Anh Chồng Xin Đừng Manh Động!


"Sau khi tôi có được toàn bộ thông tin mà mình cần, tiền thù lao còn gấp đôi tiền cọc!"
Vị thám tử tư nào đó nhìn vào con số hiển thị trên màn hình điện thoại mà không ngừng nuốt nước bọt, đưa tay lên vuốt mặt không kịp.
"Này… Nhậm Khuất Phong… cậu thật sự nghiêm túc chứ?"
Người đàn ông hừ lạnh, điếu xì gà được hít hết một nửa bị hắn tàn nhẫn vứt xuống nền đất, dùng mũi dép đi trong nhà dập tắt tàn thuốc.

Làn môi mỏng của Nhậm Khuất Phong nhếch lên, nở một nụ cười đầy nguy hiểm.
"Có kẻ dám hiên ngang cướp bảo bối vô giá từ tay tôi!"
Nói xong, người đàn ông ngoảnh đầu lại, ánh mắt dừng lại cơ thể nhỏ bé đang nằm trên chiếc giường lớn của mình.
"Phi vụ này quá nguy hiểm, chính vì vậy tôi cần một số thông tin có bằng chứng rõ ràng, như vậy mới có thể đòi được thứ bảo bối quý giá bị đánh cắp!"
Ngoài trời lúc này có biến chuyển, từng áng mây trắng di chuyển che đi những tia sáng của ánh trăng đang chiếu xuống trần gian, giống như những đám mây đó cố gắng nuốt chửng thứ ánh sáng kỳ diệu đó.
Một tiếng, hai tiếng, rồi lại ba tiếng...
Thời gian cứ thế dần dần trôi đi, thoắt cái kim đồng hồ chỉ điểm năm giờ sáng.
Nhậm Khuất Phong từ từ mở mắt nhìn người con gái đang ngủ ngon trong vòm ngực của hắn, cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng mà thở dài một cái.

Đã đến lúc phải đưa cô trở về với vị trí cũ.
Dù có chút không nỡ nhưng hắn không thể làm trái ý với bối cảnh hiện tại.
Bây giờ cô ấy đã không còn là người yêu của hắn nữa mà là em dâu của hắn.
Nếu như để gia đình phát hiện hắn có hành vi mờ ám với em dâu, chắc chắn ba mẹ hắn sẽ không bỏ qua cho hắn, và càng gây khó dễ với cô gái hơn.
Nhậm Khuất Phong từ từ ngồi dậy, ánh đèn ngủ lúc này rọi vào cơ thể cuồn cuộn những cơ bắp, múi nào ra múi đó.
Hắn cúi đầu xuống nhìn lấy cô gái bé bỏng của hắn thêm một lần nữa, thấy trên người Châu Yên Thục hiện tại không một mảnh vải che thân ngoài thân dưới bao bọc một chiếc quần bảo hộ màu trắng, bên trên trần trụi nép sát vào drap giường.
Người đàn ông vươn tay ra vuốt ve mái tóc hơi rối của cô gái, sau đó hơi cúi người xuống hít hà hương thơm còn vương vấn trên mái tóc của cô.
Một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng của mùi hoa nhài.
Từng giây phút trôi qua, hắn nhận thấy bản thân mình không còn nhiều thời gian nữa đành phải đứng dậy rời khỏi giường.
Nhậm Khuất Phong đến bên tủ quần áo, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo choàng ngủ màu trắng, sau đó lại quay trở lại ngồi cạnh mép giường.

Nhẹ nhàng giúp cô gái mặc đồ vào để che đi những nơi nhạy cảm, sau cùng hắn bế cô lên, sải bước chân rời khỏi phòng.
Khi đến căn phòng ngủ ở tầng hai, Nhậm Khuất Phong dùng chân nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mở toang ra, sau đó đem cô gái đang chìm vào giấc ngủ đặt lên chiếc giường đôi.
Trên giường không có một ai ngoài drap lạnh ngắt do thiếu hơi người cùng với chăn gối lộn xộn.
Dưới nền nhà, chàng thanh niên mang bộ dáng ngốc nghếch nằm co ro, hai tay ôm chặt lấy đầu gối của mình, miệng lẩm bẩm.
"Vợ ơi, Tiểu Thục Thục! Hiểu Đăng muốn ăn cháo gạo kê vợ nấu!"
"Hiểu Đăng đói rồi, muốn ăn cháo gạo kê!"
"Tiểu Thục Thục, Hiểu Đăng nóng! Muốn vợ tắm hộ!"
"Ngứa lưng quá! Vợ ơi, gãi lưng hộ Hiểu Đăng!"
"Vợ ơi…"
"..."
Người đàn ông nói mớ đó chính là nhị thiếu gia nhà họ Nhậm, tên Nhậm Hiểu Đăng, năm nay hai mươi bốn tuổi.
Sinh thời còn trẻ, vợ lẽ nhà họ Nhậm bị trầm cảm nặng sau khi sinh đứa con trai đầu lòng.

Dở dở điên điên lúc nào cũng làm điều dại dột.


Khi ấy Nhậm Hiểu Đăng chỉ có hơn một tháng tuổi, người phụ nữ ấy đột nhiên lên cơn, không tỉnh táo mà nhốt đứa con trai của mình vào trong tủ quần áo hơn tám tiếng đồng hồ.
Trẻ sơ sinh bị nhốt trong bóng tối, suốt tám tiếng đồng hồ không cho bú sữa, cộng thêm việc bao tay không được cắt sợi chỉ thừa sạch sẽ cho nên đã quấn vào đốt ngón cái khiến cho thằng bé khó chịu khóc toáng lên.
Xui xẻo thay, lúc đó đại gia đình đều có công việc bận rời khỏi biệt thự từ rất sớm, đã thế trong nhà không có bóng dáng của bất kỳ ai ngoài bà vợ lẽ này.

Người giúp việc đang trong thời kỳ nghỉ phép nên không có mặt ở đây.

Bà vợ lẽ thì không tỉnh tảo, tâm trạng thì chật vật, lảo đảo, đôi lúc thì nằm vạ nằm vật ở một góc xó xỉnh nào đó, không còn nhớ đến con trai mình hiện đang ở đâu.
Đến khi người ta phát hiện ra thằng bé đang trong tình trạng nguy kịch, mặt mày sưng phù cùng với tiếng khóc the thé như mèo kêu sau hàng tiếng đồng hồ khóc.
Toàn thân từ đầu đến cuối đỏ hỏn như con cua luộc chín, ngón tay cái bên trái bị ứa máu sưng phù lên, hơi thở không được đều nhịp.
Cũng may đứa trẻ được đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời, ám ảnh đó trở thành bóng ma tâm lý của nó.

Đến khi trưởng thành, Nhậm Hiểu Đăng mắc căn bệnh tự kỷ, đôi khi trở thành một tên ngốc, suốt ngày ngồi vạ ngồi vật một chỗ mà tự nói chuyện một mình.
Bà vợ lẽ năm đó không chịu nổi cú sốc tâm lý, nửa đêm nửa hôm lên tầng thượng, từ trên độ cao đó gieo mình xuống phía dưới, kết liễu cuộc đời mình, mãi mãi dừng lại độ tuổi hai mươi lăm xuân sắc.
Nhậm Khuất Phong vốn dĩ là một người cuồng chiếm hữu, hắn đương nhiên không hợp mắt với tên ngốc dám gọi người phụ nữ của hắn là vợ.
Hắn tức mình, định dùng chân đá vào mông Nhậm Hiểu Đăng nhưng lại sợ đánh thức tên thiểu năng này nên hắn đã kiềm nén lửa giận trong lòng.
Nhậm Khuất Phong siết chặt hai tay thành đường quyền, sau đó trút một hơi thở nặng nề ra, nhìn Nhậm Hiểu Đăng với con mắt đầy oán khí.

Dám mơ mộng gọi người phụ nữ của anh đây là vợ sao? Đừng ngây thơ nghĩ đến điều đó! Sớm muộn gì vợ mày cũng trở thành vợ của tao!
Nhậm Khuất Phong đấu tranh với nội tâm một lúc lâu, sau đó hắn tiện tay vứt chiếc chăn mỏng lên người thằng em.

Lườm người nằm dưới đất một cái sau rồi quay lưng rời khỏi căn phòng.
Sau khi cánh cửa nhẹ nhàng được khép lại, đôi mắt của Nhậm Hiểu Đăng từ từ mở ra.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa được khép lại, sau đó từ từ ngồi dậy, đưa tay lên vuốt ngược mái tóc rối về phía sau.
Ánh mắt điềm tĩnh khẽ cử động, khuôn mặt lạnh nhạt không một chút cảm xúc nghiêng sang một bên, nhìn về phía người con gái đang nằm ngủ trên đệm giường êm ái.

Nhậm Hiểu Đăng bò lên giường sau đó nhẹ nhàng nằm xuống, người hơi nghiêng hướng về phía cô gái.

Anh ta ngắm nhìn cô một lúc lâu, bàn tay vươn ra ôm lấy một bên mặt của Châu Yên Thục, khoé môi cong lên để lộ nụ cười đầy ma mị.
"Thật thú vị!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận