tích toán học của Hạ Thụ đã tương đối ổn định.
Còn thành tích mấy môn khác của cô vẫn rất tốt.
Mấy hôm nay, Hoắc Cận Hành chủ yếu bảo cô thả lỏng tâm trạng, không cần ngày nào cũng làm đề, cố gắng giảm bớt áp lực chô cô.
Hai ngày thi đại học đúng vào khoảng kỳ s1nh lý của Hạ Thụ, anh mất rất nhiều tâm tư về các công thức nấu ăn mấy bữa nay.
Cũng may trước hai ngày thi, kinh nguyệt của cô đã hết, cô được anh chăm sóc chu đáo, cũng không phải chịu đau.
Ngày 7 tháng 6, thời tiết Thanh Thành trong xanh, gió nhẹ khoan khóa.
Sáng sớm đến trường thi, Hạ Thụ còn gặp Từ Linh, cô ấy cười cổ vũ cô: “Hạ Thụ thi tốt nhé, chắc chắn em sẽ đậu đại học A!’
Hạ Thụ nói vài câu cam đoan.
Trước khi vào, Hoắc Cận Hành còn gọi cô lại, bảo cô chờ một chút.
“Sao vậy?” Hạ Thụ ngoái đầu lại nhìn anh.
Anh tháo dây chuyền mặt gỗ trên cổ mình xuống, cẩn thận đeo lên cổ cô: “Mang theo thứ này.”
Hoắc Cận Hành dịu dàng xoa đầu cô: “Bùa hộ mệnh.”
Hạ Thụ sững sờ, đầu ngón tay sờ lên mặt gỗ trước ngực.
Vòng cổ mặt ngọc của anh có viết chữ, không thể mang vào phòng thi, sáng sớm nay cô đã cất cẩn thận vào hộp.
Sau nhiều năm, mùi gỗ càng ngày càng đậm, phảng phất hơi thở của anh, cô rất thích.
Hạ Thụ ngẩng đầu cười: “Có tác dụng sao?”
“Đương nhiên.” Anh nói: “Lúc trước anh dựa vào nó để thi đỗ.”
Hai má Hạ Thụ hồng hồng, ánh mắt lấp lánh.
Sau khi vào phòng thi, kiểm tra cơ thể, Hạ Thụ ngồi vào vị trí của mình.
Giám thị cho xem minh chứng túi đựng đề thi được niêm phong, sau đó phát đề thi, mọi người khoanh tay trên bàn, bắt đầu đợi tiếng chuông làm đau.
Khoảnh khắc tiếng chuông ở hành lang vang lên…
Trong phòng chỉ có tiếng bút và tiếng lật giấy, đó là âm thanh từ thanh xuân đến tương lai.
Hạ Thụ nhìn số báo danh trên góc bàn, cô lấy bút viết…
XX150100130320
Hạ Thụ.
Nắng ngoài cửa sổ hắt vào mặt đề thi, Hạ Thụ nhìn bầu trời bên ngoài, cầm mặt dây chuyền bằng gỗ để lên môi khẽ hôn, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay.
…
Năm mười sáu tuổi ấy, Hạ Thụ từng có hai khát vọng.
Đại học A và ah.
Bây giờ anh chính là người tốt nhất thế giới ở bên cạnh cô.
Vậy tiếp theo…
Đại học A.
Cô chắc chắn sẽ đến!.