❋ 24.
Một chiếc đuôi cá
Editor: Lemon
Giang Dịch ôn nhu mà trằn trọc trên môi Hứa Ý, hô hấp nóng bỏng dừng ở trên da thịt cô, thân thể bởi vì nụ hôn mà dần dần nóng lên, bàn tay trên vai cũng bại bởi nhiệt độ cơ thể của cô.
Trong không gian chậc chôi u ám lại có chút ái muội.
Hương hoa sơn chi như quanh quẩn xung quanh hai người……
*
Qua gần một tiếng Giang Dịch mới về đến nhà.
Đường Dung còn chưa ngủ, thấy anh căn bản là không mua sổ tay gì ngược lại cầm một chậu bị cây xanh bị mưa xối ướt, nghi ngờ hỏi: “Con đem gì về vậy? Không phải đi mua sổ tay sao?”
Quần áo Giang Dịch nửa ướt, tóc cũng ướt nốt, sắc mặt lại hồng nhuận khỏe mạnh, một chút cũng không giống bộ dáng ở bên ngoài bị gió thổi một tiếng đồng hồ, “Cửa hàng đóng cửa, đây là…… con mua ở ven đường.”
“Hoa sơn chi?” Đường Dung híp híp mắt, phân biệt ra loại cây xanh.
Giang Dịch gật đầu.
Đường Dung như là nhớ tới cái gì, cười nói: “Con còn nhớ không? Con cùng Hứa Ý đều thích hoa sơn chi.
Khi còn nhỏ mẹ tặng con bé một đóa hoa sơn chi, con bé vui vẻ đến cả ngày đều nhảy nhót.
Sau đó hai chúng ta đi chợ hoa chim*, con đột nhiên nói muốn mua hoa sơn chi, mẹ hỏi con sao lại muốn mua, con nghẹn nửa ngày mới nói là thích.”
*Chợ hoa chim: chợ bán hoa bán chim chóc.
Đường Dung nhớ lại chuyện trước kia, trên mặt đầy nhu hòa.
Giang Dịch mặc trong chốc lát, “Vâng, thật sự rất thích.” Khóe miệng hơi cong lên.
“Vậy con phải chăm sóc cẩn phận, hoa sơn chi rất thơm.”
*
Hứa Ý ở trong phòng tắm tắm rửa.
Lúc cúi đầu nhìn đến bụng nhỏ cùng eo thì hơi ngẩn ra vài giây, lúc sau mặt liền nóng lên, bên tai vang lên tiếng ong ong, hai ba cái xối ướt cơ thể, cô duỗi tay lấy sữa tắm.
Đầu vai tựa hồ còn lưu lại độ ấm của anh, cô nhỏ giọng mắng mình một tiếng, nhanh chóng xoa sữa tắm khắp toàn thân, cầm vòi hoa sen lên xối hết bọt trên người.
Mở điều hòa núp trong ổ chăn, thân thể vừa ấm lại vừa nóng hừng hực.
Ngọt ngào nói một tiếng với Giang Dịch cô liền tắt di động đi ngủ, nhưng lúc ngủ trong mộng luôn quanh quẩn một hình ảnh.
Thậm chí còn càng thêm trầm trọng, chi tiết nhỏ bé đều bị phóng đại ——
Hai người thở hổn hển tách môi ra.
Giang Dịch quay đầu đặt chậu hoa sơn chi lên ghế sau xe đạp, sau đó một tay vuốt eo cô kéo cô vào lòng mình, một tay nâng cằm cô lên.
Cơ hồ là không có dừng lại, đôi môi còn mang theo hơi nóng lại hạ xuống.
Hứa Ý cảm thấy thở không nổi, không khí đều bị anh đoạt lấy, nhưng mà cô nguyện ý, giao hòa không phải môi răng, chính là hương vị tình yêu ngọt ngào.
Cô có thể cảm giác được, Giang Dịch thật sự rất thích cô.
Là cái loại thích mỗi lúc gặp nhau đều muốn hôn hôn ôm ôm.
Nhưng lại giống như không đủ, Giang Dịch muốn không ngừng là như thế này.
Bởi vì không đủ cao, cho nên lúc hôn cô phải nhón mũi chân duỗi tay vòng lên cổ cô.
Áo ướt nước mưa dính sát da thịt, lúc cô nhón lên thì cụt mấy centimet, nhưng da thịt lạnh lẽo khoảnh khắc liền nóng lên ——
Bàn tay Giang Dịch chậm rãi bơi lội trên eo cô.
Tựa như một chiếc đuôi cá.
Cô giật mình, cảm thấy bụng nhỏ nong nóng, theo bản năng muốn né tránh rồi lại bị anh nắm chặt eo.
Cô mở mắt phát hiện anh đang nhìn cô, đôi mắt luôn trầm tĩnh lúc này lại cuồn cuộn cảm xúc mà cô không biết tên.
Hai người dựa rất gần, cô đang thất thần, môi bị anh khẽ cắn, như là đang trách cô không chuyên tâm.
Vì thế cô liền càng thêm ôm sát anh, cũng thử dùng lưỡi đụng vào môi anh một chút liền bị anh ngậm lấy.
Eo cô nhất thời mền nhũn mảnh mai dựa lên người anh, mặc anh lăn lộn.
Cuối cùng không nhớ rõ hôn bao lâu, hôn nhiều hay ít.
Hứa Ý chỉ biết toàn thân cô đều nóng lên, bụng nhỏ là nóng nhất.
Mưa dần dần nhỏ.
Cô nắm tay anh, ngẩng đầu hỏi anh hôm nay vui không?
Anh nói anh rất vui.
Nhìn ánh mắt của cô ướt át lại mông lung, tựa như thời tiết sau cơn mưa mùa hạ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.