❋ 15.
Rất nhanh anh sẽ trở về
Cô gái trên màn hình đột nhiên cúi đầu, sau một lát cô lại ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình: “Em cũng có chút nhớ anh.”
Đây hẳn là lần bày tỏ nội liễm nhất của cô.
Trước kia cô luôn cười lớn tiếng nói nhớ anh đến đầu quả tim đều đau, lần này nói chính là “Có chút” nhớ anh.
Nhưng Hứa Ý biết, chữ nhớ vừa rồi đã kìm nén nỗi nhớ hơn một năm nay, giờ phút này cô vô cùng vô cùng nhớ anh.
Trước kia luôn thích dùng lời nói khoa trương bày tỏ tình cảm với anh, hiện giờ thì hoàn toàn ngược lại, chữ “nhớ” cũng phải nói năng cẩn thận.
Hứa Ý nhận ra thay đổi của bản thân, cảm thấy ngực đau xót.
Giang Dịch nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, “Rất nhanh anh sẽ trở về.”
Anh lặp lại một lần nữa, lúc này đây giọng anh càng thêm kiên định.
“Vậy nghỉ hè gặp.” Hứa Ý cong khóe môi.
“Được.”
*
Thời gian sau đó, tần suất Giang Dịch tìm cô càng thêm cao, Hứa Ý cũng sẽ thường thường chủ động tìm Giang Dịch nói chuyện.
Hứa Ý nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, rất nhiều thời gian thậm chí sẽ có một loại ảo giác hai người tựa hồ đã quay về quan hệ trước kia ——
Thân mật khăng khít, chuyện gì đều chia sẻ.
Hứa Ý đắm chìm trong sung sướng, nhưng lại hiểu rõ bản thân đang bước xuống đầm lầy không thể thoát ra được.
Cô nỗ lực muốn xem Giang Dịch như bạn tốt, nhưng tình cảm vẫn không thể rút ra được, cô đã sa vào thì không có biện pháp tự cứu.
Nhưng mà cô không hề rối rắm tình cảm đối với Giang Dịch là tình bạn hay là tình yêu, cô đều không muốn mạnh mẽ thay đổi.
*
Ba người bạn trong ký túc xá chỉ cảm thấy gần đây tâm trạng Hứa Ý rất tốt.
Tới lần thứ tám phát hiện Hứa Ý nhìn vào điện thoại cười ngây ngô, các cô hoài nghi Hứa Ý đang vụng trộm yêu đương.
Ba người bắt lấy Hứa Ý thẩm vấn tra tấn một phen, Hứa Ý lại nói không có yêu đương, bọn họ chỉ là bạn cũ.
Ba người chỉ có thể từ bỏ, bất quá lại ngầm hiểu trong lòng, Hứa Ý khẳng định sẽ cùng người bạn cũ kia ở bên nhau.
*
Nghỉ hè rốt cuộc đã đến, Hứa Ý vô cùng chờ mong gặp lại Giang Dịch, nhưng kỳ nghỉ hè đã trôi qua một nửa rồi mà Giang Dịch còn chưa hẹn cô ra gặp mặt.
Cô xem lại lịch sử trò chuyện, xác định Giang Dịch tuần trước đã trở lại, lại tức đến lăn vài vòng trên giường.
Nhưng cô lại tự ái không muốn chủ động trước.
Nhìn khung chat với anh, cảm thấy tâm phiền ý loạn liền ném di động đi, ghé vào trên giường nghỉ ngơi, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Sau khi thức dậy thì thấy tin nhắn của Giang Dịch: “Nghỉ hè em không tới luyện dương cầm sao?”
Hứa Ý ngủ đến mơ mơ màng màng, lúc nhìn thấy tin nhắn kia đại não nóng đến muốn thiêu cháy, cơ hồ là không chút do dự trả lời ngay: “Có.”
Qua năm phút sau mới cảm thấy bản thân quá không có tiền đồ, Giang Dịch tùy tiện hỏi thôi cô đã đáp ứng ngay rồi.
Trong lòng giận Giang Dịch, nhưng lại trang điểm thật xinh đẹp đi gặp anh.
*
Ngày hôm sau thời tiết vẫn nóng bức, Hứa Ý bước nhanh trên đường.
Tới cửa nhà Giang Dịch liền gõ gõ, Hứa Ý đứng ở cửa lo sợ bất an nửa ngày, người mở cửa cho cô lại là Đường Dung.
Đường Dung vừa thấy liền mắng cô không có lương tâm, lâu vậy cũng không tới thăm bà.
Hứa Ý cười làm lành, “Bởi vì em học ở đại học B, trở về không tiện, hơn nữa em vừa về nhà ba mẹ liền lôi kéo em hỏi đông hỏi tây, em cũng muốn phân thân trở về gặp cô Đường lắm ạ~!”
Đường Dung dễ dỗ, nghe Hứa Ý nói vài câu liền không trách cô nữa, lôi kéo cô ngồi xuống nói chuyện.
Hứa Ý làm bộ dường như không có việc gì trò chuyện cùng Đường, thuận tiện liếc quanh nhà một vòng, căn bản là không nhìn thấy bóng dáng Giang Dịch đâu.
Cô “Thuận miệng” hỏi Đường Dung: “Giang Dịch đâu cô? Nghe nói anh ấy về rồi, sao con không thấy.”
Đường Dung: “Nó đi học, phải lát nữa mới về.”
Hứa Ý sửng sốt: “Học gì ạ?”
Đường Dung giải thích nói: “Nó không nói với em sao? Đột nhiên nói muốn học lại, chắc là không muốn đi học xa như vậy, mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn làm hồ sơ nhập học.”
Hứa Ý khiếp sợ đến vài giây cũng không nói chuyện, lúc này cô mới biết được mấy ngày gần đây tại sao Giang Dịch buổi tối hoặc là rạng sáng mới trả lời tin nhắn của cô, hóa ra là đi học.
Đường Dung thấy cô trừng to mắt, cười nói: “Lo lắng cho nó? Không sao đâu, đã lớn hết rồi, phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, nó muốn đi thì cho nó học lại đi.”
Hứa Ý chốc lát mới bình tĩnh lại, chần chờ hỏi bà: “……Mấy giờ anh ấy mới về vậy cô?”
“Tan tiết tự học buổi tối, 9 giờ rưỡi?”
*
Buổi tối 9 giờ rưỡi, trên xe buýt đều là học sinh cấp ba tan học, Giang Dịch ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, ban đêm không còn khô nóng như ban ngày, tài xế tiết kiệm cũng không mở điều hòa.
Giang Dịch mở cửa sổ ra cho gió lạnh lùa vào xe, phất qua khuôn mặt anh, thổi tan hơi nóng ngày hè.
Giang Dịch không biết khi nào Hứa Ý mới tìm anh, lịch sử trò chuyện của hai người chỉ dừng ở một chữ “có” của cô.
Lấy di động ra gõ gõ xóa xóa mấy lần, cuối cùng chỉ gửi một câu: “Hôm nay em thế nào?”
“Cũng bình thường.” Hứa Ý trả lời rất nhanh.
Giang Dịch nhíu mày, đang muốn hỏi thêm, xe bus đã thông báo đến trạm, anh nhét điện thoại di động vào túi, xuống xe.
Nương ánh đèn đường bước vào con đường dẫn tới tiểu khu, Giang Dịch ở dưới ánh đèn đường tiểu khu nhà anh thấy được bóng dáng Hứa Ý.
Cô đứng dưới đèn đường màu cam, cái bóng bị kéo dài.
Cô mặc một chiếc váy hoa, gió thổi qua làn váy cô, váy đuôi bay bay trong gió.
Cô đang nhìn chằm chằm nơi xa phát ngốc, cũng không có chú ý tới Giang Dịch đã về.
Giang Dịch đứng yên tại chỗ lẳng lặng nhìn cô, không muốn phát ra âm thanh làm cô chú ý tới anh, cũng không muốn phá tan suy nghĩ của cô, chỉ là dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, từ đôi mắt đến miệng, từ lỗ tai tới ngón tay……
Trong lòng anh mang tâm trạng kích động không thể giải thích được, anh lo lắng ánh mắt nóng bỏng của mình sẽ quấy nhiễu đến cô, nhưng lại không khống được bản thân, cảm xúc sôi trào trong thân thể vẫn luôn tra tấn anh.
Rốt cuộc, anh bị phát hiện.
Hứa Ý liếc sang đây, chuẩn xác bắt được ánh mắt anh.
Trái tim anh nhảy dựng, nhanh chóng nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lửa nóng quay cuồng lại biến thành mặt nước tĩnh lặng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.