Quý Kỳ An ngẩn người ba giây, lắp bắp.
"Không cần đâu.
Em tắm trước đi."
Anh quay mặt đi, tai đỏ bừng.
Tôi không chút do dự, đóng cửa phòng tắm cái rầm.
Tôi đã chủ động như vậy rồi, anh lại còn từ chối.
Chẳng lẽ thật sự đã ăn no ở ngoài rồi sao?
Trong phòng tắm, tôi vẫn không nhịn được, gọi điện cho cô bạn thân Dương Nam Nam để than thở.
"...Vậy thì cậu cũng ra ngoài ăn đi, dù sao… Ừm… cũng chỉ là hôn nhân thương mại thôi mà.
Cứ kiểu ai chơi người nấy đấy."
Đầu dây bên kia, Dương Nam Nam thở hổn hển.
Tôi khựng lại: "Cậu đang làm gì đấy?"
Dương Nam Nam cười khẽ: "Đang chơi."
Tôi: "..."
Thật chịu hết nổi!
Tôi vừa định cúp máy thì bên kia hình như đã xong việc.
Giọng Dương Nam Nam khàn khàn:
"Lúc trước cậu chọn kết hôn thương mại chẳng phải vì không muốn yêu đương nữa sao? Sao bây giờ cứ nhắc đến Quý Kỳ An thế, phải chăng là đã động lòng rồi?"
"Làm gì có."
Tôi theo bản năng phủ nhận.
Điều cấm kỵ nhất trong hôn nhân thương mại chính là động lòng.
Lúc mới cưới, tôi đã nói rõ với Quý Kỳ An là chúng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.
Tôi biết thời đi học anh có một người rất thích.
Chỉ là từ khi chúng tôi kết hôn, Quý Kỳ An chưa bao giờ nhắc đến người đó nữa.
Hai năm qua, chúng tôi là một cặp vợ chồng thương mại rất ăn ý.
Từ việc cùng nhau phát triển sự nghiệp, cho đến bây giờ đời sống vợ chồng cũng rất hòa hợp.
Tôi chỉ là cảm thấy sự thay đổi của anh hơi đột ngột mà thôi.
Nhưng tôi vốn là người không thích suy nghĩ tiêu cực.
Tắm xong một tiếng đồng hồ, tôi đã sắp xếp lại được suy nghĩ và đưa ra quyết định..