Anh Chồng Ngốc Của Tôi

Edit: Thanh Hưng

Mễ Tiệp ngồi ở trong phòng làm việc của Nhiệt Lực, nhìn chằm chằm đống vải rách trên bàn làm việc kia, cầm kim khâu mà buổi sáng vội vã đi siêu thị mua được trong tay, cô muốn một kim một kim vá lại đồng phục này thật tốt, cô giơ ngón tay lên nhẹ nhàng chạm vào huy hiệu cảnh sát trên cổ áo, đối với chuyện quần áo này, cô ngay cả nửa câu cũng không tiết lộ cho Quách Bách Vĩ biết, bởi vì cho đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra, chuyện này rốt cuộc là anh Khoan hay là kẻ thù của Quách Bách Vĩ làm, cô cũng không biết mình giấu diếm như vậy là đúng hay sai, nhưng cô rất rõ ràng, nếu như là anh Khoan làm, cô phải gạt Quách Bách Vĩ, chính cô sẽ tự mình đi giải quyết vấn đề này, cô đã làm liên lụy tới Quách Bách Vĩ, cô không muốn kéo tình cảm chân thành của mình vào trong vũng bùn.

Mễ Tiệp nhớ khi mình mười mấy tuổi thích xem nhất chính là series phim Hongkong Young and Dangerous, nhân vật bên trong cũng làm cho Mễ Tiệp yêu thích, có một câu đối thoại Young and Dangerous thường dùng nhất chính là: ra ngoài lăn lộn, sớm muộn phải về.

Không tệ, ra ngoài lăn lộn, sớm muộn phải về.

Cô thật sự thiếu anh Khoan quá nhiều, tiền bạc, vật chất, thậm chí tình cảm, đời này cô cũng không quên, anh Khoan đối với Mễ Tiệp cô như thế nào cô rõ ràng nhất, người đàn ông lạnh lùng đó cực kỳ dễ dàng tha thứ cho cô, chỉ cần là cô mở miệng yêu cầu thì lập tức nguyện vọng của cô sẽ được thực hiện, bao gồm Nhiệt Lực hiện tại buôn bán phát đạt như mặt trời ban trưa này, cô rất rõ ràng anh Khoan là yêu thích cô, nhiều buổi tối anh Khoan uống rượu say sẽ ôm cô nói: “Tiểu Tiệp, thật ra thì em nên tiếp tục đi học đi, anh tạo điều kiện cho em, Đại học Thanh Hoa, tùy em chọn, thi không đỗ không sao, anh có tiền đập.”

Đối với người đàn ông hào hùng như thế Mễ Tiệp không phải chưa từng si mê qua, cô cũng không vìanh Khoan hào sảng rộng rãi mà đa nghi, ngược lại bởi vì anh Khoan ở trên đường nói một không hai cường tráng mà say mê, Mễ Tiệp lại nghĩ tới trước khi anh Khoan đi nhìn mình nói: “Tiểu Tiệp, sống thật tốt cho anh, chờ anh trở lại, đợi mọi chuyện qua đi chúng ta sẽ kết hôn, anh hơn người khác ở chỗ có thời gian.”

Thật ra thì Mễ Tiệp hoàn toàn không muốn tưởng tượng chuyện này là anh Khoan làm, thậm chí cô ở trong lòng âm thầm cầu nguyện anh Khoan không quay lại, không phát hiện Quách Bách Vĩ tồn tại, bởi vì cô không biết anh Khoan sẽ dùng thủ đoạn gì để trả thù “gian tình” của mình với Quách Bách Vĩ, đương nhiên vô tội nhất vẫn là Quách Bách Vĩ, anh giống như con ruồi không đầu một dạng đột nhiên đụng vào trong cuộc sống của cô, không muốn đi ra ngoài, mình lại thương anh như thế. Mễ Tiệp cầm kim khâu trong tay âm thầm thề, nếu như quả thật là anh Khoan trở lại, cần chuộc tội là chính cô, dù là vì thế mà mất đi tính mạng, cô cũng muốn tranh thủ đến sau khi Quách Bách Vĩ an toàn lại đi chết, chỉ cần Quách Bách Vĩ bình bình an an còn sống, muốn cô làm cái gì cô đều nguyện ý.

Lo sợ Quách Bách Vĩ sẽ phát hiện chuyện này, cô và Tiểu Hồng hai người vội vã đem phòng dọn dẹp một phen, Tiểu Hồng cầm quần áo cùng cây đao kia để vào trong phòng làm việc của cô khóa lại. Tình yêu của cô dành cho đồng phục của Quách Bách Vĩ cũng không thua kém bản thân Quách Bách Vĩ, trong lòng cô đồng phục cũng chính là con người của Quách Bách Vĩ, cô muốn Quách Bách Vĩ thật tốt, bộ đồng phục này cũng không ngoại lệ.

Mễ Tiệp chậm rãi sáp lại gần lỗ thủng,tận lực khâu lại từng mảnh vụn quần áo trên bàn, một kim một kim bắt đầu vá, mỗi một mũi kim cô đều nhẹ nhàng cầu nguyện: “Quách Bách Vĩ, anh nhất định sẽ thật tốt.”

Mễ Tiệp đang tập trung tinh thần vá, điện thoại di động của mình trên bàn đột nhiên vang lên, Mễ Tiệp chỉ bị sợ đến tay run một cái, lập tức đâm vào ngón tay, nhìn máu nhanh chóng nhỏ ra, Mễ Tiệp vội vàng bỏ vào trong miệng mút, cầm điện thoại di động lên vừa nhìn là Quách Bách Vĩ điện tới: “Hi, bà xã.”

Mễ Tiệp nhẹ nhàng bật cười, dùng ngón tay vuốt huy hiệu cảnh sát trên quần áo nói: “Hi, ông xã.”

“Cái gì, cái gì? Em gọi anh cái gì? Anh không nghe lầm chứ?”

Mễ Tiệp cười ra tiếng, nũng nịu nói: “Em cái gì cũng không gọi.”

“Đừng nghĩ lừa anh, à? Anh nghe thấy, nhanh, gọi một tiếng nữa cho anh nghe?”

“Gọi gì? Em cái gì cũng không gọi.”

“...... Được lắm, em dám dùng cây gậy khiêu khích con cọp? Có tin anh hiện tại lập tức giết qua hay không, bắt cóc em đến giáo đường đây?”

“Khanh khách...... Ông xã ——”

“A, a, a, anh choáng rồi, anh thật sự hôn mê, ít nhất trong vòng năm phút không thể nói chuyện, cơn sốc đếm ngược thời gian trong......”

“Ghét a, lắm mồm như vậy, gọi điện thoại làm gì a, không vội sao?”

“Chính là vội mới gọi điện thoại cho em a, buổi sáng tạm thời không đi cục dân chính được, Hà cục muốn bọn anh mở hội nghị khẩn cấp, anh chỉ có thể để xế chiều mới đi, anh đã nói với bạn bè ở cục dân chính rồi, hẹn 4 giờ, nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút, ai, anh phải chụp một bức ảnh chung ha ha, đến lúc đó một quyển sổ hồng vừa đến tay, em thật sự trở thành bà xã của anh.”

Khi Mễ Tiệp cúp điện thoại vẫn còn cười khúc khích, một cuộc điện thoại của Quách Bách Vĩcó thể để cho cô tạm thời quên đi lo lắng, lúc cô để điện thoại xuống muốn cầm kim khâu lên, không biết thế nào đụng phải ly trà trên bàn của mình, “hoa lạp” một tiếng, cái ly bị đụng đổ vẩy đầy nước lên bàn sau đó lăn đến mép bàn rơi xuống đất, Mễ Tiệp nhìn chằm chằm vũng nước đọng trong mảnh kính vỡ, đột nhiên mí mắt cô nhảy lên.

Quách Bách Vĩ thu hồi mỉm cười trên mặt, bỏ điện thoại vào trong túi quần, thở ra một hơi thật dài sau đó đưa tay sửa sang lại đồng phục, lại sửa sang lại cái mũ mới xoay người tiếp tục lên lầu, đi tới cửa phòng làm việc của cục trưởng Hà, đưa tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Quách Bách Vĩ đẩy cửa ra, cục trưởng Hà ngồi ở phía sau bàn làm việc đang cúi đầu viết gì đó.

“Hà cục.”

Cục trưởng Hà ngẩng đầu lên, sau khi thấy Quách Bách Vĩ thì nhíu mày một cái nói: “Tiểu Quách, sao cậu còn chưa đi?”

Quách Bách Vĩ cân nhắc trong đầu, ngồi vào trên ghế trước bàn làm việc, nhìn thẳng vào mắt của cục trưởng Hà nói: “ Hà cục, tôi không đi, chuyện học tập cũng không vội, đợi sau này hãy nói.”

Cục trưởng Hà “pằng” ném bút máy trong tay lên bàn làm việc: “Hồ đồ, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Hả? Tôi giảng đạo lý cho cậu cậu còn không nghe?”

“Bây giờ cảm xúc của Mễ Tiệp rất không ổn định, tôi tạm thời không đi được.”

Cục trưởng Hà lập tức đứng lên có chút kích động, dùng ngón tay gõ cái bàn nói: “Tôi đã nói với cậu rồi, à? Chuyện có người khác làm, cậu phải kiêng dè, cậu đi cho tôi, đi ngay lập tức.”

“Coi như ngài không cho tôi nhúng tay vào vụ án này tôi cũng không đi.”

“Cậu......” Cục trưởng Hà tức giận lại ngồi vào trong ghế da, nhìn chằm chằm Quách Bách Vĩ nói: “Tiểu Quách, tôi cũng nói thật cho cậu biết, ai, tiền đồ của cậu là vô hạn, bừng sáng, tiến lên phân cục mới chỉ là bước đệm của cậu, lần này sau khi cậu học tập trở về, lập tức có thể được điều tới thị cục, cậu nổi bật là quá rõ ràng, tôi cũng sớm báo chuyện điều nhiệm của cậu lên trên tỉnh, hiện tại cho cậu đi học tập chỉ là một quá trình hình thức, cậu ngàn vạn lần không nên bởi vì một chút nguyên nhân mà hủy diệt tiền đồ của mình!”

Quách Bách Vĩ nhẹ nhàng khơi lên khóe miệng cười một cái nói: “Hà cục, tôi hiểu rõ qua nhiều năm như vậy ngài vẫn rất chăm sóc tôi, tôi rất cảm kích, ngài vẫn yêu cầu nghiêm khắc với tôi là để cho tôi đã tốt lại tốt hơn, nhưng lần này, tôi thật sự xin lỗi ngài.”

Cục trưởng Hà sau khi nghe lời nói của Quách Bách Vĩ tức giận đến không nói ra được cái gì, lỗ mũi run lên, chỉ vào Quách Bách Vĩ nửa ngày mới mắng: “Tiểu tử thối, cậu có thể nhịn đúng không? Hả? Nếu là cậu có chuyện gì cậu bảo tôi làm sao còn mặt mũi đi gặp Lão Lãnh Đạo đây? Cậu cần phải để cho tôi dừng chức của cậu cậu mới cam tâm phải không?”

Quách Bách Vĩ trầm mặc một lát, lo lắng đứng lên, từ từ giơ tay lên kính lễ với cục trưởng Hà: “Hà cục, đừng giận tôi, tôi biết rõ ngài rất tốt với tôi, tôi không phải là hồ đồ không biết điều, tôi đã cầu hôn Mễ Tiệp rồi, buổi chiều chúng tôi đi đăng ký, vụ án của cô ấy không xong tôi sẽ không đi đâu cả, ngài mắng tôi đi, muốn mắng thế nào cho hả giận ngài cứ mắng thế đó, thật xin lỗi.”

Quách Bách Vĩ nói xong giơ tay lên kéo huy hiệu cảnh sát trên cổ áo xuống, từ trong túi tiền móc ra thẻ công tác và cảnh hiệu để lên bàn, lại kính lễ mới xoay người rời đi.

Cục trưởng Hà tức giận thở hổn hển, cũng là bất đắc dĩ, thuận tay cầm tài liệu trên bàn lên ném xuống đất, trong miệng mắng: “Tiểu tử thối bị ma quỷ ám ảnh, tức chết ta rồi.

Quách Bách Vĩ một thân nhẹ nhõm bước nhanh chạy xuống cầu thang, anh thậm chí huýt sáo bước chân nhẹ nhàng, lúc ra khỏi tòa nhà phân cục gặp các đồng nghiệp nhất nhất cười chào hỏi, Quách Quang Huy phòng nhân sự cầm ly trà thủy tinh trong tay từ cửa đại sảnh đi vào, vừa nhìn thấy Quách Bách Vĩ cười híp mắt đã nói: “Ơ, toàn gia, nhìn mặt mày hớn hở cùng với tươi cười híp mắt này, là bảng vàng đề danh rồi hả?Hay là động phòng hoa chúc nha?”

Quách Bách Vĩ cười ha ha vỗ vai của anh ta nói: “Toàn gia, anh dứt khoát ở trên đường bày cái bàn quẻ bói đi, buôn bán khẳng định rất tốt.”

“Nói như vậy là tôi thật sự đoán trúng?”

“Hắc hắc, tôi kết hôn.”

“Cái gì?” Quách Quang Huy cả kinh thiếu chút nữa đánh rơi ly trà trong tay xuống đất: “Kết hôn ư? Chuyện khi nào? Tại sao không cho tôi biết hả?”

“Hắc hắc, buổi chiều, buổi chiều sẽ lĩnh chứng, khi bày tiệc ai không mời cũng phải mời lão huynh a.”

“Mẹ nó, nói chuyện thở mạnh, cũng không nói rõ một chút, làm tôi hoảng sợ.”

Thời điểm Quách Bách Vĩ lái xe đến siêu thị, suy nghĩ một chút mới chậm rãi quẹo vào bãi đỗ xe, lát nữa anh muốn trở về phân cục, anh phải đi mua chút bánh kẹo cưới gì đó, thời điểm xế chiều đi cục dân chính cũng phải mang một chút cho đồng nghiệp, hiện tại anh cuối cùng cũng có thể chiêu cáo thiên hạ Quách Bách Vĩ anh muốn kết hôn.

Thật ra thì khi anh đưa Mễ Tiệp cùng Tiểu Hồng về nhà, vì cục trưởng Hà đã nghe nói anh trở lại mà chạy tới phân cục, thấy anh không nói lời gì thì lập tức muốn anh đi, vụ án Mễ Tiệp anh không thể nhúng tay, anh cung đồng ý là Mễ Tiệp không thể tùy tiện rời khỏi thành phố A, cho đến khi vụ án kết thúc.

Cho dù Quách Bách Vĩ không để cho Mễ Tiệp hoàn toàn phối hợp điều tra, nhưng khẩu cung của Cường Tử trước kia vẫn còn niêm phong ở trong phòng hồ sơ, bên trong rõ ràng khai báo hắn có quan hệ với Mễ Tiệp, ngoài ra với tâm tư riêng Cường Tử còn khai báo không ít chuyện cũ của Mễ Tiệp, nhưng bây giờ Quách Bách Vĩ cũng không thèm để ý đến việc mình bị ngưng chức cùng với Mễ Tiệp bị giám chế, có lẽ mê luyến của anh đúng là có chút điên cuồng, nhớ có lần xem thế giới động vật, thấy bọ ngựa đực chấp nhận bị bọ ngựa cái từng miếng từng miếng ăn hết đầu, lúc ấy anh vừa khiếp sợ vừa chán ghét, nhưng bây giờ anh đột nhiên cảm thấy mình chính là một con bọ ngựa đực, anh nghĩ anh còn may mắn hơn nhiều so với con bọ ngựa đực kia, bởi vì anh còn sống.

Gần đây Mễ Tiệp đều rất không vui, Quách Bách Vĩ hi vọng Mễ Tiệp có thể giống như trước đây gây sự với anh, cho dù là cãi vã cũng tốt đùa giỡn cũng tốt, anh không muốn thấy Mễ Tiệp luôn yên lặng ngẩn người, hoặc là len lén rơi nước mắt, anh nhất định phải để cho Mễ Tiệp lần nữa tỉnh lại, hiển nhiên hy vọng của anh sắp thành công, Mễ Tiệp đối với anh giống như kích động, hơn nữa từ tối qua anh lại bắt đầu tìm được bóng dáng vui vẻ trước kia của Mễ Tiệp, mặc kệ ngăn cách ở trước mặt chính là dạng khó khăn gì, Quách Bách Vĩ anh cũng không sợ, cũng sẽ không lùi bước, anh biết mình đã yêu Mễ Tiệp đến tận xương tủy, chỉ cần Mễ Tiệp đứng ở bên cạnh anh, anh nghĩ, cho dù là núi đao biển lửa, anh cũng xông vào.

Quách Bách Vĩ lái xe trở lại phân cục hình sự, lúc xuống xe trong ngực ôm một túi kẹo trái cây to, vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy Hoàng Mao Nhi đi ở trước mặt mình lập tức gọi anh ta lại, để cho anh ta thông báo cho những đồng nghiệp khác đến phòng làm việc.

Nhưng khi anh hưng phấn bừng bừng chia kẹo cho mọi người cũng thông báo tin tức anh muốn kết hôn, mọi người trên mặt cũng không có cái loại hưng phấn cuồng nhiệt như anh mong đợi đó, ngược lại từng người một đều ngây ngốc, bởi vì bọn họ mỗi người đều biết vụ án của Mễ Tiệp còn chưa giải quyết xong, lại dính dáng đến đại án hình sự mấy năm trước, Quách Bách Vĩ là anh hùng hào kiệt trong lòng bọn họ, nếu anh cùng Mễ Tiệp kết hôn, vấn đề không chỉ là hủy diệt danh dự của anh. Hướng Dương nhìn túi chocolate lớn trên bàn một chút, lại nhìn Quách Bách Vĩ yên lặng không để ý cười ha hả như cũ một chút, tiến lên cầm một cái nhét vào trong túi đồng phục của mình, cũng cười nói: “Chị dâu cậu thích những đồ chơi này, tôi muốn mang về cho cô ấy, nói cho cô ấy biết cậu phải kết hôn rồi, cô ấy khẳng định buổi tối chạy đến nhà cậu đi.”

Quách Bách Vĩ bưng ly trà của mình lên tựa vào trên bàn, chỉ chỉ Tiểu Dương nói: “Phụ nữ các cô không phải thích những thứ này sao.”

Hướng Dương tiếp lời nói: “Khụ, Quách cục cậu còn không biết sao, cô gái nhỏ hiện tại không dám ăn những thứ này, họ hiện tại xem trọng chính là rau xanh, chỉ sợ tham ăn một miếng, ngày mai lên cân vừa nhìn, ưm hừm, mập, còn phải vất vả giảm cân.” Tiểu Dương đi tới cười hì hì bắt lấy mấy thanh, cô gái nhỏ miệng ngọt, vừa ăn chocolate vừa nói: “Quách cục trưởng, chúc vợ chồng các anh bách niên hảo hợp, vạn sự như ý ha.”

Cứ như vậy trong phòng làm việc mỗi người cũng bắt đầu lấy mấy viên nói vài lời chúc phúc, Quách Bách Vĩ tiêu sái vung tay lên nói: “Buổi trưa hôm nay cũng đừng đi phòng ăn nữa, tôi mời khách, muốn ăn cái gì ăn ở đâu, tùy mọi người chọn.”

Hướng Dương lặng lẽ chỉ chỉ đồng phục trên người Quách Bách Vĩ hỏi: “Quách cục, hôm nay người cậu......”

Quách Bách Vĩ không e dè cười nói: “Mẹ nó, ông đây bị ngưng chức, vừa lúc, ở nhà bồi bà xã hưởng tuần trăng mật.”

Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, chợt lo lắng nhìn Quách Bách Vĩ nói tiếp: “Chuyện Mễ Tiệp mọi người nên làm cái gì thì làm cái đó, ai, tôi mặc kệ không hỏi, chỉ là các người vẫn phải làm tốt cho tôi, phía dưới nếu là có thông tin gì, tôi vẫn muốn biết trước tiên.”

Hướng Dương cười nói: “Tất nhiên, không phải là ngưng chức mấy ngày sao? Cũng không phải là cách chức, tôi sợ cái rắm nha.”

Vừa mới dứt lời chỉ nghe thấy bên ngoài phòng làm việc truyền đến âm thanh thị cục Tiểu Trương: “Quách cục? Nghe nói muốn kết hôn hả? Chúc mừng, chúc mừng a.”

Quách Bách Vĩ tiến ra đón bắt tay với Tiểu Trương cười nói: “Ơ, đã đi tìm anh, nghe nói đi công tác rồi, đây là mới trở về?”

“Đúng vậy, vừa nghe nói Quách đại cục trưởng cậu muốn kết hôn tôi đây lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới.” Nói xong lấy ra huy hiệu cảnh sát, cảnh hiệu còn có thẻ công tác của Quách Bách Vĩ từ trong túi xách, “Hà cục nói rồi, chuyện bản thân anh xin ngưng chức ông ấy không chuẩn, bảo tôi đưa tới cho anh.”

Quách Bách Vĩ thuận tay nhận lấy đặt trên bàn cười hì hì nói: “Hôm nay anh tới vừa đúng lúc, buổi trưa cùng nhau, chúng ta uống một chén đi.”

Quách Bách Vĩ mời khách bị các đồng nghiệp chơi đùa rót không ít, có chút say, trở lại trong nhà tắm Mễ Tiệp thay quần áo, cho Nimmo ăn, thấy thời gian vẫn sớm hơn liền mang theo Nimmo tới ghế đá bên hồ trong chung cư ngồi, vừa nhìn Nimmo chơi đùa, vừa lấy điện thoại di động ra bật sáng màn hình, phát ra một cái tin ngắn, sau khi nhận được khôi phục thấy trên màn ảnh một chấm đỏ nhỏ lóe sáng di động. Điện thoại của Mễ Tiệp đã bị cảnh sát cài đặt theo dõi, Quách Bách Vĩ cũng không nói cho Mễ Tiệp, sợ cô khẩn trương. Quách Bách Vĩ thu hồi điện thoại đứng lên vỗ vỗ tàn thuốc lá trên người, gọi Nimmo về nhà, rửa mặt tỉ mỉ, lái xe tới cục dân chính, nhưng đã qua 4 giờ vẫn không thấy Mễ Tiệp xuất hiện, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Quách Bách Vĩ có chút gấp gáp vội vàng gọi cho Mễ Tiệp, nhưng vẫn không ai nghe, cho đến cuối cùng truyền đến giọng nữ lạnh lùng: “Thật xin lỗi, điện thoại ngài gọi tạm thời không liên lạc được......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui