Tề Ngộ không biết mình ngủ mất đất từ lúc nào, mùi hương ngọt ngào trên người Đường Cẩm làm cho hắn cảm thấy yên tâm thanh thản, vốn là người luôn ngủ được rất ít, lần này hắn lại có thể có một giấc ngủ vô cùng an ổn .
Có điều ngủ được tầm một tiếng đã tỉnh rồi, khí trời lạnh dần ban ngày đổi thành ngắn, mới chỉ có tầm sáu giờ chiều mà sắc trời đã hoàn toàn trở tối.
Tề Ngộ xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, tự tay vơ qua bên cạnh, chuẩn bị ôm Đường Cẩm vào lòng để được sưởi ấm, lại chỉ mò vào một mảnh lạnh lẽo.
Tề Ngộ tỉnh giấc ngay lập tức, trong lòng cũng thật lạnh thật lạnh theo.
Trừng mắt nhìn lại phía bên kia, giường đã trống rỗng chỉ còn lại cái chân bị tung ra, Đường Cẩm quả thật đã đi rồi.
Từ đáy lòng Tề Ngộ cảm thấy được mất mát thật lớn, phảng phất như một giây trước vẫn còn đang ôm Đường Cẩm hôn môi âu yếm, một giây kế tiếp trong lòng đã trống trơn rồi.
Tề Ngộ ôm lấy cái chăn bên kia Đường Cẩm từng nằm, nằm úp sấp trên chăn hít sâu một hơi, hòng cảm nhận một ít nhiệt độ cơ thể của Đường Cẩm còn sót lại, hồi lâu mới rầu rĩ nói: "Thiếu gia nhà anh!" nói đi là đi, ngay cả một lời chào cũng không thèm để lại, hắn còn muốn giữ lại Đường Cẩm để ăn cơm chiều xong rồi làm một nháy cơ mà.
Mà nói đến chuyện ăn cơm.
.
.
"Thôi chết rồi! " Tề Ngộ từ trên giường bật một phát đứng dậu ngay, vừa vặn hắn chợt nhớ ra bản thân mình buổi trưa còn đặc biệt làm cho Đường Cẩm bánh choux kem đặt ở trong cái hộp để ở trên quầy, cũng không biết Đường Cẩm có nhìn thấy để mang đi hay không.
Tề Ngộ đi tới cửa phòng ngủ, thấy trên cửa gỗ màu nâu sậm dán mấy tờ sticker note màu neon, nhìn qua cực kỳ dễ thấy, cũng xấu đau xấu đớn.
"Cái quái gì.
.
.
" Tề Ngộ thuận tay kéo xuống ba tờ sticky note, lật ra nhìn tờ thứ nhất, lọt vào trong tầm mắt là một đống chữ viết kiểu tròn tròn: Ngộ Ca à, em trai đây số khổ phải về nhà để chạy deadline rồi.
Đều nói nét chữ nết người, Đường Cẩm dáng vẻ phong lưu đẹp đẽ, kiểu chữ lại vô cùng đáng yêu, ở phía dưới thêm mấy hình vẽ đơn giản múa bút thành văn nguệch ngoạc mấy đường, lác đác vài nét bút, dù cho người ta không thích lắm cũng có thể làm thành một bìa sách.
Tề Ngộ nhìn vài giây, bị mảnh note ngắn anh để lại chọc cười, lại giở lên đến tờ thứ hai: Bánh choux kem ăn ngon lắm, cảm ơn anh trai, đã mang đi.
Nếu bánh choux kem đã bị Đường Cẩm mang đi, Tề Ngộ cũng không phải hấp tấp chạy xuống dưới lầu đuổi theo nữa.
Hắn nhìn chằm chằm mấy nét chữ mập tròn kia hồi lâu, tìm một chỗ thích hợp để ngồi xuống, chậm rãi giở lên đến tờ thứ ba.
Đương nhiên, cặp ngực của anh trai vẫn 'ăn' ngon hơn ˇ 3ˇ
Lực chú ý của Tề Ngộ đều bị cái hình vẽ emoji của Đường Cẩm hấp dẫn đi, chu miệng bắt chước một lần, cười khúc khích mà sau khi cầm tờ note qua vài giây mới phản ứng được Đường Cẩm đang viết cái quái gì.
Cặp ngực? ? ? !
Không chú ý thì không có sao, một khi đã để ý Tề Ngộ lập tức cảm giác được núm vú của mình vừa đau vừa nhột còn như bị nứt toác ra.
Hắn chạy đến chỗ cái gương trong phòng tắm vén áo lên để soi gương, nhìn thấy trên bắp thịt ngực đầy đặn một trái một phải có hai cái dấu răng tạm thời không đề cập tới đi, mà trên núm vú của mình còn bị dán hai băng keo cá nhân có hình gấu con!
Vóc người của Tề Ngộ cực kỳ khỏe đẹp, cơ ngực phát triển cơ bụng rõ ràng, thấy thế nào đều là một dạng hormone nam tính vô cùng cao.
Thế mà giờ đây ở cái chỗ khó nói ra ấy bị dán hai cái băng keo cá nhân style cute cute của mấy em teen teen, Tề Ngộ sắc mặt tối sầm, dùng tay xé thật mạnh hai miếng băng ra.
"A, móa nó!" động tác thô bạo đã chà xát mạnh như muốn nứt ra chỗ đầu vú sưng đỏ, vốn núm vú đã sưng to bằng hạt đậu phộng càng chịu không nổi kích thích, ở trong không khí hơi lạnh run lẩy bẩy mà muốn đứng thẳng lên, Tề Ngộ không khỏi nghẹn đến đỏ mặt than nhẹ một tiếng.
Tề Ngộ chưa hề biết mình có thể ngủ sâu đến như vậy, mặc cho Đường Cẩm thừa dịp hắn còn chưa tỉnh nằm úp sấp trên lồng ngực của hắn vừa cắn vừa mút mà cũng không có phản ứng gì, vẫn ngủ như chết rồi vậy.
Mặt sắt của Tề Ngộ nghiêm lại lôi di động ra, một tay bóp vào bầu ngực của mình, trọng điểm là muốn làm nổi bật nhóc đáng thương bị chơi đến sưng đỏ, chụp xong gửi qua Wechat cho Đường Cẩm.
Tề Ngộ: Nhìn kiệt tác của anh một chút đi.
[ hình ảnh ]
Lúc này Đường Cẩm đã về đến nhà từ sớm đã chất hết đồ vô, liếm cho bằng hết đống kem trứng trong bánh choux kem để bổ sung năng lượng một lần cuối cùng trước khi tiến hành thức đêm phê duyệt.
Di động nãy giờ vẫn im lặng bất thình lình rung lên.
Đường Cẩm mở ra tin nhắn Tề Ngộ gửi, phóng hình lớn lên, cặp ngực của đối phương trong nháy mắt chiếm hết màn hình, bộ ngực vốn nhô lên rắn chắc bị hắn đè xuống thật mạnh, bộ ngực hai bên có thể thấy rõ ràng, nhìn gợi cảm vô cùng.
Đường Cẩm không khỏi nhíu nhíu lông mày: Sao hôm nay 'em nó' bỗng dưng dâm quá vậy?
Có điều anh cũng đã mơ ước cặp ngực của Tề Ngộ từ lâu, thừa dịp người ngủ cũng còn chơi đến chưa chán, huống chi vẫn chưa thử qua trò kích dục bằng ngực* mà .
*Nhũ giao, mời tự google nếu bạn chưa biết =)))
Đường Cẩm trả lời tin nhắn rất nhanh, giọng điệu bán manh bao năm tích lũy đều mang ra xài
Đường Cẩm: Giờ anh có cho em mút vào của anh em cũng có thích đâu chứ, anh đút cũng còn nào dám đút ti anh vào miệng emˇ^ˇ
Khoảng cách một giây cũng chưa tới mà Tề ngộ đã nhắn lại, rượt theo gửi đi hai chữ đơn giản thô thiển.
Tề Ngộ: Em mút.
Ngắn gọn súc tích hết sức, biểu hiện đầy đủ cái gì gọi là dâm quá mức.
Đường Cẩm sờ sờ môi, hai tròng mắt híp lại, thầm nghĩ: Anh đây tung hoành tình trường nhiều năm như vậy mà không chơi lại được em trai Tề sao?
Đường Cẩm kéo ra ngăn kéo đặt CPU dưới gầm bàn, lấy ra một cái kiếng có gọng viền vàng đeo lên, nhìn vào màn hình máy vi tính đen thui xem như cái gương mà chỉnh lại tóc một, soi hết trái tới phải, lại đẩy kính mắt xuống để nó đặt ngay trên sóng mũi, biến thành một món trang sức thuần túy.
Đường Cẩm cuối cùng cũng thấy ổn, xong mới pose một kiểu rồi gửi cho Tề Ngộ.
Chỉ là sau đó anh đợi thật lâu cũng chưa thấy Tề Ngộ trả lời.
Đường Cẩm cũng không để ý, mút vào sạch sẽ kem bơ còn dính trên ngón tay.
Rửa tay xong với ánh mặt thật nghiêm túc vùi đầu vào đống bản thảo đang bị dí deadline
Mấy ngày nay đã trôi qua quá thoải mái đi, nên anh đã quên còn một cặp bản thảo chưa vẽ xong.
Mà anh cũng tin rằng tấm hình kia đã thành một đả kích rất lớn đối với Tề Ngộ.
Tề Ngộ bị đả kích không chỉ lớn không đâu
Hình ảnh sau khi được tải xuống xong, giây thứ nhất đập vào mắt, con ngươi Tề Ngộ co rụt lại, thằng nhỏ ở dưới vốn đang ngủ say trong nháy mắt vừa nóng và vừa cứng.
Ở bên trong căn phòng mờ tối, Đường Cẩm ngồi ở trên ghế máy vi tính, áo len rộng màu đen mỏng bị anh vén lên, vạt áo ngậm lên miệng, lộ ra đường nét cơ bụng căng mịn trắng nõn cực lỳ, đầu vú đang ẩn ẩn hiện ra.
Quần ở dưới cũng bị kéo khóa xuống một nửa, tuyến nhân ngư biến mất ở chỗ lưng quần, mấy sợi lông mu thưa xoăn tít cũng không hề có chút liêm sỉ nào mà lộ ra khỏi ngoài quần lót, kề sát ở trước cái bụng trắng nõn nhẵn nhụi của chủ nhân.
Hơn nữa Đường Cẩm còn không có hoàn toàn ló mặt, chỉ chụp lại đôi môi hơi ướt át của mình, kính mắt gọng viền vàng đặt ở trên mặt hiện ra đường nét ở dưới gọng kính.
Một dạng khí tức vừa nhã nhặn lại hư hỏng đập vào mặt, miêu tả sinh động.
Tề Ngộ đợi vài phút, thằng nhỏ ở dưới nhất quyết không chịu xuống, không thể làm gì khác hơn là thủ dâm với bức ảnh ấy như cách để thể hiện sự yêu thích.
Chỉ là sau khi phát tiết chỉ thấy trống rỗng vô tận, hắn nhớ đến nhiệt độ cơ thể, mùi thơm trên người của Đường Cẩm, chỉ cần ở chung một chỗ, dù có ngây người ra không làm bất cứ chuyện gì đi nữa, thì cũng cảm thấy như vậy là đủ lắm rồi.
Hắn muốn có được Đường Cẩm.
Tề Ngộ cũng đâu phải thằng ngu, tình cảm của mình bây giờ đối với Đường Cẩm hết sức kỳ quái, sau mấy lần cũng đã đoán được rồi, chỉ là thiếu mất đi một cơ hội để xác định.
Tề Ngộ phóng lớn bức hình ra, hôn nhẹ vào đúng vị trí môi của Đường Cẩm, bất đắc dĩ thở dài nói: "Em thua dưới tay anh rồi."
Hắn cần một chút thời gian, để có thể bình tĩnh trở lại, suy nghĩ thật kỹ để hiểu rõ tình cảm trong lòng mình là thế nào
--
Đường Cẩm sinh ra ở thành phố B, được nuôi dưỡng trong nhà họ Đường, bên trên anh còn có một người anh trai vô cùng cưng anh, là tiểu thiếu gia con nhà đại gia đích thực được nuông chiều từ bé, về phương diện học hành thì đúng nghĩa là anh thích gì học nấy.
Thời còn là một thanh niên trẻ Đường Cẩm đã nghe theo tiếng gọi đam mê trong tim mình mà đi theo nghiệp nghệ thuật, đã từng đem mười ngón tay nhuộm đủ màu đến nỗi không nhìn ra màu da thật.
Đường Cẩm thường nhận những bản vẽ các khách hàng ở nước ngoài đặt, thỉnh thoảng vẽ một ít tranh minh hoạ.
Tranh màu nước anh vẽ vô cùng đẹp, sở trường màu sắc dần dần biến đổi, những bản vẽ cũng đa số thành tranh vẽ cho thiếu nhi.
Dưới ngòi bút của anh những nhân vật dược minh hoạ phần nhiều là quần áo hoa lệ, trang sức tinh xảo, mặc nhiều lớp quần áo như là đồ cổ trang cung đình thười xưa.
Họa sĩ vẽ tinh xảo, chú trọng đồ trang sức hoa văn và những đường vân vải vóc tỉ mỉ, phức tạp thường sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Đường Cẩm đã lên kế hoạch sẵn là sẽ vẽ được một nửa bản thảo cho bức tranh minh hoạ này, ở bên trong gian phòng yên tĩnh tinh tế vẽ lên từng nét một.
Vì đam mê nên mới làm.
Đường Cẩm chuyên tâm cả ngày đắm chìm trong trong công việc, cũng rất dễ dàng quên hết mọi thứ chung quanh.
Giữa lúc đó Trác Trình có về nhà hỏi anh có ăn chưa, đều bị Đường Cẩm cự tuyệt.
Anh vốn đặc biệt thích ăn đồ vặt thay vì phải ăn cơm, thích đồ ngọt hơn rất nhiều so với bữa cơm bình thường.
Khi nào buồn ngủ chịu không nổi thì nằm úp sấp trên bàn ngủ một lát, đói bụng lại ăn mấy viên kẹo vào.
Đường Cẩm qua hai ngày hai đêm thời gian đảo lộn , bản thảo gửi đi rồi lại có cảm giác như không biết mình là ai đang ở đâu lúc nào.
Anh xoa xoa hai viền mắt đã hơi sưng lên, hít sâu một hơi đứng lên từ chỗ ngồi, thoáng chốc mắt tối sầm lại, trời đất bỗng quay cuồng.
Đường Cẩm chống tay lên bàn máy tính mà lắc lắc đầu mấy cái, cái loại đang còn nửa tỉnh nửa mê vẫn thấy chóng mặt thế này chỉ có cách dùng biện pháp mạnh, đi tắm rửa sạch sẽ để chống lại sự mệt mỏi này.
Cảm giác như sắc đẹp có được do ngủ đủ hai tháng nay, lúc này đã bị mấy đêm thức trắng làm cho kịp deadline nên cái mặt coi như tiêu rồi.
Tắm rửa xong rồi đi ra, Đường Cẩm ngay cả tóc cũng còn chưa lau, cả người rúc vào trong chăn, chỉ lộ ra một mái đầu màu đen, chuẩn bị ngủ từ sáng đến tối mịt để bổ sung giấc ngủ bị thiếu mấy ngày nay.
Chỉ là ước muốn của anh đã thành hy vọng xa vời, trong nháy mắt lúc từ trong lúc ngủ bị tiếng chuông đánh thức sau đó, Đường Cẩm hận không thể ném quách cái điện thoại di động đi.
Mở màn hình len nhìn thời gian một chút, phát hiện mình mới được hai tiếng, giờ này là lúc ăn cơm tối.
Đường Cẩm cau mày xoa xoa huyệt Thái Dương, bây giờ anh có cảm giác mệt mỏi vô cùng, trong đầu vô cùng hỗn loạn, chuyện gì cũng không muốn làm, nhưng ngủ tiếp cũng đã không ngủ được.
Điện thoại di động vẫn chưa chịu bỏ cuộc vang lên lần thứ hai.
Đường Cẩm hai mắt vẫn còn đang nhắm lại mà mò mò đầu giường mang kiếng mắt lên, màn hình hiện lên người đang gọi là 'anh hai'.
Đường Cẩm vẫn luôn nghĩ anh hai của anh đúng nghĩa là trai thẳng, gọi điện thoại ngoại trừ chuyện hỏi anh có thiếu tiền hay không thì cũng là bắt anh uống nhiều nước nóng, có nhiêu đó nói hoài không có gì mới mẻ.
Ấn nhận cuộc gọi, một giọng nữ vô cùng dịu dàng truyền đến, "Tiểu Cẩm, em có đang rảnh không? "
Đường Cẩm sững sờ dùng cái đầu còn đang mờ mịt của mình, mất hai giây suy nghĩ mới có phản ứng giật mình tỉnh lại: "Chị dâu ạ?"
"Ừm....!" Bạch Khiết khẽ cười một tiếng, "Chị với anh hai em tính đến thăm em một chút, nếu như em chưa ăn thì ăn cơm tối chung với nhau nhé?"
Đường Cẩm che miệng ngáp một cái, nói lầm bầm: "Em cũng đang rảnh.
Em mới tỉnh dậy, chị đừng nói với anh hai em lại thức đêm nha."
Anh nghiêng đầu kẹp điện thoại di động vào cổ, bắt đầu rời giường để làm lại vệ sinh cá nhân.
Sau khi làm đủ trò mà quầng thâm xanh tím dưới mắt làm thế nào cũng không chịu tan đi.
Nếu bị anh trai anh nhìn thấy lại bị quở mãi không thôi, nên chẳng còn cách nào là kéo theo Bạch Khiết len lén thương lượng đối sách.
"Tiểu Cẩm.
.
.
" Bạch Khiết muốn nói bên cạnh em sao cũng không có ai để đốc thúc em, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ lại thế nào, nhếch miệng nói: "Em phải chăm sóc cho bản thân mình chứ."
"Em khỏe mà, chị dâu, em đang tốt lắm." Đường Cẩm đặt điện thoại ở trên bồn rửa mặt mở loa ngoài ra, cột lên kiểu củ tỏi như Tề Ngộ làm cho anh thì Đường Cẩm cột không được, không thể làm gì khác hơn là lấy hai cái kẹp dài kẹp hai bên tóc đã quá dài vén qua mệt bên, chỉ để chắc chắn là lúc ăn thì không bị ăn phải tóc vào trong miệng.
"Chị hai, chị gửi địa chỉ cho em nhé! Giờ em qua liền.
"
"Ừ.
"
Đường Cẩm mặc áo khoác vào, xuống lầu lái xe, nhưng đến khi tay đụng vào cửa xe tính mở ra anh lại đổi ý.
Giờ anh mà lái ra đường trong trạng thái lơ mơ, đang mệt thế này cũng không nên lái nhỉ?
Đường Cẩm gõ gõ vào cái đầu đang đau lâm râm của mình, mới nhớ tới trước khi ngủ ngay cả tóc cũng còn chưa lau, lúc này thấy đau đầu quá, gỡ mắt kiếng ra nhìn thì chỉ thấy cái gì nhìn cũng bị bóng chồng lên nhau.
Bất đắc dĩ do đang quá vội, Đường Cẩm cũng chỉ còn cách là gọi taxi, đưa cho tài xế địa chỉ mà Bạch Khiết đã đưa cho anh.
Đường Phong là người nắm quyền trong công ty của nhà họ, nếu muốn từ thành phố B bay xuống đây để gặp em trai, nhất định phải hoàn thành trước một lượng công việc khổng lồ của mấy ngày sau đó.
Lại vừa mới bước xuống từ máy bay, cơ thể chắc cũng uể oải lắm.
Mặc dù như thế, ông anh vốn lớn hơn Đường Cẩm nhiều tuổi này có lẽ đã xem anh như con nuôi của mình, chính anh cũng không thể khống chế được tâm tình nóng lòng muốn được gặp em trai, sớm chờ ở ngoài phòng khách.
Bạch Khiết hiển nhiên là phải đi cùng với người yêu rồi.
Đường Cẩm thân cao chân dài, dáng dấp đẹp không kém gì người nổi tiếng, chỉ dựa vào dáng đi là cũng đủ để người quen cũng có thể liếc mắt nhận ra anh từ trong đám đông.
Bạch Khiết nắm tay Đường Phong phất tay cho anh thấy, cao hứng nói: "Tiểu Cẩm, ở đây!"
Đường Cẩm đương nhiên đã thấy được, khó khăn lắm cậu hai nhà họ Đường mới bước chân xuống đất một lần, biết em trai sợ lạnh nên cố ý tìm một tiệm lẩu vô cùng nổi tiếng, nên đám người đang chen lấn xô đẩy như muốn đè bẹp Đường Cẩm.
Đẩy mình ra khỏi đám người, Đường Cẩm bước đi thong thả đến trước mặt Bạch Khiết, cười nói: "Chào chị dâu."
Bạch Khiết cười thành tiếng, đã muốn kéo Đường Cẩm ngồi vào ghế lô.
Đường Cẩm quay đầu nhìn về phía Đường Phong, một tiếng anh còn chưa kịp kêu lên, đã bị Đường Phong bắt đầu giở giọng trách móc: "Sao em lại ốm đi nữa vậy?"
"Đâu có đâu! " Đường Cẩm có chút không yên lòng.
Dạo gần đây anh đúng là gầy đi thật, nhưng nếu thừa nhận chuyện này với ông anh cưng em trai quá đà này thì chắc chắn sẽ bị anh ấy xách về thành phố B để nuôi mất, "Mười lần anh gặp em hết chín lần đều nói những lời này, nếu lần nào cũng nói riết chắc em gầy thành cây trúc mất."
Đại khái trên đời này có một loại yêu thương, mang tên 'anh hai luôn thấy em gầy quá.'
Đường Phong nhíu chặt chân mày lại cũng không thả lỏng ra, dựa người vào ghế lô, ánh đèn sáng tỏ, khuôn mặt Đường Cẩm rốt cục có thể thấy được rõ ràng, Đường Phong nhịn không được trầm giọng nói: "Sao nhìn em xanh xao quá vậy hả? "
"Em thấy mặt em giờ nhìn đẹp mắt lắm mà.
" Đường Cẩm sờ sờ mặt mình, quên mất mình vẫn còn đang đeo kính đen, giơ tay lên trong nháy mắt đụng vài kính đen làm nó rớt xuống đất.
Đường Phong khom lưng nhặt kính lên để em trai mình đeo vào, thấy quầng thâm xanh tím dưới mắt của em trai, trong lòng lo lắng lại tăng lên.
Vừa muốn mở miệng nhắc nhở thêm chút nữa, đã bị Đường Cẩm ôm vào thật chặt.
Đường Cẩm ôm Đường Phong, đập nhẹ một cái vào sau lưng của anh, buông tay ra nháy mắt mấy cái cười lấy lòng nói: "Thôi đừng có lúc nào cũng nói về em nữa! Đã mấy tháng không gặp rồi.
"
Đường Cẩm nhẹ giọng nói: "Em nhớ anh hai lắm.
"
Lập tức trong lòng Đường Phong lại thấy xót thương, đặc biệt oán cái thằng tên Trác Trình kia, rõ ràng đã chấp nhận em trai của mình rồi mà cũng không biết chăm lo cho nó.
Đường Cẩm trong mắt anh cái gì cũng tốt cả, mặc dù có tính nóng nảy một chút nhưng nhìn chung cũng không ảnh hưởng nhiều, lại vẫn cứ phải theo đuổi Trác Trình cho bằng được.
Nếu như hai người yêu thương nhau thật lòng thì cũng vui vẻ bỏ qua đi.
Làm anh trai vốn cúng không dễ để can thiệp chuyện tìm kiếm bạn đời của em trai mình.
Nhưng Đường Cẩm từng dẫn Trác Trình về nhà một lần, nhìn em trai vốn luôn chỉ làm theo ý của mình phải tiết chế bớt tính tình của mình trước mặt Trác Trình, thậm chí còn phải nhẫn nhịn nhiều, nên cho dù hiểu rõ là do Đường Cẩm có lỗi trước, trong lúc yêu có từng lầm đường lạc lối, thì Đường Phong vẫn không có cảm tình gì với Trác Trình, cực kỳ ngứa mắt cậu ta.
Rõ ràng đã chấp nhận quay lại với em trai mình, chưng cái bộ mặt đó ra là có ý gì?
Trong đêm Đường Cẩm mang Trác Trình về nhà đó, Đường Phong cảm thấy tức giận vì bị mất đi danh dự của chủ nhà, nên vùi ở trên người Bạch Khiết một đêm không có chợp mắt.
Giờ đây Đường Cẩm thoải mái nói với anh rằng nhớ anh trai mình, Đường Phong có chút run rẩy nắm tay Đường Cẩm.
"Anh hai cũng nhớ em " Đường Phong nhớ tới mục đích của chuyến đi này, nếu như tin tức là thật, trước tiên anh cũng thấy nhẹ lòng trong phút chốc rồi.
Có điều chuyện này hỏi ra nghe cũng hơi kỳ.
Đường Phong không được tự nhiên mắt liếc trái liếc phải, chạm vào ánh mắt dịu dàng của Bạch Khiết đang cười tủm tỉm, che miệng vội ho một tiếng: "Anh hai nghe nói.
.
.
Em đổi bạn trai mới rồi hả?"
Cái quái gì vậy? Đổi bạn trai?
Đường Cẩm trong nháy mắt thấy mờ mịt, cảm giác cái đầu đang nhức như bưng của mình giờ còn đau thêm.
[ Lời tác giả ]
Sẽ không viết gì về chuyện thúi giữa Đường Cẩm với Trác Trình đâu.
Có ngửi được hay không.
.
.
Mùi hành hạ ở đâu đây (′ 0 no *)