Đường thi vội vàng quay lại thì suýt nữa phát hoảng, con đỉato xác Quang Anh này chui ở lỗ nào lên vậy? Lập tức, Đường Thi đẩy người Quang Anh ra rồi hét lên:
- Tránh ra! Sao anh lại ở đây?
Dường như Quang anh không mấy bận tâm về thái độ này của ĐườngThi. Anh nhếch mép cười rồi xoay lưng lại phía ban công và dựa người vào đó. Khuôn mặt anh, mái tóc anh, dáng vẻ của anhgiống như của một vị thần trong thần thoại.
- Bố em!
Đường Thi cau mày quát:
- Nói dối ! Bố tôi biết chúng ta đã li hôn rồi.
Quang Anh lập tức quay nhìn Đường Thi khiến cô giật thót mình.Ánh mắt anh ấy giờ đây sâu thăm thẳm, nhìn vào nó, cô không biết anh đang nghĩ gì.
- Vậy chúng ta li hôn vì cái gì?
Vì cái gì?
Đường Thi vẫn luôn tự hỏi mình đã li hôn với Quang Anh vì lí do “cốt lõi” nào? Vì không muốn có con? Ừ thì nó là một phần.
Vì cô thấy mình không thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy.
- Quên em đi!
Câu nói này như con đỉa hút máu. Rút cạn mọi luồng khí huyết đang sục sôi trong Quang anh khiến chân tay anh bải hoải.
- Tại sao? Em không có quyền yêu cầu anh. Nếu không phải anh đã yêu em thì anh sẽ từ bỏ em.
Câu nói này…nghe…thật là…kì dị!
Đường Thi cau mày, cái gì mà “nếu không phải anh đã yêu em thì anh sẽ từ bỏ em?” Đây là lí do tồi tệ nhất từ khi cô làm người! Đường thi thiếu chút nữa là phát điên. Cô nhìn Quang anh bằng vẻ phức tạp:
- Dạo này anh đã thay đổi rồi.
Dường như không để ý gì đến câu nói khen – chê không phân biệt được của Đường Thi. Quang Anh vẫn thao thao về cái thứ tình cảm kiên định của mình:
- Vì em không thể có con cho nên em mới gạt anh ra ngoài lề sao? À, phải nói là em không muốn có con chứ nhỉ!
- Anh điên à?
- Phải!
Nói đến đây, giọng nói và ánh mắt của Quang anh như thay đổi.Trên gương mặt anh giờ đây ngập tràn vẻ đểu giả. Điều nàykhiến cho Đường Thi không thể đoán được là Quang Anh sắp giở trò gì. Sống với Quang Anh theo cái kiểu đè đầu cưỡi cổ người ta đã lâu. Giờ đây người ta bắt đầu dựng cờ khởi nghĩa thì phe thống trị là cô bỗng cảm thấy vừa ngỡ ngàng mà lại không xoay sở kịp.
Khi Đường Thi còn đang nghĩ cách đá bay Quang Anh ra khỏi căn phòng thân yêu của mình (thực ra tác giả luôn tự hỏi anh ta vào đây bằng cách “cụ thể” nào?) Thì bỗng dưng, Quang Anh đã tiến đến rồi bế thốc cô lên rời ban công và trở vào phòng.
Đường Thi giãy giụa và la lên:
- Đồ khốn! Thả tôi xuống, anh có muốn bị tính sổ không? Anh có biết mình đang ở trong hang sói không hả?
Quang Anh vứt mạnh Đường Thi xuống giường một cách không thương tiếc. Sau đó lao đến đè lên toàn thân lên người cô khiến Đường Thi không chịu nổi mà kêu cái “hự”. Trong tình cảnh này, nói còn khó hơn cả thở, Đường Thi chỉ lườm nguýt Quang Anh đến lòi cả mắt. Thế mà anh ta còn vênh mặt lên mà nói:
- Hình như anh hơi nặng.
Nói rồi anh nhích người lên, Đường Thi thừa cơ hội hét lên:
- Mac, Mac…
Đúng như những gì cô dự đoán, Mac đạp cửa xông vào. Nhưng khithấy Quang Anh đang ở tư thế nừa ngồi nửa đè thì anh ta vội vàng cúi đầu vẻ hối lỗi:
- Xin lỗi cậu chủ! Có lẽ tôi nghe nhầm.
Đường Thi tức muốn thổ huyết, người trung thành nhất giờ đâycũng đã quay lưng lại với cô. Đã thế lại còn cái gì mà “cậuchủ?” Nghe ngứa tai chết đi được. Đường Thi hằn học:
- Anh mới đổi tên là Cậu Chủ à?
Quang anh phì cười rồi nhìn cô âu yếm:
- Em vẫn tin tưởng họ?
“Họ” ở đây là Mac, Liêu Tuấn, An Hợp, Lai Hoàng, chú Lưu…nói chung là cả Đông Bang hội.
Đường Thi tư chất vốn thông minh, khi nghe Quang Anh hỏi như vậy thì cô đã lờ mờ đoán ra:
- Ý anh nói là?
Quang anh chỉ mỉm cười mà không trả lời cô. Sau đó anh lậtngười rồi đè toàn thân lên Đường Thi khiến cô la oai oái:
- Đừng, chúng ta li hôn rồi.
- Chưa!
- Rồi!
- Chưa!
- Bố lừa con!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sự việc xảy ra quá nhanh phải không các độc giả? Tôi chỉ làngười kể lại câu chuyện này cho nên nó sẽ không được như những gì mà đôi bạn trẻ yêu cầu.
Bốp!
Đường Thi tay cầm guốc nhìn tác giả thân thương nghiến răng kèn kẹt: Này em, làm việc tiếp đi!
Tác giả gật đầu lấy lòng rồi tiếp tục sự nghiệp.
Thực ra, tiếp theo cũng chẳng có gì đáng kể. Sáng hôm sau,việc đầu tiên mà Đường Thi muốn làm chính là đi tìm người nhà để nói cho ra ngô ra khoai mọi chuyện. Chỉ tiếc rằng đêm hôm qua, Quang Anh như vũ bão cuốn lấy cô, dày vò cô. Như trả thù cô suốt bao nhiêu ngày qua, hại cô sáng nay ngay cả ngồi dậy cũngkhông nổi.
Quang Anh nằm bên cạnh khẽ vuốt tóc cô. Có ai biết được câu nói đầu tiên sau khi đã được thỏa mãn cả giấc ngủ lẫn dục vọnglà gì không? Đó là:
- Kì kinh nguyệt của em cách đây bao nhiêu lâu?
Đường Thi mệt quá cũng chỉ trả lời:
- Một tuần.
Quang anh tủm tỉm:
- Tốt!
Tốt? Tốt cái khỉ gió nhà anh ta. Đường Thi hằn học rồi quay người sang một bên không thèm đoái hoài gì đến Quang Anh nữa.
Khoan đã…
Sau khi một ý nghĩ vụt qua, Đường Thi mặc kệ nỗi đau khổ của bản thân mà vực dậy rồi quay sang Quang anh. Ánh mắt cô giờ đâynhư muốn giết người, cô gằn từng tiếng:
- Có phải là tôi sẽ có thai không?
Quang Anh giả vờ ngủ.
Đường Thi vẫn không chịu từ bỏ cuộc tổng tấn công rầm rộ:
- Này…đồ chết giẫm kia! Anh trả lời mau.
Liêu Tuấn cùng An Hợp đang ăn sáng. Bỗng dưng giật mình vì mộ ttiếng hét chói tai. Họ nhìn nhau rồi cười, An Hợp phết mứt lên bánh mì và nói:
- Cứ cái đà này, năm sau chắc sẽ được bế cháu.
Còn Liêu Tuấn thì lắc đầu:
- Vẫn còn chậm quá!
- Cũng phải.
Mới đến đây, chắc mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Nhưng có lẽ đặt dầu chấm cho câu chuyện. Một cái kết chẳng ra đâu vào đâu, hụthẫng…
Đôi khi đi sâu quá, mọi thứ quá trần trụi cũng khiến nhàm chán. Đường nhiên là tác giả cũng đang ngụy biện vì đôi bạn trẻ kia đã cấm là không được mang họ ra mà kể chuyện nữa. Thôi thì cho dừng ở đây, mỗi độc giả sẽ có một cảm tưởng riêngvề tương lai của hai người ấy. Quang Anh sẽ được Đường Thi chấp nhận chứ? Sẽ được làm bố chứ? Sau đó thì sao? Anh ta một tayhai chèo. Lèo lái cả công ti điện ảnh lẫn Đông Bang hội? Ồ! Có lẽ là không nên thế, Đông Bang hội đã để cho cô Đát Kỉ tái thế kia rồi.
Nghe nói (tác giả thì thầm), sau khi Đường Thi lên làm thủ lĩnh, Đông Bang hội làm ăn ngày một phát đạt hơn. Thủ đoạn cũng sắc sảo hơn, các thủ thuật lách luật, các tiểu xảo lừanhân thế đều được tân thủ lĩnh này chỉ đạo. Đến nỗi mà mấy phe phái ngầm ở xung quanh cũng phải e ngại vì cây cổ thụ ĐôngBang hội sắp sửa…”thành tinh”.
Nghe nói tiếp (tác giả đội trưởng tổ buôn), Đường Thi sau cáiđêm bị Quang Anh dùng “vũ lực” đàn áp ấy, cô đã mang thai. Đông Bang hội được một phen hết hồn, họ sợ số phận của cô chủ sẽlại đi theo vết xe đổ của bà chủ.
Kết quả là…
Đường Thi sinh khó…
Bác sĩ quyết định mổ! Khoa học ngày nay tân tiến thật.
Ngoại Truyện – Hậu Duệ.
Từ trong một gian phòng của Toà nhà Vàng, có một cậu bé chừng bốn, năm tuổi chạy ra. Cậu bé có khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trẻ con còn thơm mùi sữa, mịn màng. Đôi đồng tử sáng trong và to tròn và đen lay láy. Vừa chạy cậu vừa quay đầu lại nói lớn:
- Trừ khi bố bắt được con thì con sẽ dừng lại.
“Người bố” cũng từ trong gian phòng kia vọt ra, khuôn mặt sa sầm biểu thị sự tức giận. Quần áo trên người anh vẫn còn xộc xệch, gương mặt điển trai cau có như khỉ ăn ớt. Anh đuổi theo cậu bé kia và quát:
- Thằng khỉ kia, đứng lại cho bố. Bo!!!
Lại tiếp tục, từ trong gian phòng ấy, một người con gái cũng hớt hải chạy ra. Mái tóc xoăn của cô cứ bồng bềnh, dập dềnh như sóng biển theo từng bước chạy. Gương mặt xinh đẹp, quyến rũ như Đát Kỉ. Đôi chân dài cứ đều đặn vận động đuổi theo hai con người kia. Và cô nói trong tiếng thở dốc:
- Hai tên khốn kia, dừng lại!
Rốt cục thì là ai đuổi ai? Và ai phải chạy ai?
Chạy đến một góc, cậu bé thở hổn hển rồi ngó đầu ra. Thấy bố mình đứng đó thì vẫy vẫy lại với vẻ kín đáo:
- Bố, con ở đây.
Người bố trông thấy con như trông thấy đồng đội, vội vội vàng vàng chạy vào chỗ nấp cùng còn. Khi thấy đã an toàn, người bố mới thở phào rồi véo mũi con nói:
- Con đó, sao lại nói chuyện bố dạy con mấy cái chuyện tỏ tình ra? Bố dạy thì phải bảo với mẹ là chú Lai Hoàng dạy chứ? Thành ra giờ đây mẹ truy sát cả hai chúng ta.
Bo mặt bỗng nhiên xịu xuống:
- Vừa rồi chẳng phải cái cách mà bố dạy con không có hiệu nghiệm với mẹ hay sao? Cũng may là con chưa thử làm với bạn ấy.
- Bậy nào, bố dạy con làm như thế bao giờ? Bố nói thế này, “chỉ tấn công chứ không phòng thủ” Mà tấn công ở đây là…là…nói chung là con cứ nói thẳng lòng mình với người ta. Hiểu chưa?
- Vậy sao vừa này bố không nói thật lòng mình? Bố cứ đứng sát người mẹ, ôm mẹ, rồi dùng môi chạm vào cổ mẹ và thì thầm cái gì đó. Xong rồi đuổi con là sao?
Người bố mẫu mực tím tái mặt mày. Thật không ngờ là những gì mình làm, thằng con trai lại “ghi hình” tường tận đến như thế. Trẻ con bây giờ đúng là không thể lừa được nó cái gì.
Còn đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên người bố cảm thấy cả người bị ai đó kéo xếch lên. Vành tai cũng bị ai đó hành hạ, đau đến nỗi ngoài la hét ra thì anh không biết làm gì nữa. Nhưng tiếng hét còn chưa vội cất lên thì thằng con trai bên cạnh đã hét to hơn anh:
- Á! Mẹ, con biết lỗi rồi mà.
Người mẹ hung ác liếc nhìn hai bố con, sau đó thượng cẳng tay hạ cẳng chân khiến tiếng hét của hai bố con càng thảm thương hơn. Cô ta đắc y nói:
- Hai bố con nhà các người…lập mưu đưa tôi vào tròng. Chết đi!
- Đường Thi! Anh không biết là nó lại nhìn thấy, anh thề là anh không hề cố ý…
Đường Thi cười cười nhìn điệu bộ của hai bố con. Sau đó cô thả tay ra rồi chống vào nạnh:
- Anh đấy, lần sau muốn làm gì thì tốt nhất là tránh xa cái thằng quỷ nhỏ này ra. Anh không biết nó là ai à? Là sói đội lốt cừu non đấy.
Rõ ràng Bo không hề thích cái tên mới mà mẹ đặt ình. Nhưng cậu cũng không dám ho he. Chỉ giả bộ cười cười rồi chạy đến toét miệng cười:
- Mẹ! Mẹ thương Bo nhất mà…
Quang Anh nhìn thằng con trở mặt nhanh còn hơn cả gió thì chỉ hừ lạnh một cái. Đúng là không thể nhờ cậy vào thằng tiểu tử này. Mất công dạy cho nó “thuật cua” gái – kinh nghiệm tình trường của anh suốt bao nhiêu năm qua. Sau này nhất định anh sẽ chiến tranh lạnh, không có bố bố con con gì hết.
Đồ quỷ!