Anh Chồng Khờ


Thấy Trần Hạo đi vào, Lý Giai Ni nghiêng đầu nhìn anh.

“Rốt cuộc anh là ai? Vì sao phải làm khó nhà họ Lý chúng tôi?”, Lý Giai Ni hỏi.

Trải qua một trận giết chóc ở câu lạc bộ, Lý Giai Ni cho người đi điều tra Trần Hạo kỹ càng, biết Trần Hạo là con rể nhà họ Bạch, đồng thời cũng là người đứng đầu thành phố ngầm Hải Dương, vả lại còn lui tới với không ít thế gia! Nhưng chỉ dựa vào những thứ này hẳn không đủ để anh thách thức nhà họ Lý!
Theo logic bình thường mà nói, lúc này Trần Hạo phải dùng cỏ m Hoa để tạo mối quan hệ thân thiết với nhà họ Lý mới là cách tối đa hóa lợi ích của bản thân anh, nhưng Trần Hạo lại kiên quyết đòi tiền! Vì sao phải làm như vậy?
Trần Hạo thoải mái ngồi xuống đối diện Lý Giai Ni, lười biếng vươn vai: “Cô chủ Lý, chỉ hai trăm triệu đã đủ làm khó nhà họ Lý cô rồi sao? Nhà họ Lý không đáng giá từng đó tiền à? Hay là cô đã quen ngồi tít trên cao, việc mua bán có chút không hài lòng liền cho là gây khó dễ?”
Lý Giai Ni không lên tiếng, nhìn Trần Hạo chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu con người anh.

Trần Hạo cũng chẳng sợ hãi, dưới ánh mắt sắc bén của Lý Giai Ni vẫn hết sức tự nhiên, cầm trái cây trên bàn lên ăn, chẳng buồn hỏi qua Lý Giai Ni.

“Đồ đấy, giá cả như vậy, cô mua thì mua không thì thôi!”, Trần Hạo nói.

Lý Giai Ni có chút tức giận, mặc dù trước đây đã từng lĩnh giáo năng lực của Trần Hạo, nhưng thực lực mạnh thì thế nào? Thế giới này chưa bao giờ được định đoạt bởi vũ lực!
Trần Hạo chính là một con dế choắt ngu xuẩn tột cùng! Phải biết rằng có biết bao nhiêu người đổ xô bỏ tiền ra để được kết giao với nhà họ Lý bọn họ, để tìm kiếm một cơ hội hợp tác?
Đồ vật này tốt như vậy, chỉ là hai trăm triệu mà dám xúc phạm cô ta và nhà họ Lý? Lý Giai Ni không nghĩ ra, nhưng cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Quan trọng không phải là hai trăm triệu, Lý Giai Ni không thiếu tiền, nhà họ Lý lại càng không thiếu!
Chính là Lý Giai Ni không thể chịu nổi khẩu khí này, dựa vào cái gì mà một tên thấp cổ bé họng dám khoe khoang trước mặt cô ta?
Trần Hạo nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Lý Giai Ni, có vẻ rất muốn thủ tiêu anh nhưng lại buồn bực vì làm không được, cảm thấy rất vui vẻ.

“Tôi nói này cô chủ Lý, lúc cô giao dịch với người Tịch rất sảng khoái cơ mà, sao đến phiên tôi lại cứ như bị táo bón khó sinh vậy hả? Chẳng lẽ cô cảm thấy người trong nước không xứng kiếm được tiền từ nhà họ Lý các cô sao?”, Trần Hạo cười tủm tỉm nói.

Lý Giai Ni tức chết đi sống lại! Thầm mắng anh mới táo bón, anh mới khó đẻ!
Nhưng ngoài mặt Lý Giai Ni vẫn điềm tĩnh, cười vuốt tóc lên, cô ta biết Trần Hạo nhất định muốn có số tiền này, cũng chắc chắn anh là một tên dế choắt, càng cho rằng bản thân mình chẳng thể nào đả thông được một cái gã thế này.

“Anh đã quyết định, vậy tôi cũng chẳng còn gì để nói, vì hai trăm triệu mà giết nhiều người của Hắc Long Hội như vậy, anh cầm số tiền này đảm bảo phỏng tay!”, Lý Giai Ni nói.

Trần Hạo ném một nửa quả táo đang ăn dở vào thùng rác, kêu “phịch” một tiếng.

“Xem ra không còn gì đáng nói nữa.

Mua thì cô trả tiền cho tôi, còn không mua tôi về nhà ngủ!”, Nói xong Trần Hạo đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình, chuẩn bị rời khỏi!
Lý Giai Ni giận đến mức tái cả mặt, nghĩ thầm cái tên thấp kém thấy tiền là sáng mắt này, cho anh một cơ hội bám vào nhà họ Lý mà còn không biết quý trọng! Đã như vậy thì chẳng cần nhiều lời.

Lý Giai Ni nhanh chóng hỏi tài khoản của Trần Hạo, sau đó không nói lời vô nghĩa nữa lập tức chuyển khoản!
Điện thoại di động của Trần Hạo vang lên một tiếng “Ting”, anh đưa mắt nhìn số tiền, huýt sáo hai tiếng rồi ném cỏ m Hoa cho Lý Giai Ni, lắc lư chuẩn bị ra ngoài, đi tới cửa đột nhiên quay đầu cười: “Cô chủ Lý, lần sau có chuyện tốt như vậy nhớ gọi điện báo cho tôi với nhé, tôi thích cô thế này!”
Trần Hạo chưa dứt lời, Chu Ngọc Hành đã đi tới, nghe anh nói như vậy lập tức ngơ ngẩn!
Chu Ngọc Hành nhìn Trần Hạo, lại nhìn Lý Giai Ni, cảm thấy lời này ẩn chứa hàm ý không bình thường.

Trần Hạo xem Chu Ngọc Hành như không khí, quay đầu bước đi.

Sau khi anh đi mất, một lúc lâu sau Chu Ngọc Hành mới kịp phản ứng lại, bước vào phòng nhìn thấy đang Lý Giai Ni xấu hổ mới biết mình hiểu sai rồi!
“Không phải Trần Hạo đang đùa giỡn cô chứ? Chết tiệt…”
Chu Ngọc Hành giận không thể tả, nhớ tới chuyện lần trước tên khốn kiếp này mượn cớ lục soát sau đó sờ mó khắp người Lý Giai Ni, anh ta cho rằng tên khốn này không gì không làm được, vừa nãy chắc chắn Trần Hạo đã ăn đậu hũ của Lý Giai Ni rồi!
Trong mắt Lý Giai Ni lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, cô ta không giải thích, nhưng sự xấu hổ và giận dữ thể hiện rõ ràng trên mặt!
Tức khắc, Chu Ngọc Hành kết luận mình suy đoán đúng rồi.

Kỹ năng diễn của Lý Giai Ni rất cao siêu, làm sao Chu Ngọc Hành có thể nghi ngờ rằng cô ta biết thời cơ đã đến?
“Tên khốn nạn! Giai Ni, cô cứ yên tâm, lần này chắc chắn tôi sẽ không để yên cho tên khốn này, cứ đợi đấy, tôi sẽ tìm người đánh gãy chân tên đó! Bà mẹ nó!”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận