Anh Có Quyền Giữ Im Lặng

Edit: Thích Cháo Trắng

Anh ta không nói lời nào, hô hấp nặng nề, đột nhiên gắt gao ôm tôi vào trong ngực, hơi rượu trong miệng nặng nề phun lên mặt tôi.

"Làm gì vậy!" Tôi dùng sức lực toàn thân cố đẩy anh ta ra.

Bên kia rừng cây dường như có động tĩnh, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Vũ Nam nữa, tôi vội vàng còn muốn chạy tới, lại bị Nhạc Xuyên gắt gao níu lại.

"Tại sao lại đối xử như vậy! Chúng ta, thế giới này, tại sao lại muốn làm như vậy!" Tiếng gào thét của anh ta nghe như tràn ngập tuyệt vọng.

Tôi dùng sức gỡ ngón tay của anh ta ra: "Buông ra! Nhạc Xuyên, anh uống say rồi!"

Anh ta không chịu buông tay ra: "Là muốn cho anh phát điên, bộ dạng cùng anh ta mới vừa rồi kia, là muốn ép cho anh điên có đúng hay không!"

Tôi lập tức bác bỏ lời anh ta: "Đó là chồng của tôi! Có chồng, có vợ, Nhạc Xuyên, chuyện của chúng ta đã qua rồi, là tự mình ép mình mà thôi!"

Anh vô cùng ảo não, tựa như nói mơ: "Đúng, là lúc trước không chịu đựng...... Không nên rời đi, Tân Nghiên, anh thật sự không nên rời đi!"

Tôi cảm thấy thật hoang đường: "Lúc này nói lời như vậy đã không còn chút ý nghĩa nào nữa rồi, Nhạc Xuyên, chuyện đã qua, tôi cũng đã không còn muốn tiếp tục quẩn quanh vấn đề này nữa, chẳng lẽ anh còn không thể buông tay sao!"

"Buông tay......" Anh đổi thành thấp giọng ngập ngừng: "Em có biết, những năm vừa qua anh đã phải sống như thế nà hay không? Nhà họ Tạ, bọn họ căn bản không coi trọng anh, bọn họ đối xử với anh, chỉ có khinh thường, chỉ có hoài nghi, chỉ có quát tới quát lui, không có một người nào chân chính quan tâm anh, hiểu anh! Anh như một cái xác không hồn mệt mỏi! Cũng không biết những năm qua hồn phách ném đi đâu rồi!"

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu thẳng tắp nhìn tôi: "Anh đã cho là có thể cứ tiếp tục sống vô cảm như vậy, nhưng vừa nhìn thấy, không, lần đầu tiên thấy em đi cùng anh ta, cả tâm trí và trái tim anh đều đau đến sắp vỡ tung ra, bây giờ đã rõ, thì ra là linh hồn, vẫn luôn luôn......"

Tôi không thể nhịn được nữa, cắt đứt lời anh ta: "Mặc kệ Vũ Nam đã yêu như thế nào! Chuyện đã như vậy, anh hãy tỉnh táo một chút, hiện giờ chuyện nên làm nhất chính là điều chỉnh bản thân cho tốt, tiếp tục chung sống với cô ta!"

"Nhưng anh không có cách nào yêu cô ta!" Anh ta trực tiếp mở đầu rống to: "Tân Nghiên, người anh vẫn một mực yêu là..."

Đây là chuyện vô cùng đả kích có thể dự liệu được, cũng là kết quả xấu nhất, nhất thời tôi thật sự có chút mờ mịt luống cuống, nhưng tuyệt đối không thể để cho anh ta tiếp tục mất khống chế nữa.

Tôi tận lực dùng giọng điệu tỉnh táo nhất để nói với anh ta: "Nhạc Xuyên, từ lâu tôi đã không còn yêu nữa rồi!"

{Truyện dịch bởi Thích Cháo Trắng - Diễn Đàn }

Ánh mắt tan rã của anh ta trở nên rất hèn mọn, nhưng vẫn không chịu đối mặt: "Anh biết…... hơn nữa, đã biết, là sẽ khiến anh thất vọng, nhưng Tân Nghiên, khi đó anh thật sự đã rất cố gắng muốn ở cùng nhau, không cần biết sẽ phải đối mặt với nỗi khổ như nào, sau khi cha anh biết tư cách bảo vệ nghiên cứu bị hủy bỏ đã bị đột quỵ! Khổ nữa hay khó khăn hơn nữa cũng muốn sống cùng nhau, ai ngờ Tạ Vũ Nam lại nói cho anh biết chuyện kia...... Tân Nghiên, ở trong lòng của anh, em quá hoàn mỹ, không biết nếu như thấy được những vết sẹo trước ngực kia, anh còn có thể tiếp tục chống đỡ được nữa hay không...... Không dám tưởng tượng rằng em đã không còn toàn vẹn, thật xin lỗi, thật ra thì em mới chinh là người bị tổn thương sâu sắc nhất, là anh đã phụ em, thật xin lỗi……"

Tôi dùng sức nhắm thật chặt mắt lại, anh ta quả thật đã say quá mức rồi!

Cũng may, những cơn ác mộng kia đã không còn đeo đuổi tôi mãi nữa, coi như vết sẹo lại bị vạch trần thêm lần nữa, tôi vẫn còn có thể bình tĩnh đối mặt với anh ta.

"Nhạc Xuyên, những lời tôi vừa nói tuyệt đối không phải là nói đùa! Tôi thừa nhận, tôi đã từng canh cánh trong lòng chuyện anh bỏ đi, hoặc là cũng có thể nói, luôn nhớ mãi không quên, anh là người đầu tiên tôi yêu và cũng yêu tôi, những lúc ở cùng nhau đã thực sự cảm nhận được sự vui vẻ hạnh phúc vô cùng chân thật, sau khi anh rời đi, có một khoảng thời gian vô cùng dài, tôi luôn sống trong phẫn nộ, hận thù và hoài nghi, căm ghét cái thế giới đã không có bất kỳ an ủi và ấm áp này nữa! Nhưng mà bây giờ, Tạ Vũ Nam, còn có những tổn thương đã từng khắc sâu như vậy, cũng đã trở nên không còn ý nghĩa nữa, bởi vì, có một người, đã chữa lành từng chút từng chút vết thương trong tim, sau khi sống chung một chỗ với anh, thế giới của tôi mới khôi phục lại nhiệt độ bình thường, mới có thể bỏ qua tất cả những chuyện trong quá khứ, chân chính thực sự yêu thương một người."

Tôi nghiêm nghị, không cần suy nghĩ đã nói cho anh ta biết: "Úc An Thừa, chính là chồng, là người tôi yêu cả đời này."

Ánh mắt của Nhạc Xuyên càng ngày càng vô lực, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Úc An Thừa...... Em thật sự yêu anh ta như vậy?”

Tôi nhắc nhở anh ta: "Cũng có một người phụ nữ yêu anh như vậy! Nhạc Xuyên, cô ấy đã có đứa bé, hãy cho đứa bé có một mái nhà yên bình đi!"

Bỗng dưng anh ta buông tay ra, chán nản ngồi trên đất, ôm đầu run rẩy phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào đã đè nén bấy lâu nay.

Trong ấn tượng của tôi, anh ta luôn có sự hăng hái và sức sống vô hạn, tôi chưa từng nhìn thấy anh ta chán chường vô dụng như vậy, rốt cuộc vẫn thấy không đành lòng, tôi đi đến bên cạnh anh ta, đưa tay ra đỡ anh ta lên.

"Nhạc Xuyên, đứng lên đi, hãy hoàn toàn quên tất cả quá khứ, về nhà cẩn thận nói chuyện với Vũ Nam, đối mặt với thực tế đi!"

Anh ta giống như không tìm được sức để đứng lên: "Tân Nghiên, cha tôi không còn được bao lâu nữa… Anh cảm thấy, rất mệt mỏi."

Trong lòng tôi cũng cảm thấy nặng nề: "Vậy càng không thể để cho bác có bất kỳ tiếc nuối nào nữa, Nhạc Xuyên, anh còn trẻ như thế, hãy tiếp tục sống cho tốt."

Anh ta níu lấy tay tôi, lảo đảo một cái mới đứng lên từ mặt đất, còn chưa đứng vững đã lại lập tức ôm lấy tôi. Ⓛê ✩ Ⓠúy ♫ Ⓓôn ♡

Giọng nói của anh ta giống như cầu khẩn: "Tân Nghiên, cho anh một chút sức lực có được hay không, anh mệt chết đi, thật sự mệt chết đi được."

Tôi không lập tức đẩy anh ta ra, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt cực kỳ: "Nhạc Xuyên, nếu như còn là một người đàn ông, thì không được để cho người khác coi thường!"

"Quả nhiên, chính là một người phụ nữ dơ bẩn không hơn không kém!"

Đột nhiên tôi nghe được một giọng nói của phụ nữ vô cùng bén nhọn lại mang theo hưng phấn khó hiểu, cây cỏ ở khoảng rừng bên kia lay động một chút, Huệ Điềm Nhi bước ra như một u hồn, nhanh chóng chạy về phía bên này.

Quay đầu lại, thân hình nho nhỏ của cô ta đã bước đến như người chiến thắng.

Úc An Thừa mím chặt môi, sống lưng thẳng tắp đứng đó không nhúc nhích.

Nhạc Xuyên không tự chủ buông lỏng tay, cũng nhìn về phía Úc An Thừa.

Đầu óc tôi rối bời, nụ cười hả hê của Huệ Điềm Nhi khiến tôi lập tức lại tỉnh táo lại.

Hóa ra vừa rồi cô ta vẫn trốn trong bụi cây, hơn nữa còn nhắn tin cho Úc An Thừa, để cho anh tới đây vừa hay nhìn thấy một màn này.

Phản ứng đầu tiên của tôi đương nhiên là giải thích với Úc An Thừa, tôi hung hăng hất tay Nhạc Xuyên ra đi về phía anh, không ngờ cả người lại đột nhiên bị anh ta ôm chặt.

"Nhạc Xuyên, anh điên rồi!" Tôi không khống chế được nữa, hung hăng lấy chân đạp anh ta.

Sức lực của anh ta vốn lớn, mượn rượu càng thêm mạnh mẽ không nhúc nhích tí nào.

Huệ Điềm Nhi cười đến thực sự là rất thỏa mãn, háo hức nói với Úc An Thừa: "Anh thấy chưa, cô ta vốn chính là người phụ nữ như vậy!"

Úc An Thừa trầm mặc, cô ta còn chưa kịp khoa tay múa chân thì anh đã đi về phía nhóm người chúng tôi.

Thân thể tôi càng ngày càng cứng ngắc, liều mạng đưa tay ra muốn bắt lấy tay anh. ~ Lê ~ Quý ~ Đôn ~ 

Anh không nhìn tôi, đi thẳng tới trước mặt Nhạc Xuyên, lấy máy tính cầm tay ra: "Làm phiền buông vợ của tôi ra."

Nhạc Xuyên hơi lắc lư người, chợt cười cười quỷ dị: "Úc An Thừa, mới vừa rồi vợ anh nói với tôi, cô ây muốn chúng tôi sống cùng nhau."

Tôi chửi lên: "Đồ đê tiện, đi chết đi!"

Úc An Thừa nhìn khẩu hình trên miệng của anh ta ngược lại rất bình tĩnh, rất nghiêm chỉnh viết mấy chữ: "Nghe lầm rồi."

Trên mặt Nhạc Xuyên rõ ràng xuất hiện một chút kinh dị, nhưng ngay sau đó bị thay thế bằng vẻ khinh miệt: "Nghe lầm? Chẳng lẽ anh nghe thấy?"

Úc An Thừa không có nửa phần khó chịu, lại có thể cười cười: "Đúng, tôi nghe được cô ấy nói, cô ấy muốn sống chung với tôi cả đời này, đúng thế."

Nhạc Xuyên cười lớn: "Hoang đường! Đừng tự mình dối mình nữa! Coi như người phụ nữ này nói một trăm lần cô ta yêu anh, anh có thể nghe được sao?"

Úc An Thừa cũng cười, chỉ là nhàn nhạt, chờ anh thở lại bình thường, lúc này mới không nhanh không chậm làm ra hai dấu tay với anh ta.

Hai dấu tay này, cho dù là người không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, cũng nhất định có thể hiểu được.

"Không dùng lỗ tai, mà dùng tâm."

Nhạc Xuyên sửng sốt, thừa lúc này tôi dùng hết sức lực toàn thân thoát khỏi cánh tay kìm cặp của anh ta, lảo đảo một cái cũng bắt được tay Úc An Thừa. 

[Truyện độc quyền tại Diễn đàn ]

Úc An Thừa vỗ vỗ mu bàn tay tôi, lại cầm máy tính lên, thật vững vàng viết: “Người phụ nữ này, tôi tin tưởng cô ấy."

Nhạc Xuyên đoạt lấy máy tính cầm tay của anh: "Úc An Thừa, tại sao anh lại tin tưởng người phụ nữ này sẽ khăng khăng một lòng với anh!"

Úc An Thừa trả lời rất đơn giản: "Tôi yêu cô ấy, sẽ tin tưởng cô ấy, dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cô ấy."

Ánh mắt của Nhạc Xuyên khi nhìn chằm chằm máy tính cầm tay đã tóe ra tia máu, lại nhanh chóng viết ra: "Dễ dàng tha thứ tất cả? Tiếp nhận tất cả?"

Úc An Thừa không có nửa phần do dự, chỉ viết xuống một chữ: "Đúng."

Nhạc Xuyên nhìn một chữ khẳng định to lớn ấy, đột nhiên nắm chặt máy tính cầm tay một phen, giống như muốn dùng hết tất cả sức lực để phá hủy nó, nhưng mà toàn thân cứng đờ run rẩy một lát, cuối cùng vẫn buông lỏng ra.

Anh ta nhìn thẳng vào Úc An Thừa, giọng nói khàn khàn: "Úc An Thừa, xem ra, người kiên quyết nhất nhà họ Úc, không phải chủ tịch Úc, cũng không phải là bà nội có thể hô phong hoán vũ đó, mà là anh! Người phụ nữ này, anh xác định có thể làm cho cô ấy hạnh phúc sao?"

Úc An Thừa rất nghiêm túc nhìn khẩu hình trên miệng của anh ta, trời tối, ánh mắt của anh có chút mệt mỏi, vừa định viết chữ lại đột nhiên ho lên.

Tôi vội vàng giúp anh vỗ lưng, chờ anh hòa hoãn một chút lại ra hiệu: "Chúng ta trở về đi thôi!"

Thế nhưng anh lại lắc đầu một cái đẩy tay tôi ra, thở hổn hển cầm máy tính cầm tay lên tiếp tục viết: "Người phụ nữ này đã phải chịu rất nhiều tổn thương, cô ấy nên có được hạnh phúc, mong anh đừng quấy rầy cô ấy nữa."

Nhạc Xuyên nhắm mắt lại, ngửa đầu thở ra một hơi thật dài: "Tân Nghiên, buông tha em, là lựa chọn anh không cam tâm nhất, nhưng có lẽ, cũng là lựa chọn duy nhất rồi."

Anh ta lại đoạt lấy máy tính cầm tay viết một chuỗi chữ thật dài, hung hăng đưa đến trước mặt Úc An Thừa: "Đã sớm biết nhất định là sẽ thua, nhưng anh cũng đừng quên mình thắng mà không dùng võ, nếu như không muốn tôi tiếp tục theo đuổi, thì hãy làm được những điều anh đã cam kết với người phụ nữ này!"

Tôi cảm thấy rất rõ ràng Úc An Thừa run rẩy một chút, nhưng anh vẫn đứng nghiêm, chỉ là, một bàn tay anh nắm tay tôi rất chặt.

Chờ đến khi bóng dáng của Nhạc Xuyên hòa vào trong màn đêm, anh đột nhiên không chống đỡ nổi nữa, khuỵu xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui