Chuyện này bàn bạc với Lâm Cảnh Chi thì dễ, ngay cả cha và mẹ lớn của anh rất ối dồi ôi cũng chấp nhận, nhưng mẹ tôi lại rất tức giận.
Mặc dù bà ấy đã rất thương tôi từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, nhưng quả nhiên lần này tôi mê trai đến hồ đồ nên bị mắng là đúng.
Mẹ tôi nhìn chúng tôi, giận đến mức tay bà run rẩy, tai tôi run lên chuẩn bị tư thế bị ăn mắng.
Dù Lâm Cảnh Chi cũng là khách hàng bên A của bà ấy, nhưng vì mất đứa con gái yêu vô tay người khác nên bà vẫn mắng tới tấp.
“Hạ Vi Lan, con có bị hồ đồ hay bị mắt mờ rồi.
Mẹ muốn cô mặc váy cưới để giúp người ta một chút, chứ không phải kết hôn thật, tức chết tôi.
Mẹ đã vất vả nuôi con lớn lên, con lười biếng ngu ngốc cũng không sao, ta không mong con đạt được nhiều thành tựu, nhưng ít nhất cũng không được kết hôn với người có gia đình hỗn loạn như vậy!"
Tôi vừa sắp rơi nước mắt thừa nhận lỗi lầm của mình thì mẹ tôi lại nói: “Tuy mẹ rất muốn con lấy chồng nhưng mẹ không có ý kiến gì về việc con lấy ai, sau này dù như thế nào, mẹ sẽ ủng hộ con...!Nhưng sao con lại tìm được một người đàn ông xấu xí như vậy, cháu mẹ sẽ biến thành cục than mất."
Lâm Cảnh Chi ngồi bên cạnh tôi nhưng ánh mắt thì nhìn xuống sàn nhà.
Mẹ tôi mãi nói, thật sự không thèm để ý tới anh ấy chút nào.
Mặc dù trong tay anh chỉ có rất ít tiền nhưng với nhan sắc này ra phụ tôi ở tiệm thì vẫn ổn.
"Mẹ ơi, con đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi! Chúng con là nam nữ chưa lập gia đình, kết hôn thì sao đâu!"
Mẹ tôi càng nghe càng tức giận, bà véo tai tôi đến mức đau điếng: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Rẽ trái đến bệnh viện đăng ký khám mắt đi!"
Tôi nhào đến ôm bà làm nũng: "Con đến bệnh viện thường xuyên mà,con chỉ muốn nuông chiều bản thân một chút khi còn trẻ.
Lấy một người tốt thì xấu xíu cũng được mà mẹ, với lại body đó cũng mlem á!”
Vừa nhắc đến bệnh viện, mẹ tôi liền trở nên yếu ớt: “Quên đi, con luôn tùy hứng muốn làm gì thì làm!”
Bà ấy đang nín thở, thấy bà ấy lại đang trốn tránh muốn khóc đây mà, tôi dỗ dành bà ấy để bà mau chóng đồng ý: “Chưa giải quyết xong đâu, tôi còn chưa nhận được giấy chứng nhận của hai đứa, khi nào có thì nói chuyện."
Tôi nắm lấy tay anh đầy tinh nghịch mỉm cười với bà: “Chúng con vẫn đang trong thời kỳ tìm hiểu hoi, từ từ sẽ đem giấy về cho mẹ!”
“Chừng nào?” Bà ấy nheo mắt nhìn tôi.
"Sẽ sớm thôi."
Chỉ là lần đầu gặp mặt, cùng lắm là tôi đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng nhờ anh nhờ tôi đóng giả nên sẵn tiện tôi hốt anh luôn.
Dụ dỗ mẹ tôi hồi lâu, cuối cùng bà cũng bình tĩnh lại, nhưng vẫn hung hãn nhìn Lâm Cảnh Chi, “Nếu cậu để tôi biết con bé bị cậu làm hại, tốt nhất cậu nên trốn đi để tôi biết được sẽ bẻ gãy chân cậu.
"
Bà lại quay sang chỉ vào tôi: "Con… đến lúc đó đừng quay lại khóc lóc với mẹ.”
"Con đang khóc vì đã tìm được chồng đây, con đã ế quá lâu rồi.
Ya hú thế là có người chịu hốt đứa con vô dụng của mẹ rồi."
Mẹ tôi bất lực và giận dữ nhìn tôi, rõ ràng là bà lười nói chuyện với tôi nữa nên quay người lại tiếp tục làm việc.
Tôi vỗ vai Lâm Kinh Chi, an ủi anh:
“Không sao đâu, mẹ em là thế đó mạnh miệng vậy thôi chứ dễ lắm, anh đừng để trong lòng.”
Anh bất lực mỉm cười, nhưng trong mắt lại có một tầng buồn bã và ghen tị.
Toàn thân anh có một cảm giác mong manh dễ vỡ, nhìn tôi đau khổ khó hiểu.
Mọi chuyện dường như đã kết thúc, tôi và Lâm Cảnh Chi tuy chỉ là “quan hệ kết hôn giả”, nhưng gia đình anh ấy yêu cầu là phải sống chung, nếu không để người ngoài biết “vợ chồng mới cưới” đã chia tay cũng không phải là ý kiến hay.
Nếu đến đó hốt một ít về làm của cho hai vợ chồng thì sao nhỉ?
Khi theo Lâm Cảnh Chi đến nhà Lâm, tôi nhận ra rằng chính sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
Mặc dù tiệc cưới này trong mắt tôi có phần xa hoa nhưng nó hoàn toàn không đáng kể so với toàn bộ trang viên của nhà họ Lâm không rõ diện tích bao nhiêu mét vuông.
Lâm Cảnh Chi thực sự là một đứa con ngoài giá thú không được mọi người yêu thương, mẹ lớn và cha anh không thích anh, anh thường sống bên ngoài nhà họ Lâm.
Không giống như hai người anh trai ngày ngày như hình với bóng với cha Lâm, Lâm Cảnh Chi rõ ràng là một người ngoài cuộc so với họ.
Kỳ lạ thật, tại sao không thích anh mà lại mang anh về.
Về nhà họ Lâm hành lễ, tôi cúi đầu chào bố Lâm và mẹ Lâm nhưng họ chỉ gật đầu cho có lệ.
Lâm Cảnh Chi thường sống ở ngoài, căn hộ của anh chỉ rộng hơn 150 mét vuông ở gần trung tâm thành phố.
Khi tôi sắp xếp xong mọi thứ thì đã là nửa đêm, trăng tròn trên bầu trời đêm, ánh trăng mềm mại như bông tuyết, nhẹ như mây trôi, có nông cạn, mơ hồ hiện hữu.
Đã lâu rồi tôi không dọn dẹp nhiều đến như vậy nên cảm thấy tôi sắp đăng xuất luôn rồi, mặc dù Lâm Cảnh Chi đã giúp tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình đang bị kiệt sức nghiêm trọng.
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, anh cầm khế ước hình như ban nãy tôi đã viết, trầm ngâm vài giây: “Tại sao em lại cho em tiền tiêu vặt hàng tháng là 30.000?”
Trái tim nhỏ bé của tôi bắt đầu đập liên hồi, cho tiền trai mà bị từ chối thì quê lắm: “Không đủ sao?”
Dù có bao nhiêu tôi cũng cảm thấy không đủ tiền.
“Đó không phải là vấn đề, quên đi, chuyện đó từ từ nói."
"Vậy cái này..." Anh chỉ vào một cái, tôi nhìn xem, ngón tay anh rất đẹp, hình như rất thích hợp để cầm khăn mặt cho tôi mỗi ngày.
"Vì sao em cứ để người nhà tôi nói gì em nghe đó vậy? Em không suy nghĩ cho bản thân à?"
Tôi quá tập trung vào ngón tay của anh ấy nên không nghe rõ anh ấy nói gì, chỉ gật đầu: “Đúng vậy!”
"..."
Cảm thấy ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi vài giây, cuối cùng anh ấy cũng bất lực: "Quên đi, chúng ta hãy làm như thế này trước đi."
Toàn bộ hợp đồng người được lợi lớn nhất chính là Lâm Cảnh Chi, anh không hiểu cũng là bình thường.
Tôi nhún vai, nghĩ rằng không sao đâu, cho anh tiêu tiền của tôi cũng vui mà!
Tôi nhìn anh ngây ngốc, nói với mục đích không trong sáng: “Anh không cần phải thấy áp lực đâu, dù sao thì tất cả những điều này đều dựa trên việc tôi muốn anh.”
Mặc dù chính xác thì đó là khuôn mặt của anh ấy.
Anh chỉ vào mặt mình nở nụ cười tươi hơn cả tươi: "Thích nó à?"
Lông mi Lâm Kinh Chi khẽ run lên, mặc dù anh ấy trang điểm để trở nên xấu xí nhưng tôi vẫn thấy đẹp, có phải tôi mê trai đến lúc rồi không:
"Tôi thích nó, cảm giác đó là gì em cũng không biết, nhưng vẫn là thích anh lúm lúm?"
Ban đêm khi đi ngủ thì anh vẫn tuân giữ đạo đức nam giới, ngủ trên sàn nhà.
y đúng là người tốt, tôi đã hốt được một anh đẹp trai mà là cừu non nè hì vọng là không tự vả.
Lâm Cảnh Chi không chịu tẩy lớp trang điểm xấu xí ngay cả khi anh đi ngủ.
Quên đi, tôi nghĩ có lẽ chính anh ấy cũng thích nó? Nhưng liệu điều này có thực sự gây ra mụn cho anh?
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào mặt anh ba phút, vậy mà anh đã không nhịn được, mở mắt nhìn tôi: “Sao em lại nhìn tôi nữa?”
Tôi ôm mặt cười tủm tỉm, huơ huơ cái tay trước mặt anh: “Anh không nhìn em, sao biết em đang nhìn anh?”
Thấy anh lại ngượng ngùng, tôi hiểu ý chuyển chủ đề: “Buổi tối không rửa mặt, mặt sẽ có mụn sẽ không đẹp trai nữa làm em đau lòng muốn chết.
Lâm Cảnh Chi, chúng ta đã thành như vậy, tại sao không thành thật một chút đi, dù sao em cũng thấy mặt anh rồi.
Hiện tại em ở bên cạnh anh, cho dù anh có làm gì, em cũng sẽ hiểu và ủng hộ anh.
Đương nhiên nếu anh ngoại tình em sẽ thiến anh, rồi sau đó lấy thêm vài anh đẹp trai.
"..."
Ha ha anh lại ra tín hiệu cầu cứu, nhưng có ai cứu anh đâu.
Anh dường như phải lăn lộn một lúc, sau khi quá mợt thì mới nặng nề nhắm mắt lại.
Nhưng hồi lâu không biết anh suy nghĩ gì lại thức dậy: "Tôi biết em không thích nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của tôi, đã lấy vợ rồi thì phải chiều thôi."
Anh ấy lại lăn lộn vài vòng trên giường trước khi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tôi nóng lòng muốn biết toàn bộ gương mặt kia của anh ấy nên anh chưa kịp mang dép đã bị tôi đẩy vào phòng tắm.
Lâm Cảnh Chỉ khéo léo vắt dầu tẩy trang bằng đôi bàn tay sạch sẽ và trắng trẻo của mình, trước khi tẩy trang, anh ấy nhìn tôi bất lực.
"Tôi phải rửa nó đi à?"
"Rửa… rửa… rửa mau cho bổn cung!"
Anh chậm rãi xoa xoa mặt, trên mặt lộ ra đầy vẻ tủi thân: “Nhưng không phải em nói em thích nhìn thấy tôi thế này sao?”
Anh ấy thực sự tin rằng tôi thích kiểu trang điểm xấu xí của anh ấy đó à, nhưng tôi làm vậy vì sợ anh bị cướp đi mà thôi: “Em thích anh thích mọi thứ ở anh, nhưng thật ra em vẫn thích gương mặt thật hơn là gương mặt Châu Phi này.
Vì anh mà biến thành người mê trai, chứ bà cô đây hơi bị miễn dịch với trai luôn đó! Em cầu Phật mấy năm ròng rã, chỉ để được nhìn thấy mặt anh một lần!"
Chết cơn mê trai mà tán tỉnh thành văn này làm tôi sắp tu thành chính quả rồi.
Tôi nhìn thấy Lâm Cảnh Chi cúi người trước bồn rửa mặt, rửa sạch lớp kem nền trên mặt, làn da trên cổ mềm mại như sứ, muốn trắng hơn cả da tôi.
Khi nhìn tôi, anh ấy có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, đôi môi như hoa hồng đỏ, dưới đuôi mắt phải có hai nốt ruồi đỏ, vô cớ càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho anh ta.
Trời ơi mẹ ơi lúc này con chỉ muốn hôn hôn anh ấy khỏi cần ngủ nữa.
Như làn gió sớm, như hoàng hôn buổi chiều, tôi bất giác nuốt khan, người đàn ông thực sự đẹp quá rồi.
Tôi cố gắng kiềm chế lòng mình không muốn làm anh sợ, nhưng trái tim nhỏ bé của tôi cứ đập liên hồi.
Nhưng tại sao anh lại giống như vậy, anh rất giống với anh trai nhỏ mà tôi thầm thích hồi học trung học..