Ngày thứ hai đối với người đi làm đều hệt như chiến tranh bùng nổ.
Đồng hồ báo thức như kèn lệnh ra chiến trường, phần đông bắt đầu và cuộc chiến.
Làm việc từ sáng sớm rồi lại tăng ca đến tối muộn, chen chúc nhau khắp xe buýt, quần quật cả ngày đến đêm khuya mới trèo lên giường ngủ, nhưng thần kinh vẫn luôn căng thẳng, khiến mọi thứ đều ngộp ngạt khó chịu.
Công ty PR nằm ngay trên đường lớn, bên cạnh còn có nhà ăn và cả siêu thị bảng hiệu to đùng hai chữ GO.
Chuông điện thoại vang lên in ỏi, lôi tôi từ trong giấc mộng đẹp trở về.
-Ái Hân!!! Mầy chết ở đâu rồi hả?
Giọng quát lớn từ Bảo Châu truyền đến, khiến tôi thất kinh hồn vía bật người dậy.
-Alo! Tao… Nghe đây!
Bên đầu giây giọng nó càng lớn hơn.
-Tao đứng ở trạm xe buýt đợi mầy hết 40 phút, mầy rốt cuộc có đi làm không???
-Hả? Chết? Tao… Quên… Mầy đến công ty trước đi, đừng đợi tao, tao lặp tức đến ngay!!!
Sau khi ngắt điện thoại, tôi lao như tên bắn chạy xuống nhà sau khi thay xong bộ đồ công sở và vệ sinh cá nhân.
Từ trên lầu chạy xuống, mẹ tôi đã bê lên hai dĩa trứng và bánh mỳ đặt lên bàn.
-Ái Hân! Ăn sáng đã…
-Không mẹ ơi! Con gấp lắm rồi…
-Cẩn thận con, ngã bây giờ!!
Mẹ vừa nói dứt câu tôi đã ngã cái bụp, mặt nhăn lại.
-Nhà trơn thế mẹ?
-Sáng mẹ mới lau mà con!
-Dạ! Chào mẹ con đi!
Tôi ra khỏi cửa, mẹ tôi liền lắc đầu.
Hôm nay công ty sẽ có lãnh đạo mới đến, nghe nói công ty PR có thêm một cổ đông lớn, cho nên muốn mở cuộc họp để toàn thể nhân viên được gặp ông chủ mới của công ty này, hôm qua Bảo Châu còn dặn dò tôi không được đến trễ.
Vậy mà sáng tôi ngủ đến tận trưa…
Bắt vội một chiếc taxi đến tận công ty, tình hình này đón xe buýt thì cũng chẳng kịp.
Tôi đặt giỏ xách xuống bàn làm việc, vẫn may là không trễ giờ, tôi mở máy tính rồi đi đến phòng nghỉ pha cà phê.
Sáng sớm là thời gian quý giá của tôi dùng để ngủ, vì vậy mà chẳng còn thời giờ ăn sáng.
Cho nên mỗi ngày tới công ty tôi đều uống cà phê để nâng cao tinh thần.
Bảo Châu đi vào, nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lạnh hơn dao.
-Mầy làm gì đến trễ thế? Để tao đứng ở trạm xe buýt đợi như một con điên!!!
Tôi cười cười ôm lấy cánh tay nó.
-Xin lỗi mà! Hôm qua thức cả đêm cày phim… Nên dậy không nổi.
Nó hờ hững nhìn tôi.
-Mầy lại cày phim kinh dị nữa chứ gì?
Tôi gật gật cái đầu.
-Khi nào có thời gian, tao gửi mầy mấy cái bộ phim ngôn tình xem cho biết với người ta!
Tôi bĩu môi.
-Thể loại ngôn tình quá hư cấu, tao nuốt không nổi! Tao đã qua cái tuổi mơ mộng soái ca rồi mầy ơi.
Tính cách của tôi và Bảo Châu có chút trái ngược nhau, tuy là bạn thân, nhưng cũng có vài quan điểm rất khác biệc.
Bảo Châu là cô gái rất mộng mơ, luôn thích những gì nhẹ nhàng dịu dàng, còn tôi thích khác tôi rất thực tế tính cách cũng hướng ngoại rất mạnh mẽ.
Bù qua đắp lại hai chúng tôi lại chơi thân với nhau.
Trong tình yêu, hai chúng tôi cũng có quan điểm rất khác.
Bảo Châu từng nói:
-Tao sẽ yêu một người đàn ông có thể nuôi tao cả đời!
Còn tôi thì rất đơn giản.
-Tao chỉ cần tìm đúng một anh chồng hiểu thấu được tao, bình dị sống bên tao là được!
***
Còn chưa đến 9h30, trong phòng họp đã đầy ắp nhân viên trong các bộ phận.
Mọi người cười nói đùa giỡn, không khí sáng sớm rất vui vẻ.
Chị Lan, trưởng phòng bước vào trước.
-Mọi người giữ trật tự, lãnh đạo mới sẽ đến ngay!
Lời chị Lan vừa nói, mọi người nhanh chóng chỉnh lại dáng ngồi chỉnh tề.
Không bao lâu, đã thấy lễ tân của công ty chạy vào, cô ấy dáng vẻ rất phấn khích.
-Đến rồi, lãnh đạo mới đến rồi.
Đúng là ông trời thương xót cho nhân viên chúng ta, lát nữa mọi người đừng ngất xỉu nhé.
Lãnh đạo mới này là một người đàn ông rất đẹp trai đấy.
Tôi tận mắt thấy anh ta bước xuống từ chiếc xe vô cùng xịn!!!
Toàn thể nhân viên nữa hò reo ầm lên, chỉ có mỗi tôi và Bảo Châu là im lặng.
Chị Lan liền đưa tay lên môi, suỵt một cái.
-Trật tự nào!
Cửa phòng họp mở, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đi vào.
Toàn thể nhân viên liền rơi vào im lặng.
Có vài nhân viên không kiềm chế được liền thốt lên.
-Ôi! Anh ấy đẹp trai quá đi mất.
Tôi cũng không chú tâm, chỉ cúi đầu nghịch chiếc bút trong tay.
Cho đến khi nghe Bảo Châu nói thầm bên tai tôi.
-Ái Hân! Cậu và anh ấy thật sự là duyên phận đấy.
Tôi đơ người.
-Nói nhảm gì vậy?
Nó đẩy tay tôi.
-Mở mắt to lên nhìn xem, là Lâm Hạo đó!
Cái gì? Tôi trợn mắt nhìn về phía anh ta, đúng là gương mặt đó, dáng người đó không thể xen lẫn vào đâu được.
Lãnh đạo mới của công ty lại là anh sao? Thì ra tối hôm đó anh nói:
-Thành phố này cũng không quá lớn, biết đâu chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau!
Thì ra là ám chỉ chuyện này.
Lâm Hạo ăn diện chỉnh chu, ánh nhìn đảo một vòng lại dừng trước dáng vẻ kinh ngạc của tôi, môi anh lại cong lên một cách điềm tĩnh.
-Xin chào mọi người! Tôi là lãnh đạo mới của công ty, tôi tên Lâm Hạo.
Rất vui khi được làm việc với mọi người!
Một màn giới thiệu vang lên, các nhân viên phát cuồng.
-Giám đốc! Anh thật đẹp trai…
-Đúng đó! Đẹp thật…
Anh cười ôn hoà.
-Mọi người ngồi xuống hết đi!
Lúc Ái Hân vẫn còn ngẩn ngơ thì Bảo Châu nhanh chóng kéo tôi ngồi xuống.
-Có chồng sắp cưới làm lãnh đạo ở công ty, mầy đúng là tốt số thật!
Tôi nhăn mặt.
-Mầy đừng nói bậy, cái gì mà chồng sắp cưới chứ?
Lúc tôi và Bảo Châu nói chuyện, tôi cứ cảm thấy ánh mắt Lâm Hạo cứ nhìn tôi.
Đợi tất cả mọi người lần lượt giới thiệu xong xuôi, thì đến lượt tôi.
Tôi ngượng ngùng đứng lên.
-Tôi… Là Ái Hân!
-Tên rất đẹp! Em ngồi xuống đi, không cần đứng đâu.
Anh hạ giọng nhẹ nhàng, khiến mọi người bất ngờ nhìn tôi kì quặc.
Lâm Hạo đặt tay lên bàn, bắt đầu vào chủ đề chính.
-Tôi đến đây trên cương vị sẽ đồng hành cùng mọi người trong các dự án, mua nhà, bán nhà, đại khái là các dự án bất động sản.
Tôi muốn Công ty PR sẽ là một công ty hoạt động theo gia đình, tôi không muốn mọi người xem tôi là ông chủ, hãy xem tôi là người nhà và tôi cũng vậy.
Tôi sẽ hết lòng dẫn dắt công ty PR đi lên, mục tiêu của chúng ta là sẽ trở thành một trong những công ty có doanh thu cao nhất năm 2022.
Một tràn vỗ tay vang lên, anh cười.
-Vậy! Sau này trong công việc lẫn bên ngoài mọi người cứ gọi tôi là Lâm Hạo! Không cần phải giữ đúng phép tắt, gọi giám đốc gì đó đâu.
Mọi người nhanh chóng phấn khởi trước sự ôn hoà thân thiện này của anh.
***
Kết thúc xong cuộc họp, toàn thể nhân viên giống như có thêm sinh lực tinh thần làm việc hơn.
Tôi ngồi vào chỗ ngồi, uống ly cafe còn dang dở chưa ngồi được bao lâu chị Lan trưởng phòng đi xuống.
-Ái Hân!
Tôi theo phản xạ đứng lên.
-Anh Hạo! Bảo em lên văn phòng.
Tôi hơi sững người.
-Có chuyện gì sao chị?
Thấy bộ dạng tôi căng thẳng, chị Lan cũng khó hiểu.
-Em căng thẳng làm gì? Em là người đứng đầu trong nhóm, có lẽ anh Hạo muốn tìm hiểu chút chuyện về mấy hợp đồng cả nhóm em vừa mới bán được gần đây thôi!
Tôi nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm.
-Vâng! Em sẽ lên ngay.
Chị Lan rời khỏi, Bảo Châu liền kéo tôi lại gần.
-Bộ mầy làm gì sai trái sao, mà cứ mỗi lần tao thấy mầy đối diện với anh Hạo mầy cứ sợ anh ấy thế? Anh ấy có ăn thịt mầy đâu.
Tôi thở hắt.
-Tao cũng chẳng biết nữa.
Mỗi lần nhìn thấy anh ta, tao lại căng thẳng… Ngay cả nói chuyện cũng chẳng được thổi mái, chắc tao chết mất!!!
Nó vỗ vỗ lên vai tôi.
-Mầy đúng là chưa cưới đã sợ chồng rồi, mầy một chút cầm quyền trong nhà trong cửa cũng không có!!
-Hả! Tao… Mầy lại nói nhảm nữa rồi, cái con này..