Anh Chồng Khờ


Một tiếng động lớn vang lên, bóng chuyền lại tiếp tục đập thật mạnh vào đầu John, nhưng sau đó nó vẫn không rơi xuống.

Mọi người đứng xung quanh đều cảm thấy mơ hồ, thầm nghĩ, đây là tình huống gì? Quả bóng dính luôn lên trên mặt? Là bởi vì mặt quá to sao?
Có người nhìn ra vấn đề, khiếp sợ la lên: “Bóng…bóng nổ rồi! Chết tiệt!”
Nghe người kia nói vậy, mọi người ở bên ngoài mới phát hiện ra, quả bóng đã bị nổ luôn trên đầu John, hiện tại, nó giống như một cái mũ úp lên đầu anh ta!
Sau khi kinh ngạc đến ngây người, một lúc sau John mới phản ứng lại, vừa xấu hổ, vừa giận dữ kéo quả bóng ở trên đầu xuống: “Đáng chết…”
Ngay khi John đang muốn chửi bậy, nhân viên công tác đã thiếu đạo đức mà ném cho Trần Hạo một quả bóng nữa.

Anh đón lấy quả bóng tiếp tục phát bóng sang bên kia, vù vù vù! Bịch bịch bịch!
Quả bóng bay nhanh trên không trung giống như đạn pháo, nhưng lần này không nhắm vào mặt mà là nhắm thẳng vào cái thứ giữa hai chân!
Nhóm người John ban đầu vốn hùng hổ mà đến nhưng chỉ trong nháy mắt cả đám đã loạn đến mức gà bay chó sủa.

“Có phải rất thú vị không?”, Trần Hạo mỉm cười trào phúng.

Mấy người John tập luyện bóng chuyền mười mấy năm, bị bóng đánh trúng là chuyện bình thường, nhưng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy trình độ phát bóng như thế này, kỹ năng phát bóng của Rawson được người ta mệnh danh là cú phát bóng giết người.

Nhưng mà so với Trần Hạo, Rawson còn phải gọi là thầy, nếu như hắn ra phát bóng giống như giết người thì anh phát bóng thực sự có thể giết người!
Chỉ trong giây lát, mấy tên da trắng cao to đã chạy trối chết, nếu còn không rời đi, chắc chắn sẽ chết.

Càng đáng giận hơn chính là, mấy người bị đánh như chó ấy lại không thể nào báo án, càng không thể báo cho ban tổ chức của cuộc thi Thế Cẩm đã đưa bọn họ đến đây nghỉ dưỡng, có thể nói cái gì được chứ? Một đội bóng giành được giải quán quân thế giới bị một người đánh như chó?
Nhìn thấy đám người chạy trối chết, sau khi yên tĩnh vài giây, mọi người bắt đầu gào thét tung hô.

Một người đánh bại một đội, lại còn đánh bại đội tuyển quán quân thế giới! Ai mà không ngại vỗ tay hoan hô?
Một nhóm phụ nữ đến tham gia team building cũng hết sức kinh ngạc! Một người có thể treo đội tuyển quốc gia lên mà đánh? Có cần phải yêu nghiệt như vậy không?
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, nói ra thì ai tin? Dù nói đến hết nước bọt các cô cũng không tin?
Lý Phần cảm thấy có chút kiêu ngạo, trong mắt lộ ra vẻ quyến rũ: “Chậc chậc! Thật không nhìn ra người này lại mạnh như vậy! Một người treo một đội lên đánh? Đã thế lại còn mặt không đỏ, tim không đập nhanh? Sao có thể luyện ra được kỹ năng như vậy chứ?”
Ngô Thiến mặt tươi như hoa nói: “Có trời mới biết, nhưng mà chắc chắn là không phải luyện được ở trên giường!”
Lý Phần xinh đẹp quyến rũ liếc mắt nhìn Ngô Thiến: “A? Cô đang nghĩ đến chuyện muốn lên giường luyện tập với Trần Hạo sao, bị người này mê hoặc đến phát tình rồi à?”
Khuôn mặt tươi cười của Ngô Thiến lập tức đỏ lên: “Cô nói lung tung cái gì đấy? Có mà chính cô mới là người có suy nghĩ dâm đãng ấy? Muốn thì cứ nói thẳng ra, đừng lấy tôi ra để che chắn!”
Lý Phần cười nói: “Ha! Tôi thực sự không chịu nổi đâu!”
Sau khi nói xong, Lý Phần vẫy tay với Trần Hạo: “Trần Hạo! Đến đây, lại đây với chị Phần, chị đưa cậu đi hát!”
Một giây trước Trần Hạo đang còn ra vẻ cường đại giống như tôi là vua của thế giới, một giây sau đã bị một đám phụ nữ lôi lôi kéo kéo, vừa quay mặt lại, anh đã lập tức cảm nhận được bản thân bị người ta kéo đến rồi nhào vào lòng, sau đó vẻ mặt mềm xuống, hô hấp có chút không thông, trong lồng ngực anh tràn đầy hương thơm ngào ngạt và cảm giác xao động lạ thường.

Ngô Thiến thấy Lý Phần chạy đến, cô ấy cũng không chịu yếu thế, nhanh chóng chạy đến ôm lấy một cánh tay của Trần Hạo!
Trần Hạo tốn bao nhiêu công sức mới thoát khỏi cơ thể mềm mại kia, kết quả là người trước vừa đi, người sau lại tới, cứ như vậy, Trần Hạo bị một đám phụ nữ lôi kéo đến KTV!
Nhìn thấy cảnh này, Giang Ngạo Tuyết đỏ mặt, không nhịn được mà quát lên: “Mấy cái con người háo sắc này!”
Đương nhiên, cô ấy cũng chẳng mấy quan tâm chuyện này, Giang Ngạo Tuyết biết nhóm người kia bị biểu hiện xuất sắc vừa rồi của Trần Hạo làm cho điên cuồng rồi.

Nghĩ vậy, cô ấy lại quay sang nhìn Bạch Phi Nhi, phát hiện ra cô thấy tình huống kia sắc mặt cũng không có gì thay đổi, Giang Ngạo Tuyết không nhịn được mở miệng.

“Chủ tịch! Cô thật sự không quan tâm chút nào sao? Trần Hạo có khả năng trở thành nam thần của công ty rồi, cô xem bộ dạng hiếm lạ của mấy người họ kìa!”
Bạch Phi Nhi lạnh lùng hừ một tiếng: “Một đám người chơi đến điên cuồng mà thôi, không có chuyện gì lớn cả!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui