❋ 03.
Màu nho
Màu rất đậm, giống như quả nho chín, có lớn có bé nằm trên ngón chân trắng nõn.
Thoạt nhìn vô cùng no đủ, thậm chí tản ra ánh sáng oánh nhuận.
Phát giác ra tâm tư mình đã phiêu tán đến trình độ này, Giang Dịch vội vàng phanh lại.
Hứa Ý cũng không biết Giang Dịch đem sơn trên ngón chân cô liên hệ tới quả nho, chỉ biết rằng đã thật lâu cô không cẩn thận ngắm Giang Dịch rồi.
Giống như là ở nhà mình, cô quen cửa quen nẻo cầm lấy điều khiển từ xa, tùy tiện mở một bộ phim truyền hình, quăng dép lê, chân trần ngồi xếp bằng ngồi trên sô pha, lại cầm hạt dưa trên bàn cắn ăn.
“Tạch” một tiếng, cô nhả võ hạt dưa trong miệng ra, hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Chơi vui không?”
Giang Dịch biết cô đang hỏi anh đi tỉnh A mười mấy ngày nay, nghĩ nghĩ anh dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm TV nhàn nhạt nói: “Cũng bình thường.”
“Đi chơi ở đâu?” Hứa Ý tiếp tục hỏi, lực chú ý của cô đã hoàn toàn không đặt trên màn hình TV, cô xoay người đối mặt Giang Dịch, nhìn chằm chằm anh.
Loại ánh mắt này thực trắng trợn lại lộ liễu, giống nước đường mật ong dính trên mặt anh, nhưng mà dường như anh đã quen rồi, chậm rì rì mà nửa nhắm mắt, hai mắt hơi có chút mệt mỏi, anh nhìn TV, ngẫu nhiên liếc cô một cái.
“Không đi đâu cả, mẹ anh thường xuyên đi ra ngoài chơi, anh ở nhà dì đợi, ban ngày làm bài tập, buổi tối ra ngoài tản bộ.” Giang Dịch nhớ lại nói.
“Ồ? Đi tỉnh A cũng không chơi cái gì, vậy sao còn đi thật xa tới đó?” Hứa Ý phun tào.
Nhìn sắc mặt cô Giang Dịch liền biết cô muốn nói gì, không đợi cô nói nhớ anh, không có anh ở đây rất nhàm chán, anh đã nói trước: “Em có nhiều bạn như vậy, nghỉ hè cũng sẽ không nhàm chán.”
Nghe anh nói vậy, Hứa Ý đúng là nhớ tới hơn mười ngày trước bạn bè hẹn cô ra ngoài chơi, nhưng đều bị cô từ chối, lý do đều giống nhau ——
Bị bệnh, không tiện ra cửa.
Nếu bọn họ nói muốn tới thăm, Hứa Ý liền nói mắc bệnh tương tư.
Giang Dịch là thuốc của cô, anh chạy bệnh của cô liền rõ ràng.
“Không đúng không đúng, mười mấy ngày nay em đều ở nhà đếm trăng đếm sao đếm ngày chờ anh về.” Hứa Ý phản bác nói.
Giang Dịch làm như miễn dịch với loại đối thoại này rồi, liếc cô một cái, bình tĩnh ừ một tiếng.
Hứa Ý biết ngày thường anh rất ít biểu lộ ra cảm xúc dao động, nhưng cô đã mười mấy ngày không gặp anh, bao nhiêu nhiệt tình đều bị một chậu nước lạnh của anh dập tắt, trong lòng lan tràn tức giận.
Cô trừng anh, thở phì phò trực tiếp nằm trên sô pha.
Hai người im lặng xem TV, Hứa Ý thấy anh không có phản ứng gì liền cố ý duỗi người, đá đá đùi Giang Dịch, “Khát.”
Giang Dịch vốn không xem TV, anh đang chờ cô.
Hai người quen nhau gần mười năm, cãi nhau vô số lần, tất nhiên cũng làm hòa không biết bao nhiêu lần.
Tuy rằng phần lớn thời gian đều là Hứa Ý đơn phương tức giận, nhưng Giang Dịch đã thuần thục đến trình độ có thể thông qua hành vi cử chỉ của Hứa Ý biết được cô có tức giận hay không.
Giờ phút này, Hứa Ý cũng không tính là rất tức giận, không cần xin lỗi, anh chỉ cần chờ đợi, chờ đợi cô dùng phương thức vênh mặt hất hàm sai khiến mà hai người làm lành.
Anh chờ tới rồi, cũng như anh suy nghĩ, cô đang dùng cách này cho anh bậc thang.
Nhưng anh không nghĩ tới cô sẽ dùng chân đá anh, kỳ thật trước kia cô cũng từng làm như vậy, nhưng có lẽ là bởi vì chính mình vừa rồi có chút suy nghĩ kỳ quái, anh không tự khống chế mà lại nhìn thoáng qua móng chân cô.
Màu nho, thật sự rất xinh đẹp.
Anh đứng dậy đi phòng bếp rót nước cho cô, Hứa Ý vừa lòng mà nhìn chằm chằm bóng lưng anh.
Tính tình cô tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cô thực thường xuyên phát giận với Giang Dịch, lại không hề lo lắng Giang Dịch sẽ thật sự cãi nhau với cô.
Khả năng bọn họ chính là thanh mai trúc mã đi, trong lòng cô có một loại tự tin cậy sủng sinh kiêu.
Hơn nữa Giang Dịch là không có khả năng cùng cô cãi nhau.
Giang Dịch rất tốt với cô, cô vẫn luôn biết.
Uống nước Giang Dịch rót cho cô, giận dỗi trong lòng Hứa Ý không thể hiểu mà tiêu tan, hòa hảo như lúc ban đầu chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đường Dung rất nhanh về tới, Đường Dung căn bản nhìn không ra Hứa Ý vừa rồi mới giận dỗi, vào phòng bếp cười hỏi Hứa Ý có muốn ăn thịt luộc xắt lát bà làm không.
Hứa Ý nói ngọt nói muốn, lại vô cùng tích cực chạy đến phòng bếp giúp đỡ.
Giang Dịch ngồi ở trong phòng khách nghe phòng bếp truyền ra tiếng cười, cúi đầu sờ sờ Ngự Thủ trong túi mình.
Lúc ăn cơm Hứa Ý ngồi đối diện Giang Dịch, Đường Dung ngồi đầu bàn, ba người hoà thuận vui vẻ.
Nhớ tới cái gì, Đường Dung đột nhiên nói với Giang Dịch: “Ngu Kỳ làm thủ tục nhập học xong rồi, hình như là ở lớp bên cạnh con?”
Hứa Ý vùi đầu ăn cơm, không nghe rõ.
Giang Dịch nuốt cơm trong miệng xuống, thấp giọng nói: “Hình như là vậy, con không có nghe.”
“Dì Lưu không yên tâm nên đi theo Ngu Kỳ cùng nhau tới, cũng là hy vọng một năm cuối cùng con bé có thể cố gắng hơn, nếu con rảnh thì giúp con bé phụ đạo một chút.” Lúc Đường Dung nói lời này trong lòng quanh quẩn một chút kiêu ngạo.
Giang Dịch gật gật đầu, vừa muốn nói gì, Hứa Ý ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên ——
Cô nhíu mày, đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm Giang Dịch: “Ngu Kỳ? Đồng Ngu Kỳ ạ?”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.