Những từ ngữ mang tính ám chỉ này giống hệt nắng gắt nhất trong ngày hè, truyền vào tai chàng thiếu niên, thổi bùng ngọn lửa dục vọng bị đè nén trong lòng hắn.
Hắn không dám nghĩ Anh Chiêu làm vậy vì mục đích gì, phải chăng nàng cũng thích hắn phần nào, hắn thật lòng muốn cho nàng cảm thấy dễ chịu.
Thế là hắn không còn băn khoăn cổ tay bị quấn băng vải kia nữa mà quyết định tự mình xác nhận.
Hắn dùng cả tay lẫn miệng, từ từ kiểm tra từng tấc da của sư phụ mình.
Bờ môi mềm mại lại dán lên chỗ da thịt non mềm nhất ở cánh tay phải của nàng, Anh Chiêu bị liếm hơi ngứa ngáy, bèn bật cười thành tiếng.
Tiếng cười vang vọng trong không gian tĩnh lặng nghe vui vẻ vô cùng, thế là Hạ Lan Tiêu cũng vui lây, ngậm đầu ngón tay nàng một cách dịu dàng và nâng niu.
Hành vi này khiến Anh Chiêu nhớ đến lần tu bổ miệng vết thương cho hắn, hắn đã vô thức ngậm lấy đầu ngón tay nàng, dường như hắn rất thích liếm ngón tay người khác.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy không vui, bèn sầm mặt khép hai ngón tay lại.
Thiếu niên không hề phòng bị nên lưỡi bị nàng kẹp trúng, không thể rút về, chỉ có thể mở miệng hít nhẹ một hơi.
Nhưng thiếu niên đang bị tình dục tra tấn không dừng lại, côn thịt đang cọ lung tung bất ngờ tiến vào giữa hai chân nàng, cho đến khi chạm đến tiểu huyệt khiến nàng run lên, dâm thủy bất ngờ tràn ra làm nàng rên rỉ nắm chặt tóc hắn.
Ngón tay của nàng không còn sức lực, thế là bèn buông lưỡi của hắn ra.
Hắn bèn nắm lấy cổ tay của nàng rồi hôn lên đó mới hỏi: “Như vậy người có thoải mái không?”
Thiếu niên trước giờ thông minh và hiếu học chỉ hỏi một cách đơn thuần nhưng ở trong tình huống này, câu hỏi của hắn có vẻ quá thô tục và vượt quá giới hạn.
Không ai dám nói chuyện với Anh Chiêu như vậy, nàng hơi thẹn thùng bèn vỗ vào mắt hắn: “Đừng có nói bậy.”
Có điều lúc này gương mặt của nàng đỏ hồng, giọng điệu nũng nịu không có vẻ gì là tức giận mà giống khích lệ hơn.
“Ồ.” Hạ Lan Tiêu sờ mặt, im lặng vâng theo, sau đó vòng tay đỡ lấy sống lưng của nàng theo mơ ước của nàng, ôm Anh Chiêu vào lòng, đâm côn thịt vào tiểu huyệt qua lớp vải vóc.
Hắn đè cánh tay nàng lên đỉnh đầu, sau đó lại hôn môi nàng như bị nghiện, thịt non giữa đôi chân bị đâm lung tung, chất nhờn trong tiểu huyệt tràn ra mất kiểm soát.
Rõ ràng Hạ Lan Tiêu vẫn chưa tiến vào nhưng vẫn khiến dâm thủy liên tục trào ra khỏi cơ thể của Anh Chiêu, đôi chân nàng run rẩy liên miên, vùng đất thần bí giữa chân tê dại, quần lót mỏng dánh bị mắc kẹt ở miệng huyệt như muốn xâm nhập vào trong.
Còn Hạ Lan Tiêu cũng không khá hơn bao nhiêu, ban đầu chàng thiếu niên với thể lực hơn người chỉ thở dốc nhưng cuối cùng hắn cũng không kìm được bắt đầu ngâm nga từng tiếng.
Tiếng rên rỉ trên đỉnh đầu Anh Chiêu bị lu mờ trước ánh nến sáng rỡ, hơi thở mang hương đào phả vào sợi tóc của nàng, thổi bùng lên ngọn lửa dục vọng đang quậy phá trong cơ thể nàng.
Anh Chiêu ôm đầu hắn khẽ xoa, động tác quen thuộc này khiến hai người đồng loạt sững sờ.
Nàng hơi xấu hổ, muốn rút tay về nhưng lại bị đối phương ôm chặt hơn.
Cánh tay khiến hắn yêu thương không nỡ rời đã bị hắn vứt đi, hắn vùi đầu vào cần cổ thon thả của nàng rồi cọ lấy cọ để như thú cưng.
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ Anh Chiêu, hắn dịu dàng hôn khắp từ cần cổ đến sau tai của nàng, sau đó ngậm lấy vành tai trắng nõn và bé xinh rồi khẽ há miệng gặm nhấm lấy nó.
Bàn tay to lớn không biết để đâu bèn vòng qua phía sau rồi nhẹ nhàng xoa tấm lưng của nàng, vạt áo bị hắn xoa nhăn nhúm nhưng điều khiến nàng buồn cười đó là hắn vẫn cẩn thận giữ bổn phận của một đệ tử, không dám đụng chạm vào những nơi không nên đụng.
Hai người không cởi áo ngoài, chỉ ôm chặt lấy nhau mà đã khiến hai cơ thể nóng rực như bị lửa đốt.
Hau bầu ngực của Anh Chiêu bị hắn đè chặt, rõ ràng hắn chỉ ma sát lung tung nhưng nhũ hoa lại bắt đầu ngứa ngáy mất kiểm soát.
Nàng khẽ thở dốc, nắm tay hắn đặt lên ngực mình, sau đó dứt khoát ra lệnh: “Xoa nơi này cho ta.”
Hạ Lan Tiêu chấn động, sau đó thực hiện mệnh lệnh của nàng.
Hắn không chỉ vươn hai tay xoa nắn hai bầu ngực tròn trịa của nàng mà còn không cần ai dạy cũng biết kẹp lấy hai nhũ hoa đang từ từ cương cứng.
Kỹ thuật non nớt dần dần trở nên thành thạo hơn.
Bầu ngực săn chắc vểnh lên dưới lớp váy vàng phớt đỏ, nhũ hoa cứng rắn nhô cao như muốn đâm toạc lớp vải, bị hắn lấy tay ấn xuống.
Đúng là dáng vẻ của đứa trẻ có được món đồ chơi mình thích, mãi mê không nỡ buông ra.
Hai mắt Anh Chiêu mông lung, bỗng nhiên cảm thấy nhũ hoa nóng lên, thì ra Hạ Lan Tiêu bất ngờ cúi xuống ngậm lấy hai quả anh đào qua lớp áo, cảm giác ngứa ngáy tê dại từ ngực lan ra khiến nàng rên lên một tiếng, uốn éo kịch liệt dưới người thiếu niên, dây lụa trên cổ chẳng biết đã rơi xuống đầu vai từ bao giờ.
Trong lúc không hay không biết, vạt áo đã được cởi ra phân nửa, để lộ bờ vai nõn nà thấm đẫm mồ hôi.
Hạ Lan Tiêu vô thức nắm lấy sợi dây áo yếm trên vai, sau đó nghịch ngợm quấn nó quanh đầu ngón tay của mình.
Hắn vẫn đang tập trung gặm cắn nhũ hoa của nàng, tạm thời không rảnh ngẩng đầu xem rốt cuộc thứ quấn trên tay mình là gì.
Bỗng nhiên lúc này Anh Chiêu nhớ tới lời dặn của Cam Hoa, tuyệt đối không được cởi áo lót, bằng không pháp thuật sẽ mất hiệu quả.
Ắt sẽ phải chết.
Dường như Hạ Lan Tiêu cảm thấy mút nhũ hoa qua lớp vải không thể thỏa mãn cơn ghiền, thế là bèn dời môi đến cổ của nàng, mơn trớn cần cổ và xương quai xanh giây lát.
Khi hắn sắp giật cái áo yếm đang treo hờ trên người Anh Chiêu thì đã bị nàng đè tay lại: “Hạ Lan Tiêu… Đợi đã!”
Giọng điệu của nàng lộ rõ vẻ gấp gáp và từ chối, Hạ Lan Tiêu hơi ngẩn người, một giọt mồ hôi lăn dài trên mặt hắn rồi rơi xuống bộ ngực để trần phân nửa của nàng.
Mặc dù nhẫn nhịn lúc này rất khó nhưng hắn vẫn nghe lời ngừng lại.
Tối nay hắn đã được quá nhiều.
Không thể lấp đầy lỗ hổng trong lòng cũng không sao, sư phụ bảo hắn dừng lại thì hắn sẽ dừng lại.
Hạ Lan Tiêu cuối đầu nhẹ nhàng hôn vào bên gáy của Anh Chiêu, sau đó mới thả lỏng tựa vào đầu vai của nàng để ổn định hô hấp.
Thế nhưng không ngờ Anh Chiêu bất ngờ nghiêng mặt, chóp mũi chạm vào chóp mũi của hắn.
Nàng duỗi tay nhẹ nhàng sờ vào nốt ruồi nho nhỏ ở chân mi bên mắt trái của hắn, sau đó thân mật hỏi: “Nếu ngươi muốn tiếp tục thì phải che mắt lại, ngươi chịu không?”