Anh Chiếu Lương Tiêu


Cơ thể bán ma, nếu muốn che giấu Ma khí thì nhất định không được ăn ngũ cốc, đây là kiến thức thông thường mà Hạ Lan Tiêu đã biết ngay từ khi còn nhỏ, nhưng Nhân tộc thì rất ít người biết đến.
 
Thứ nhất là do xác suất để Nhân tộc và Ma tộc kết hợp vượt chủng tộc sinh ra bán Ma là cực kỳ nhỏ.

Và thứ hai là bán Ma lựa chọn sinh sống ở Nhân giới sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật như vậy cho người khác.
 
Hơn nữa Hạ Lan Tiêu chính là bán ma được sinh ra với xác suất cực kỳ bé nhỏ này.

 
Hắn chưa bao giờ gặp phụ thân của mình, bên người mẫu thân lại có mấy nam sủng nhưng đó đều không phải là phụ thân của hắn.
 
Mẫu thân nói với hắn rằng phụ thân hắn là Ma tộc nên trong cơ thể hắn mang một nửa dòng máu của Ma tộc.

Hạ Lan thị lấy huyết thống của mẫu thân hắn vi tôn nên phụ thân hắn là ai không quan trọng vì vậy Hạ Lan Tiêu chưa từng nghĩ đến việc tìm kiếm phụ thân.
 
Nửa dòng máu Ma tộc này đã liên lụy hắn không ít.


Để che dấu Ma khí, hàng tháng hắn phải sử dụng bí dược do Hạ Lan thị chế ra mới có thể ăn uống bình thường.
 
Từ khi có thể ghi nhớ, hắn chưa từng ăn cùng bàn với người khác, mọi chuyện cơm nước hàng ngày của hắn đều có người phụ trách chuẩn bị lo liệu, hắn không thể tham ăn cũng không thể ham chơi.
 
Nữ tử kế thừa gia nghiệp còn nam tử được đưa đi tu tiên, đây là truyền thống đã tồn tại hàng nghìn năm của Hạ Lan thị.

Thế nhưng tuy nam tử được phái tới tiên môn có thể trở thành người tài giỏi che chở của gia tộc nhưng thế hệ nào cũng có người không đáng tin cậy, dù sao thì đường vào tiên môn sâu tựa biển, con đường cầu tiên vấn đạo dài đằng đẵng biết bao, vào lễ cập quán còn phải vứt bỏ họ dưới phàm trần, bị tiên môn ban tên mới.
 
Chuyện con cháu của Hạ Lan thị đã mất đi họ còn bằng lòng phụng dưỡng ba mẹ hay không thực ra không thể biết được.

Vì vậy nữ tử coi giữ gia nghiệp còn phải tiếp thu sự giáo dục nghiêm khắc hơn, như vậy họ mới có đủ tư cách trở thành gia chủ đạt tiêu chuẩn.
 
Là con trai của gia chủ, Hạ Lan Tiêu không nhận thấy sự phân biệt đối xử này.

Lúc nhỏ, một số con cháu cùng thế hệ với hắn cũng đã từng đi học và chơi bịt mắt bắt dê cùng với hắn.
 

Khi lớn hơn, tất cả đều được gửi đến sân tập võ.
 
Hạ Lan thị thượng võ, cả nam và nữ đều có thân tình cao lớn thon dài, võ nghệ đầy mình.

Ở cái tuổi còn chưa vững cầm đao còn phải bắt chước dáng vẻ của người lớn loay hoay ra chiêu thì lúc máu anh hùng chính trực dồn lên não thì chiến đấu ác liệt cũng là chuyện bình thường.

Nhưng có người lớn trông chừng nên chung quy cũng sẽ không gây ra chuyện gì lớn.
 
Sai lầm duy nhất xảy ra khi Hạ Lan Tiêu tám tuổi.
 
Trên sân tập võ, hắn bị biểu muội cao hơn nửa cái đầu một cước đá ngã lăn ra đất, biểu muội cầm đao gỗ không kìm được mà bổ thẳng vào đầu hắn.

Thanh kiếm gỗ của hắn đã sớm tuột khỏi tay vì vậy trong hốt hoảng hắn đành phải vươn cánh tay ra đỡ lấy.


Chỉ thấy trên sân tập võ lóe lên một tia sáng màu tím, khi hắn phục hồi tinh thần lại thì thân thể biểu muội đã bị hắn hất văng ra xa như diều đứt dây.
 
Cũng may là mẫu thân đỡ lấy nàng ấy kịp thời nên chưa tạo thành sai lầm lớn.
 
Xung quanh truyền đến tiếng xì xào bàn tán, hắn ngơ ngác nhìn bốn phía mới phát hiện vẻ mặt của tất cả mọi người đều khiếp sợ.
 
Số người ở Hạ Lan biết hắn là bán ma lác đác không có mấy, những người vây xem ở trên sân tập võ nên bị bịt miệng thì đều đã bịt miệng, nên bị trấn an thì đều đã trấn an cho nên miễn cưỡng ép được chuyện này xuống.

Biểu muội phải nằm trên giường điều dưỡng một tháng thì thân thể mới khôi phục bình thường.
 
Mẫu thân sợ hắn mất không khống chế được tiết Ma khí ra ngoài và lỡ tay làm tổn thương người khác lần nữa nên kể từ đó hắn không được phép tiếp xúc quá nhiều với các bạn cùng tuổi, lúc đi học tập võ đều có người phụ trách dạy riêng hắn.
 
"Tiêu Nhi, tuổi con còn nhỏ thêm nữa là Ma khí không ổn định, khi nào mà con còn chưa khống chế được Ma khí mình thì con sẽ gây thương tổn cho những người xung quanh." Mẫu thân ngồi xổm xuống trước mặt hắn khuyên hắn: "Con cũng không muốn nhìn thấy những người khác vì con mà bị thương đúng không?"
 
"Vâng." Trong lòng cảm thấy áy náy, hai mắt hắn đỏ hoe nức nở nói: "Mẫu thân, con không cố ý đâu."
 
Mẫu thân sờ mặt hắn an ủi: "Mẫu thân hiểu được, Tiêu Nhi ngoan nhất mà."
 
Sau đó khi hắn có thể khống chế được tốt Ma khí rồi thì hắn chắc chắn sẽ không lỡ tay để lộ ra ngoài nữa.

Thế nhưng hắn cũng dần mất đi ý nghĩ muốn gần gũi với người khác, dần trở nên trầm lặng u uất.

 
Hắn cứ như vậy được người khác chăm sóc cho đến khi hắn đến tuổi được đưa tới tiên môn.
 
Trước khi đi, mẫu thân nói với hắn rằng bà đã sắp xếp xong tất cả các mối quan hệ cho hắn rồi, chỉ cần lúc Cam Hoa chọn trúng hắn, hắn đi theo nàng ta là được.
 
"Cam Hoa trưởng lão?" Hắn rất hiếm thấy hỏi ngược lại một câu.
 
Mẫu thân nói: "Cam Hoa vừa tham tiền vừa ham vui thế nhưng huyễn thuật lại có một không hai trong thiên hạ, đi theo nàng ta tu tập huyễn thuật sẽ có lợi cho con.

Hơn nữa trong cơ thể con có Ma khí, mỗi tháng con phải dùng đan dược mới có thể ăn ngũ cốc như bình thường.

Đối với chuyện đệ tử của mình tu luyện như thế nào, Cam Hoa từ trước đến nay chưa bao giờ quản quá rộng, chỗ đó của nàng ta là nơi thích hợp nhất với con."
 
Hắn im lặng trong phút chốc rồi mới hỏi tiếp: "Vậy...!Anh Chiêu thì sao?"
 
"Anh Chiêu?" Trên mặt mẫu thân thoáng qua vẻ kinh ngạc: "Con biết đến cái tên này từ chỗ nào vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận