Editor: Rừng nhỏ
Một người đàn ông 30 tuổi như hắn, sao có thể làm loại chuyện ấu trĩ đến mức độ này được.
“Không có khả năng? Chúng ta kết hôn giả thật mà.” Kiều Ninh gấp giọng cãi lại, vừa ngước mắt thấy khuôn mặt đen hơn đít nồi của Thẩm Tuấn, nháy mắt cô xấu hổ cúi đầu.
Cô chưa bao giờ bàn chuyện yêu đương, càng chưa ôm hôn thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác ngoại trừ Thẩm Tuấn, hiện tại chỉ cần thấy mặt hắn, trong đầu cô tự động hiện lên hình ảnh Thẩm Tuấn dùng lưỡi hôn cô, dùng ngón tay…
“Nếu không chúng ta kết hôn một năm rồi, sao tôi vẫn còn là xử nữ…” Kiều Ninh càng nói càng nhỏ, âm thanh như tiếng muỗi kêu.
Thẩm Tuấn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô có khúc mắc gì sao, hay chướng ngại tâm lý về vấn đề gì đó.”
Dù sao hắn khá ổn, ít nhất “bảo bối” của hắn vẫn bình an vô sự, mọi lúc đều có thể sinh hoạt vợ chồng.
“Sao có thể, tôi không có, nhưng chúng ta kết hôn giả.” Kiều Ninh hơi sốt ruột, cô vô cùng hối hận vì sao không kiên định giải thích quy định bọn họ đã đặt ra để hắn hiểu rõ.
Hay cô trực tiếp ném hợp đồng trước mặt hắn là được.
“Thôi, đừng nghĩ chuyện này nữa, ra ăn cơm đi từ từ chúng ta nói chuyện sau.” Thẩm Tuấn dẫn đầu, phá vỡ cục diện bế tắc.
Kiều Ninh ngượng ngùng ôm gối, thấp giọng nói: “Anh ra ăn trước đi, đợi tôi một lát nhé.”
Vừa làm “cái kia” xong, bây giờ giáp mặt ngồi nhìn nhau ăn cơm, con tim Kiều Ninh cảm thấy muôn phần đau khổ, quần lót cũng ướt dầm dề báo cô biết lúc nãy cô đã động tình, nhưng chắc chắn không phải chuông báo tình yêu, mà là tình dục.
Rốt cuộc cô hơn hai mươi tuổi rồi, thân thể nổi lên ham muốn quá đỗi bình thường nhỉ.
Để nói chung chung, Kiều Ninh có từng rung động với Thẩm Tuấn chưa? Câu trả lời tất nhiên là có.
Lúc đấy hương vị thầm mến tràn đầy trí não, thậm chí cô từng định biểu lộ tâm tư chính mình, diễn giả thành thật.
Nhưng ngay lập tức bị bản thân phản đối, cô nhớ tới bạn bè kết hôn, phải mang nặng đẻ đau, lo toan việc quần áo gạo củi, khiến cô thất vọng lùi bước.
Đặc biệt chị hai cô phải tạm nghỉ học vì mang thai ngoài ý muốn, sau khi kết hôn, chị cô thường xuyên khóc lóc kể lệ người chồng này không hiểu phong tình như thế nào, mang thai vất vả như thế nào.
Mỗi lần hẹn ngày gặp mặt, cô ấy đều lết một thân mệt mỏi, mang theo đứa con oa oa khóc nháo đi tới quán ăn gặp cô.
Cô cũng từng nghĩ tới cùng Thẩm Tuấn thử nói chuyện yêu đương một chút chứ, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, khi yêu đương thì vui vẻ hạnh phúc, chỉ là tình yêu đấy sẽ bị mai mòn bởi củi gạo mắm muối, rồi nó cũng giống như bạn bè cô, suốt ngày lo toan chuyện lông gà vỏ tỏi.
Sau khi Thẩm Tuấn đi ra ngoài, Kiều Ninh mới dám ngẩng đầu lên, dùng tay sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, biết thế đã sớm nói hắn và cô kết hôn giả, nếu không sẽ không phát sinh tình huống xấu hổ như vậy đâu.
Cảm giác bị hắn hôn, bị hắn âu yếm vô cùng kỳ diệu, đáng sợ nhất vẫn là lúc hắn đưa ngón tay vào, chỉ ngón tay thôi mà đã khiến cô đau đến chết đi sống lại.
Cô mường tưởng đến viễn cảnh bị dương v*t của hắn cắm vào thật, chắc cô chết ngay trên giường luôn mất.
Cô đã từng thấy kích cỡ của Thẩm Tuấn, lúc hắn mới vào bệnh viện không thể động đậy được, đi tiểu phải đi trong bô, thấy hắn gian nan giải quyết đại sự, cô đành giúp hắn.
Một tay cô đỡ chỗ ấy, một tay cô cầm bô, tự nhiên biết kích cỡ của hắn, trong lòng cô âm thầm nghĩ, dương v*t thô to như thế làm tình cùng phụ nữ, không biết là sung sướng hay là đau đớn nữa.
Huống chi, cô còn là xử nữ chưa phá thân bao giờ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.