Anh Chồng Tham Ăn

Edit: La Na

May mà Đỗ Tiểu Mạn và Trương Lộ cùng quay đầu nhìn về phía Mạnh Cảnh Vấn nên Trương Lộ mới không phát hiện vẻ mặt đần ra của Đỗ Tiểu Mạn.

“Khụ, người này, đây là em họ của em.” Đỗ Tiểu Mạn không thể nào phun ra được hai chữ “Ông xã”, chỉ có thể bò đến bên cạnh Mạnh Cảnh Vấn nắm tay anh ta tỏ vẻ tình cảm vợ chồng mặn nồng thắm thiết.

“Anh ta thật là chồng chị? Đúng là chị đã kết hôn? Chị không nói với ông ngoại và bà ngoại sao?” Trương Lộ liên tiếp đặt vấn đề, “Chuyện khi nào?”

Mạnh Cảnh Vấn hừ lạnh một tiếng: “Nhà của chúng tôi không chào đón cô, cô lăn được rồi. Mặc khác, nhà mấy người thiếu nợ tiền đánh bạc, đừng tới đòi vợ tôi nữa, tiền của vợ tôi là để nuôi tôi thôi, đã nghe rõ chưa?” Dứt lời, anh ấn Đỗ Tiểu Mạn vào lòng mình, rõ ràng không cho phép cô vùng ra. Sau đó ra dấu đuổi Trương Lộ như một tên côn đồ.

Trương Lộ hiển nhiên đã bị Mạnh Cảnh Vấn dọa sợ, sợ sệt hét lên: “Chuyện này tôi nhất định sẽ nói với ông bà ngoại! Mới mấy năm không gặp mà chị đã… như vậy… Tôi đi trước, tạm biệt!”

Đỗ Tiểu Mạn vô lực đến muốn khóc, cô ngã lên ghế salon, “Biện pháp anh nghĩ ra đặc biệt thật.”

“Ngốc quá, lần trước trong siêu thị đã dùng lý do này rồi, bằng không em giải thích về sự có mặt của tôi ở đây thế nào mà lại còn ăn mặc thoải mái như vậy?” Mạnh Cảnh Vấn không hề khách khí gõ đầu cô, “Được rồi, bà chủ không ở dưới quán trấn giữ mà chạy lên đây lười biếng, có phải không xem cửa tiệm đối diện vào mắt nữa không? Mau xuống làm sập tiệm đó đi.”

“Không sao, tôi tính đổi thành phố ở.” Đỗ Tiểu Mạn khoát khoát tay, lầu bầu xuống lầu.

Tai Mạnh Cảnh Vấn hơi động anh nghe rất rõ ràng, lúc này anh phải nhanh chóng nghĩ cách để thuận tiện bắt cóc cô gái này, anh bước nhanh đuổi kịp cô, “Có nghĩ sẽ đến thành phố nào hay không?”

“Cách thành phố T càng xa càng tốt.” Đỗ Tiểu Mạn thuận miệng đáp.

Mạnh Cảnh Vấn hiểu rõ gật đầu, âm thầm tính toán.

“Hả? Anh xuống lầu là để giúp tôi tính sổ à?” Đỗ Tiểu Mạn thấy anh không yên lòng đi sát phía sau cô, không có ý tốt muốn dụ anh ta đồng ý hiệp ước bất bình đẳng.

“Tôi đi tìm chút đồ ăn để bổ sung dinh dưỡng.” Nếu dễ như vậy đã bị gạt thì anh không cần lăn lộn trong nghề nữa.

“Mới ăn mà?!?”

“Bà chủ à, vừa nãy nghĩ cách cứu em tiêu hao không ít tế bào não của tôi rồi, buổi tối nhớ hầm cách thủy chút canh bổ cho tôi nhé.” Càng nói anh càng cảm nhận người bên cạnh đang tức giận, anh không sợ còn mỉm cười với cô, “Hôm nay tôi muốn ăn canh cá.”

Giận! Lật bàn! Trong đầu Đỗ Tiểu Mạn tự suy diễn một màn cực kì sảng khoái, cô hung hăng đá Mạnh Cảnh Vấn một cước, “Mau xuống lầu giúp tôi tính tiền! Tôi ra ngoài mua đầu cá cho ngài, ông chủ Mạnh.

“Em lại sai bảo người khác.” Mạnh Cảnh Vấn nói vài câu, gãi đầu nghe lời đi tính tiền. Ngẫm lại, anh đối với dạ dày và miệng của mình vô cùng ưu ái, tình nguyện chịu cực chính mình dùng thể lực làm việc chứ không muốn bỏ qua bất kì mĩ vị nào.

“Tiểu Mạn à, con kết hôn sao không báo cho ông bà biết một tiếng, bà biết tuổi trẻ bây giờ thịnh hành cái gì mà “Lõa hôn*”, nhưng con không thể kết hôn với một đứa tiểu bạch kiểm được…” Vẻ mặt Đỗ Tiểu Mạn cực kì đau khổ nghe bà ngoại lải nhải, trong lòng vô cùng bực bội. Cô cố ý lượn qua lượn lại trước mặt Mạnh Cảnh Vấn, cô không dễ chịu, cái tên đầu sỏ này đừng hòng thoát. Cô che điện thoại, dùng khẩu hình miệng nói với Mạnh Cảnh Vấn: “Tiểu bạch kiểm.”

*Lỏa hôn: là không mua nhà, không mu axe, không làm hôn lễ thậm chí không có cả nhẫn cưới mà trực tiếp nhận giấy chứng nhận kết hôn, đây là một loại kết hôn cực kì đơn giản, là từ ngữ mới xuất hiện vào năm 2008.

Mạnh Cảnh Vấn vô tội chỉ chỉ vào mình, thấy Đỗ Tiểu Mạn gật đầu, anh không vui nheo mắt lại, hung hăng vỗ xuống ót cô một cái. Được lắm, anh mới là chủ nợ của cô, hôm nay còn cố ý làm một chén canh cá hương vị kì lạ để độc hại dạ dày anh, anh phải kéo dài phúc lợi gọi món thêm mười năm nữa mới được.

“… Biết rồi bà ngoại, gặp lại sau nhé.” Vất vả lắm mới cúp điện thoại, Đỗ Tiểu Mạn vuốt ve tai mình, sắp nóng lên luôn rồi. “Đau đầu quá, đến lúc đó nói tôi với anh nói là cưới chui rồi bỏ trốn, anh nói xem chúng ta có bị mắng một trận không?”

“Em thì không, còn tôi thì bị bọn họ mắng sau lưng tới chết.” Mạnh Cảnh Vấn trừng mắt nhìn cô, dứt khoát khép laptop lại, giải quyết phiền não của cô trước, “Sợ gì chứ, đến lúc đó tôi với em cùng diễn một lần, họ còn không tha?”

Đỗ Tiểu Mạn ném cho anh một ánh mắt ghét bỏ, “Anh cho rằng anh là vua màn ảnh à, hai tháng nữa anh cũng nên trở về làm ông chủ lớn của anh rồi chứ nhỉ?”

“Đúng rồi, lúc trước em có đề cập đến việc đổi thành phố, không bằng đi thành phố R với tôi đi, thế nào?” Mạnh Cảnh Vấn âm thầm ném mồi nhử.

“Thành phố R?” Đỗ Tiểu Mạn suy nghĩ, lập tức lắc đầu bác bỏ, “Bên đó tiền thuê nhà cao lắm, phỏng chừng tôi chưa kịp mở quán đã bị chết đói ven đường rồi.”

“Chuyện mở quán tôi có thể giúp em, chuyện phòng ở cũng dễ giải quyết thôi, chỉ là …”

Ông trời vừa làm rơi cái bánh nện xuống người cô sao? Đỗ Tiểu Mạn bị nện đến chóng mặt: “Chỉ là sao?”

“Đương nhiên là cả đời nấu cơm cho tôi rồi!” Cuối cùng Mạnh đại gia cũng nói mục đích ném bánh ra.

Lúc này Đỗ Tiểu Mạn đã bị đập đến choáng váng: “Mặc kệ!” Người này soi mói muốn chết, nếu như đúng thật làm công cho anh ta, chỉ sợ cô sẽ trở thành thanh niên chết sớm mất.

“Gì? Điều kiện mặc em ra, chuyện mở quán tôi có thể giúp em xử lý, như thế nào, suy nghĩ một chút đi.”

“Hết hợp đồng anh lập tức rời khỏi đây!” Đỗ Tiểu Mạn bắt chéo trước ngực, “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”

Mặt Mạnh Cảnh Vấn xệ xuống, “Tôi thấy hình như em … không còn cách nào với ông bà ngoại em nữa, tôi giúp em đuổi thân thích kia đi, em còn bội tình bạc nghĩa…”

“Hứ!!! Da mặt anh còn dày thêm được không!”

“Đa ta, thế nào?”

“Vẫn không muốn, anh giỏi đi nói đi, coi chừng họ quấn anh đòi anh trả nợ đấy.” Đỗ Tiểu Mạn ác độc nguyền rủa anh.

Mạnh Cảnh Vấn thờ ơ nhún vai: “Tôi không sợ, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng cho rằng tôi là chồng em, cuối cùng còn không tìm em sao?”

Đỗ Tiểu Mạn bị anh chọc giận đến mắt cũng thấy chua chua rồi, cô dùng sức đập gối vào anh: “Tôi muốn hủy hợp đồng với anh, bây giờ anh có thể gói đồ đi khách sạn được rồi đấy.”

Lần đầu tiên có người phát giận lớn như vậy với anh, mà hết lần này tới lần khác anh lại cam tâm tình nguyện nhận lấy… Mạnh Cảnh Vấn cảm thấy rất … màu nhiệm, “Tiểu Mạn Mạn?!”

“Hừ!”

“Tôi sai rồi.”

Tiếp tục quay đầu không để ý đến anh.

“Này, vậy hủy bỏ phúc lợi gọi cơm một ngày nhé?”

Thiệt cho anh còn không biết xấu hổ “Một ngày”? Đỗ Tiểu Mạn cố gắng bỏ qua tên nào đó đang cố tỏ vẻ dễ thương!

“Vậy thì hai ngày được không…” Thịt anh giờ đau quá. Vậy còn không chịu tha thứ cho anh à? “Một tuần? Không thể hơn nữa rồi!”

“Phoscp.” Đỗ Tiểu Mạn nhịn không được bật cười.

Mạnh Cảnh Vấn nặng nề thở dài, anh vì bữa cơm dễ dàng lắm sao! “Em có điện thoại kìa.”

“Hả! Tôi không tiếp.” Đỗ Tiểu Mạn đã bị oanh tạc quá nhiều nên lần này nhìn cũng không thèm nhìn, dự tính lập tức trốn ra ngoài.

“Ài, tôi giúp em nhận.” Mạnh Cảnh Vấn mạnh mẽ kéo người lại. đây chỉ là động tác theo bản năng của anh mà thôi, “Alo? Hiện giờ Đỗ Tiểu Mạn không rảnh, có gì cứ nói với tôi! Hả, là cô à… Tụ họp? Tôi sẽ đưa cô ấy đi. Sao? Cô ấy mà dám trốn?” Mạnh Cảnh Vấn liếc qua, vừa nói chuyện điện thoại, vừa ngăn không cho cô cướp điện thoại. “Biết rồi, không còn gì nữa thì cúp.”

“Là Đình Đình.” Vừa nãy Đỗ Tiểu Mạn cũng nghe loáng thoáng giọng nói của đầu dây bên kia.

“Thứ bảy họp mặt, đừng quên, hôm đó bảo mấy sinh viên đến trông tiệm.” Mạnh Cảnh Vấn nghĩ lại cô bảo người tới quá hời hợp, không chừng lại còn bị lừa cái gì nữa, “Thôi, đóng cửa một ngày đi.”

“Này, đây không phải quán của anh nên anh không đau lòng gì cả!” Đỗ Tiểu Mạn hét lên, rồi lại quen thói lầu bầu, “Lại nói, tôi đâu có đồng ý sẽ đi, anh đừng làm hư giá tôi.”

Mạnh Cảnh Vấn đến gần cô, “Em muốn kết hôn rồi à?” Chưa tới hai lăm tuổi nữa cơ mà, cô gái này quá nóng lòng rồi phải không?

“Đương nhiên là tôi vội rồi! Nếu tìm không được đối tượng kết hôn thì tôi không gả được rồi.” Đỗ Tiểu Mạn cố kéo khóe miệng lên, muốn cười thật tươi, nhưng cuối cùng chỉ như đang bĩu môi.

“Vậy điều kiện của em là gì? Nói nghe một chút xem, nể tình tay nghề nấu ăn của em tốt, tôi sẽ giới thiệu cho em một người.” Mạnh Cảnh Vấn sờ cằm, từ từ nói lời khách sáo.

Đỗ Tiểu Mạn xòe tay ra: “Cao hơn tôi, lực mạnh hơn, còn phải có cảm giác an toàn nữa.”

“Cái này mà cũng gọi là điều kiện à?” Khóe miệng Mạnh Cảnh Vấn rụt rụt, “Cái mà “Lực mạnh hơn” là cái yêu cầu kì quái gì vậy?”

“Cứ ôm cứng người đàn ông của tôi làm gì!” Đỗ Tiểu Mạn buột miệng, giật mình phát hiện nhẽ ra mình không nên quá tin tưởng mà tham khảo chủ đề này với một tên tham ăn, lập tức tìm lý do chuồn xuống lầu.

Anh cũng không có ý tiếp tục nói chuyện, chỉ là bên môi lộ ra vui vẻ. Anh đưa mắt nhìn Đỗ Tiểu Mạn thoáng cái đã chạy ra khỏi phòng, anh chuyên tâm làm công việc trên tay, bất đắc dĩ chấp nhận lời mời video.

“Lão đại à, sao dạo gần đây anh không để ý đến em?” Trên màn hình lập tức phóng to một gương mặt lên, Mạnh Cảnh Vấn nhìn chỉ thấy chướng mắt.

“Tôi bề bộn nhiều việc.” Mạnh lão đại bày tỏ không muốn chà đạp tâm ý của cậu ta.

“Rõ ràng là anh…”

Mạnh Cảnh Vấn trừng mắt, đối phương lập tức ngậm miệng. Ước chừng vài giây sau, anh chàng mặt to mới rối rắm mở miệng: “Lão đại à, rốt cuộc anh muốn nghỉ ngơi đến khi nào?”

“Chờ đến lúc nào tôi lừa được vợ đã.” Mạnh Cảnh Vấn thuận miệng đáp.

“Sặc… Lão đại! Anh thật muốn tìm chị dâu cho tụi em rồi à?”

“Cho nên hãy trật tự đi, đừng làm phiền tôi.”

“Đừng như vậy mà lão đại, bọn em có thể hiến kế cho anh, để nhìn chị dâu tương lai một chút đi!”

Mạnh Cảnh Vấn lắc đầu bác bỏ: “Cậu nghĩ hay nhỉ…”

Bên này đang nói chuyện bát quái, bên kia nữ chính lại vô cùng lo lắng đột nhiên vọt vào, “Mạnh Cảnh Vấn, mau giúp tôi mở cái hộp này với.” Cô đã dùng hết lực, dùng thêm cả dao cũng không mở được, nhất định là hộp bị ngã, tương hoa quả bên trong bị lật xuống dính chặt nên không mở được.

Vì vậy anh chàng mặt to ở đầu video bên kia không hề có hình tượng mà há to miệng. Vừa nãy còn cho rằng lão đại chỉ đùa với cậu thôi, không ngờ lão đại thật muốn theo đuổi vợ…

“Nhanh lên nhanh lên, bên dưới còn đang mở lửa nhỏ…” Đỗ Tiểu Mạn giục Mạnh Cảnh Vấn nhanh giúp một tay, hoàn toàn không chú ý đến việc mình đã lọt vào khung hình.

Người đàn ông bị sai bảo yên lại làm việc.

“Chị dâu!”

Đột nhiên một tiếng la hơi thê thảm làm Đỗ Tiểu Mạn sợ tới mức loạng choạng, suýt chút nữa là ngồi luôn trên đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui