Tại phòng hắn
Nó đang lăn lông lốc trên lãnh thổ của mình, cảm giác lúc này chỉ có thể diễn tả bằng một từ... CHÁN. Nó ngửa mặt nhìn trần nhà đếm thằn lằn, khốn kiếp hơn là chẳng có thằn lằn để mà đếm, trời ơi giờ nó chỉ ước có việc để làm. Làm gì nhỉ? Vẽ, không có giấy và dụng cụ. Mua, không có xe. Đúng rồi, xe? Tức tốc chộp lấy cái điện thoại ấn một dãy số đã thuộc lòng.
- Alo! - đầu dây bên kia nghe máy.
- Con đây.
- Khánh Tuyết, con gọi về có việc gì à? - bác Quân lo lắng hỏi, chỉ có việc quan trọng nó mới gọi về.
- Xe con?
- À... bác gửi qua rồi, mấy hôm nay nhiều việc quá nên quên gọi báo cho con.
- Con sẽ gửi địa chỉ, bác cho người lập tức mang đến - nói rồi nó tắt máy.
Sau khi nhắn tin cho bác Quân địa chỉ nhà hắn, nó nằm vật ra giường tiếp tục tìm thằn lằn để đếm. Hắn lủi thủi từ phòng tắm lết ra, mấy giọt nước theo làn tóc nhỏ xuống sàn, mùi sữa tắm nam ngào ngạt lan toả khắp căn phòng, trông hắn bây giờ thật quyến rũ. Nhưng tâm trạng ảnh hưởng đến cảm xúc, trong mắt ai đó chỉ cảm thấy tên kia thật nhạt nhẽo, vô vị, nó đang chờ đợi thứ thú vị hơn.
Có tiếng động cơ xe dưới nhà, chính là âm thanh đó, không lẫn vào đâu được. Nó tức tốc phóng như bay xuống nhà, ai đó ngơ ngác nhìn theo chẳng hiểu gì nhưng cũng ham vui chạy xuống theo.
Nó mở rộng cánh cổng cho chiếc siêu xe màu trắng tiến vào. Đây rồi, "bạch mã" thân yêu đã trở về bên nó sau hơn 3 ngày xa cách, nó ôm chầm lấy mui xe giống như cái ngày thỉnh con xe về với đội nó, nằm trên đây nó cảm thấy còn êm hơn cả trên mây. Hắn vừa chạy xuống nhà, nhìn cảnh tượng ngoài sân chết trân. Con nhỏ âm binh bị sao lại nằm im bất động trên mui xe. Hắn hoảng hốt lao đến phía chiếc xe đã đâm vào nó, vực người nó dậy.
- Này! Cô có sao không vậy hả? - hắn gần như hét lên.
- What happened? - nó chớp mắt nhìn hắn. Tiếng nó cất lên làm hắn hoàn hồn.
- Cô... không... ??? - hắn ấp úng.
- Sao vậy?
- Không có gì - hắn đáp gỏn lọn rồi quay mặt đi. Quê quá, cứ tưởng nó bị xe tông chứ, làm lo muốn chết. Aaa... điên rồi, lo làm quái gì, cầu cho con ma nữ đó bị đâm chết còn không kịp.
Từ trên xe một người đàn ông mặc bộ vest đen bước xuống đi về phía nó. Ông ta cung kính cúi chào rồi đưa nó chiếc chìa khoá xe.
- Thank you! - nó cầm lấy chìa khoá, rồi phẩy tay ra hiệu cho người kia được phép lượn.
Người đàn ông cúi chào lần nữa rồi đi ra ngoài, nơi đã có một con xe đen đợi sẵn. Chiếc xe nổ máy rồi lao vút đi trong màn đêm. Nó lởn vởn xung quanh khám xét "bé ngựa trắng" của mình, hắn giờ mới để ý đến chiếc xe mình tưởng đã đâm nó là một con supercar.
- Lamborghini Reventon! - hắn khẽ thốt tiếng.
- Biết nhìn đấy!
- Của cô à?
- Còn câu nào có duyên hơn không?
Hắn nín luôn, công nhận mình hỏi vô duyên thật. Con nhỏ tiểu thư này cũng biết đốt tiền của gia đình đấy. Chắc là tìm loại nào giá triệu đô, đẹp mã rồi rước về chứ chẳng đam mê về tốc độ như đúng giá trị của con siêu xe này.
- Cô mang xe đến đây làm gì? - hắn hỏi một câu có duyên hơn câu lúc nãy một chút.
- Thế tôi muốn đi đâu thì làm sao? - nó hỏi ngược lại.
- Lái xe đi - hắn đáp tỉnh bơ.
- Đó là câu trả lời.
- Vậy giờ cô muốn đi đâu? - hắn hỏi bằng giọng hời hợt nhưng thật ra cũng tò mò.
- Mua đồ chơi. Đi không? - nhìn cái ánh mắt hắn đầy khi dễ, chắc là nghĩ nó không biết gì về xe, lần này cho tên đó cơ hội thử sức.
- Cũng được - hắn tò mò muốn biết đồ chơi của nó là gì.
- Go! - nó mở cửa chui vào, hắn ngồi ở ghế phụ lái. Nội thất trong xe làm hắn ngạc nhiên.
- Sao bên trong lại thế này?
- Nội thất được thay đổi theo sở thích của tôi. Chiếc xe này tôi đã cho qua tay một hãng độ xe, mất zin rồi. Reventon không phải dòng xe mới nhất nhưng tốc độ hiện tại của chiếc xe này có thể chấp cả thằng nhóc Venevo Roter đấy - nó giới thiệu một lèo về "bé ngựa chiến" của mình và chắc đây cũng là lần đầu nó nói với hắn nhiều như vậy.
Nhìn cái mặt của hắn thì biết chẳng tin rồi, phải để hắn hưởng thụ một lần cho sáng mắt. Nó cho xe nổ máy, lui dần ra ngoài cổng rồi nhấn ga phóng đi. Chiếc xe xé gió lao vút trong màn đêm chỉ để lại một vệt trắng, nếu không nghe tiếng động cơ người ta còn tưởng bóng trắng lướt qua kia là ma.
Hắn đang hối hận vì suy nghĩ lúc nãy dành cho nó, cả nó và chiếc xe quả thật không được "hiền" như bề ngoài. Giờ mạng hắn đang nằm trong tay nó. Nếu so với con Ferrari của hắn thì không ai nghĩ chiếc xe này có thể bì lại, nhưng sự thật là nó hoàn toàn ăn đứt. Chiếc xe tấp vào bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm thu hút mọi ánh mắt, có người còn dừng lại để chụp hình. Hai con người bước ra từ chiếc xe mới là điều đáng chú ý nhất, nó rất kị bị nhiều người dòm ngó, nhanh chóng lôi hắn vào trong và không quên gửi gắm ánh mắt lạnh giá cho mấy người xung quanh.
Hai đứa đến một khu nhà sách, hắn không hiểu ở đây có đồ chơi gì nó muốn mua chỉ thấy nó lấy một lốc giấy khổ A3 và A4, rồi lại chăm chú chọn lựa mấy cây chì.
- Vẽ à? - hắn bâng quơ hỏi sau một hồi quan sát.
- Exactly! - nó đáp nhưng vẫn chăm chú chọn lựa - cậu lấy dùm tôi cái giá.
Hắn lười biến bỏ đi và tha theo một cái giá vẽ trở về cho nó, không ngờ con nhỏ này cũng có cái thú vui nhạt nhẽo như vậy.
- Xong chưa? - hắn bắt đầu thấy chán.
- Rồi, về! - nó giật lấy cái giá rồi tiến về quầy thu ngân.
Chiếc siêu xe màu trắng phóng đi khỏi trung tâm mua sắm. Không khí trong xe ngột ngạt đến đáng sợ.
- Ăn gì không? - hắn tự nhiên lên tiếng.
- Ai trả tiền? - nó vặn lại bằng một câu có duyên lạ lùng.
- It's me. Okay?
- Okay!
- Dừng lại ở quán phía trước - hắn ra lệnh.
Nó ngoan ngoãn đậu vào lề đường. Cả hai bước xuống xe, đập vào mắt nó là một quán ăn bình dân, bán cái thứ tên là phở. Vâng, nam thanh nữ tú lái Lamborghini đi ăn phở lề đường, thật sành điệu! Hắn và nó cùng vào trong, ngồi vào một bàn trống.
- Ăn gì đây hai em? - một chị phục vụ đi đến hỏi tụi nó.
- Cho 2 phở bò viên - hắn lạnh lùng đáp.
- Có liền - chị nói rồi vụt đi.
- Phở? - nó tròn mắt hỏi.
- Cô chưa từng ăn à? - đáp lại hắn chỉ là cái lắc đầu ngây thơ.
Nó ái ngại nhìn mọi người trong quán, rồi lại nhìn cái tên ngồi bên cạnh, hắn ta đòi ăn thứ này là có ý gì.
- Phở bò viên đây! - chị phục vụ ban nãy đặt lên bàn hai tô phở nóng hổi.
- Ăn rau không? - hắn giơ lên một cọng rau thơm.
- Không - nó cộc cằn trả lời, đã thừa biết nó chưa ăn qua bao giờ còn cố tình ra vẻ chu đáo.
Nó nhìn cái tên chết dẫm kia lặt rau bỏ vào tô. Tự hỏi thứ đó ăn sống như salad được à? Rồi nó chú ý đến bàn tay trắng trẻo kia, từng ngón tay thon dài đang ngắt chiếc lá xanh, trông thật giống thiếu nữ hái hoa. Nó bất giác nhìn xuống tay mình, rồi lại nhìn bàn tay kia so sánh. Hmm... nếu tay hắn nhỏ lại một tí và có thêm móng tay dài nữa thì chẳng khác gì tay nó. Tên này cần xem lại giới tính rồi.
- Cầm - hắn đưa cho nó đôi đũa, nó cầm lấy rồi lại ngồi đực ra đó - sao không ăn?
Nó không đáp chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, dấu hiệu của sự đang bực. Cái tên mắc dịch này khi không tốt bụng đòi đi ăn ở một quán lề đường, đáng yêu hơn nữa là nó chưa từng ăn qua, càng chết tiệt là thứ này ăn bằng đũa, là đũa đó. Tên khốn kiếp đó thừa biết nó không cầm đũa được, cố tình bày trò chơi nó đây mà. Hắn nhìn nó chẳng hiểu bị mô tê gì, chỉ thấy đôi đũa trong tay bị nó siết chặt muốn gãy đôi, rồi, đã hiểu.
- Dẹp ánh mắt đó đi, tôi quên thôi, tôi chỉ cô cầm đũa - hắn giật đôi đũa trong tay nó để lại đúng cách cầm, bàn tay áp vào tay nó kiềm lại - cầm giống như cầm bút vậy đó, dùng ngón trỏ và ngón cái di chuyển một cây, đúng rồi, từ từ mở rộng đầu đũa ra, gắp cục bò viên này, giữ chặt lại đừng để bị trượt ra đó, tốt lắm, ăn đi - tay hắn giữ tay nó đã gắp gọn cục bò viên đưa lên miệng, nó đớp ngay - sao?
- *gật gật* *nhai nhai*
- Chưa thì quen ăn chậm thôi - hắn nhắc nhở rồi cũng xử lí phần của mình.
Nó liếc nhìn tay mình, lúc nãy tay tên kia đã nắm lấy tay nó, cảm giác ấm áp vẫn còn động lại trên đó.