Hứa Ý đã đi tới chỗ anh, trên gương mặt quen thuộc có chút biểu cảm xa lạ, xấu hổ cùng vui sướng đan xen.
Cô rất ít khi lộ ra biểu tình không nắm chắc lại chột dạ trước mặt anh, cô nói: "Đã lâu không gặp.
"
"Ừm, đúng là có chút lâu rồi.
"
Hứa Ý có rất nhiều lời muốn hỏi Giang Dịch, muốn hỏi anh vì sao lại ra nước ngoài, muốn hỏi anh ở nước ngoài sống thế nào, muốn hỏi anh vì sao quyết định học lại, muốn hỏi anh có hối hận hay không?
Nhưng lúc đối diện với anh, cô đột nhiên cảm thấy căn bản không cần hỏi, cô biết đáp án.
Nhìn đôi mắt bình tĩnh lại nhu hòa của anh, cô đã biết đáp án --
Giang Dịch sẽ không hối hận, anh vĩnh viễn sẽ không, không cần bất cứ anh lo lắng cho anh.
"Hôm nay em tới luyện đàn, nghe cô Đường nói anh đi học lại! ! "
Giang Dịch hơi hơi gật đầu, nghe cô nói, ánh mắt không tự giác ngừng ở trên môi đang mấy máy của cô.
Hứa Ý suy nghĩ nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Vậy chúc anh học tập tốt, mỗi ngày hướng về phía trước.
"
Đôi mắt Giang Dịch cong cong, thấp giọng nói: "Cảm ơn em.
"
Lông mi anh rất dài, Hứa Ý trước kia luôn nói đôi mắt anh như được vẽ ra, sau lại phát hiện lông mi anh rất dài, cười rộ lên thật sự rất đẹp.
Nếu là trước kia, Hứa Ý khẳng định có thể da mặt dày không chút nào thẹn thùng mà nói với anh: "Anh thật đẹp trai.
"
Hiện tại lại chỉ có thể cúi đầu che giấu khuôn mặt đang nóng lên của mình.
Giang Dịch vốn định đưa cô về nhà, Hứa Ý lại không chịu, đẩy anh đi vào cửa tiểu khu: "Anh về nhà làm bài tập đi", cuối cùng còn nói thêm một câu: "Đàn chị về đây, đàn em thi đại học phải cố gắng lên.
"
Giang Dịch bất đắc dĩ mím môi, lúc Hứa Ý xoay người rời đi, đột nhiên bị Giang Dịch gọi lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy trên tay anh có một viên kẹo dẻo.
Là loại kẹo trước kia cô đi quầy bán quà vặt tiện tay mua.
"Tình cờ nhìn thấy nên mua, vừa lúc em đến.
" Giang Dịch đưa cho cô.
Cho rằng cô sẽ nhận lấy sau đó cao giọng nói tiếng cảm ơn hoặc là nói mấy câu trêu chọc anh, nhưng cô gái trước mặt chỉ cúi đầu, cầm lấy viên kẹo dẻo, vỏ kẹo bị cô niết đến phát ra tiếng vang.
Giang Dịch chờ cô lên tiếng.
Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Ý rốt cuộc ngẩng đầu, ngoài ý muốn là mũi cô ửng đỏ, bộ dáng cố nén nước mắt.
Giang Dịch luống cuống, con ngươi lóe lóe, nghe thấy cô nói: "Chúng ta không cãi nhau nữa.
" Thanh âm mang theo khóc nức nở.
Trái tim anh hung hăng co rúm lại.
"Nếu anh đồng ý, chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt.
"
Vốn Hứa Ý muốn nói, nếu anh nguyện ý, chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt.
Nếu anh có thể tha thứ cho em trước kia tự tiện bày tỏ tình cảm với anh, anh vẫn còn muốn làm bạn tốt với em, em rất muốn lại là bạn tốt của anh.
Anh nhìn đôi mắt ướt át của cô, trái tim như sụp đổ, anh không nỡ để cô khó chịu.
Nhưng trong ngực lại có chút bực bội--
Anh cùng cô vòng đi vòng lại, tựa hồ lại về như trước kia.
Như thế nào lại là bạn bè, thế nào mới có thể không còn là bạn bè.
Anh bắt đầu oán trách bản thân.
Thậm chí bắt đầu hối hận bản thân không đủ ích kỷ, trước kia nên giữ cô lại, không nên tự cho là đúng lại ra vẻ hào phóng mà đẩy cô ra xa.
Cô dù cô không thích anh, anh cũng muốn buộc cô ở bên cạnh mình.
Anh chỉ cần cô, chỉ thế mà thôi.
.