Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?


Sau khi rời khỏi công viên nhỏ, Lăng Lực mù mịt lái xe trên đường, lòng như đao cắt. Anh có quá nhiều nghi vấn. Tại sao năm đó cha mẹ anh lại lừa anh nói rằng cô đã chết? Mà người anh vừa nhìn thấy kia rõ ràng là cô, nhưng sao cô lại không nhận ra mình?
Anh không muốn về nhà, dù sao có trở về thì đợi chờ anh cũng là một đêm dài dằng dặc không ngủ được. Cuối cùng anh dừng xe lại trước một quán bar.
Từ lúc vào quán bar đã được hơn hai tiếng trôi qua, anh không biết mình uống được bao lâu, giống như uống bao nhiêu cũng không đủ, đầu óc của anh vẫn tỉnh táo như cũ. Điện thoại di động của anh vang lên vô số lần nhưng anh cũng lười nhận. Trong khoảng thời gian này có rất nhiều phụ nữ đến tìm anh, đều bị anh đuổi đi, nhưng tối nay anh cho phép mình cần một người phụ nữ. Người phụ nữ bên cạnh diêm dúa lẳng lơ đầy đặn, vóc người to lớn, thể lực chắc chắn đủ tốt. Lúc này cô ta còn không hề nao núng trêu ghẹo anh, rất tốt, chính là cô ta rồi. Cuối cùng anh nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt dao động mãnh liệt, người phụ nữ trước mắt đột ngột biến thành rất nhiều chiếc bóng mờ ảo.
"Đi theo tôi." Anh bước xuống chiếc ghế dựa cao, nói không rõ ràng.
Người phụ nữ vui mừng để ly rượu trong tay xuống, theo sát sau lưng anh. Đầu anh choáng váng, bước chân hơi xiêu vẹo. Người phụ nữ quan tâm nâng cánh tay anh khoác lên vai, cẩn thận dìu anh đi.
Đi ra khỏi quán bar, hai người vừa lên sau xe, người phụ nữ đã không chờ được nữa, vội vàng nhào tới, hai tay mơn trớn trên người anh, giống như hổ đói cởi cúc áo anh. Anh nhắm hai mắt lại, mơ màng tựa vào ghế, để mặc cho cô ta giày vò. Áo sơ mi của anh đã được cởi ra, khóa quần cũng bị kéo xuống, tay của người phụ nữ đó đã đưa vào trong quần của anh. Đúng lúc này, sau đôi mắt đang nhắm chặt của anh bất chợt hiện ra một gương mặt nhỏ bé như bàn tay, cười nhẹ nhàng, nét mặt cong cong, trong lòng anh chợt quặn đau, đột ngột mở mắt ra tóm lấy cái tay đang làm càn trên người anh, "Cút!"
Người phụ nữ kinh sợ, "Anh nói cái quái gì thế?"
"Tôi bảo cô cút." Anh cố sức quát to.
Vẻ mặt người phụ nữ vô cùng nhục nhã, giận dữ rút tay về, mở cửa xe đi xuống. Đóng cửa xe cái rầm.
. . . . . .
Trời vừa rạng sáng, Lăng Lực vẫn chưa về, toàn thể Lăng phủ rối loạn, người gọi điện thì vẫn cứ gọi điện, người đi tìm thì vẫn cứ đi tìm.
Vợ chồng Lăng thị sốt ruột ngồi chờ trong đại sảnh. Lăng Văn Long đi đi lại lại, lòng nóng như lửa đốt, Tần Lam căng thẳng tới mức sắp rơi nước mắt.
"Lão gia, nếu con nó xảy ra chuyện gì tôi biết sống như thế nào?" Tần Lam vừa nói vừa khóc nức nở.
"Bà sốt ruột thế thì làm được cái gì?" Lâm Văn Long buồn bực la lên, "Tôi hỏi bà, xế chiều hôm này sau khi A Lực về thì đã làm gì hả?"
"Nó vẫn luôn ở trong phòng minhg, lúc chạng vạng mới đi ra ngoài."
"Vậy bà lên phòng nó xem có gì khác thường không. Tôi ở đây đợi tin."
"Vâng." Tần Lam nhận lệnh chạy lên phòng của Lăng Lực.
Lăng Lực mới trở về chưa được mấy ngày, trong phòng cũng không có nhiều đồ của anh. Tần Lam nhìn khắp nơi, cũng không phát hiện ra có gì không đúng. Trên bàn có để máy vi tính, trong gạt tàn thuốc đặt một điếu thuốc, dễ nhận thấy chưa hút được mấy hơi; Drap giường cũng chưa sửa sang lại, chứng tỏ lúc về anh có nghỉ trưa. Bà mở ngăn kéo dưới bàn máy tính, bên trong rỗng tuếch. Tiếp theo bà đi tới đầu giường anh, kéo tủ đầu giường ra, lại phát hiện bên trong có một chiếc lọ nhỏ. Bà nghi ngờ lấy ra nhìn những lời ghi chú một chút, tất cả đều là tiếng nước ngoài bà xem không hiểu. Vì vậy bà nắm chặt chiếc lọ đi tới đại sảnh cho Lăng Văn Long nhìn xem.
"Lão gia, không có gì không đúng, chỉ có cái này." Bà vừa nói vừa đưa chiếc lọ cho Lăng Văn Long nhìn. Đáng tiếc Lăng Văn Long cũng không biết ngoại ngữ.
"Cái này rất giống lọ thuốc, chẳng lẽ A Lực có bệnh mà chúng ta không biết? Tôi gọi điện hỏi Trâu Huê một chút." Trâu Huê là bác sĩ đi du học từ những năm cuối thập niên 50 đã về nước, làm chủ nhiệm khoa ngoại ở bệnh viện Hiệp Hòa nhiều năm, Lăng Văn Long đã dùng không ít tiền mời ông ta làm bác sĩ riêng cho mình. Mà đồng thời ông ta cũng là bác sĩ riêng cho không ít người có tiền khác.
Điện thoại kết nối thành công, Lăng Văn Long đọc những chữ tiếng Anh trên lọ thuốc cho ông ta. Trâu Huê trả lời lại gần như lập tức, "Đây là một loại thuốc ngủ do nước Mỹ sản xuất."
Lúc Lăng Văn Long nói lại lời của bác sĩ cho Tần Lam thì hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, đều sợ ngây người.
"Chẳng lẽ A Lực bị mất ngủ?" Lăng Văn Long nói khó tin.
Tần Lam vừa nghe liền bật khóc, "Nó chưa bao giờ nói qua với tôi. Nó còn trẻ như vậy, sao lại có bệnh mất ngủ chứ?"
Ngay lúc hai vợ chồng nghi ngờ ngổn ngang trăm mối, Quản gia Lưu Quý đã tới bẩm báo, "Lão gia, là điện thoại của Vương cục trưởng, cục trưởng cục Công An."
Lăng Văn Long vội vàng đi nhận điện thoại. "Này, cục trưởng Vương, có tin gì chưa?"
"Lăng tổng, ông đừng lo lắng. Không có tin tức gì mới là tin tức tốt nhất. Người phái ra ngoài báo cáo là vẫn chưa phát hiện được gì. Ông đừng có gấp gáp, có lẽ nó đi chơi ở đâu đó, lát nữa là về thôi."
"haizz, nó đi chơi suốt đêm tôi cũng không lo lắng, nhưng gọi điện thoại nhiều lần như vậy không có ai bắt máy ——"
Đang nói, lại nghe thấy Lưu Quý la lên, "Lão gia, Đại Thiếu Gia đã về."
Lăng Văn Long nghe thấy vậy mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm một tiếng thật lớn.
"Ông xem, tôi nói có đúng không?" Cục trưởng Vương ở đầu dây bên kia nhất định đã nghe thấy Quản gia thông báo, cũng thở phào nhẹ nhõm nói.
"Đúng vậy, Đúng vậy, thật là xấu hổ, đã bắt ông bận rộn cả đêm."
"Giao tình giữa hai chúng ta còn khách sáo như vậy làm gì, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, này, nếu nó đã về, ông mau hỏi chuyện nó một chút đi."
"Được, được." Nói xong Lăng Văn Long vội vàng cúp máy, đi ra cửa.
Tần Lam vừa nghe thấy con trai đã an toàn trở về, cũng chậm rãi chạy ra ngoài cửa.
Lăng Lực vừa vào cửa, hai vợ chồng Lăng thị liền ngây dại. Đây không phải là con trai phong lưu phóng khoáng của bọn họ sao? Sao lại giống như đang chịu tang vậy? Đôi mắt anh sưng đỏ, ánh mắt rã rời, đầu tóc rối bù, bước chân tập tễnh, toàn thân tản ra mùi mồ hôi và mùi rượu nồng nặc. Tần Lam bắt lấy tay anh. Kiểm tra anh một lượt từ trên xuống dưới, không thấy có vết thương, mới yên tâm trở lại.
"Con sao vậy? Con trai, xảy ra chuyện gì vậy?" Bà vội hỏi.
"Đúng vậy, sao lại thành cái dạng này? Điện thoại không nhận, khiến cha và mẹ con lo muốn chết." Lăng Văn Long vừa đau lòng vừa giận nói.
Lăng Lực vẫn thờ ơ với sự quan tâm ân cần của họ, vẫn lảo đảo hoang mang đi về phía phòng mình.
Lăng Văn Long dặn dò cả đám người cả đêm bận rộn không ngủ, "Không có việc gì rồi, mọi người đi ngủ đi." Sau đó hai vợ chồng theo sát sau lưng con trai đi vào trong phòng. Trên đường, Tần Lam cố gắng đi tới đỡ anh, lại bị Lăng Lực né tránh.
Lăng Lực vừa vào cửa đã đi tới trước giường, ngã thẳng xuống. Không hề nói một câu.
Lăng Văn Long đi vào sau cùng cẩn thận đóng cửa lại.
Tần Lam vội vàng ngồi xuống bên giường nhìn anh hỏi, "Con à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lăng Lực nhắm chặt hai mắt, mệt mỏi nằm ở trên giường, đầu anh đau muốn nứt ra, nhưng không nói được lời nào. Tần Lam nhìn bộ dạng tiều tụy của anh đau lòng chảy nước mắt.
"A Lực, có phải con có buồn phiền gì không? Con còn trẻ sao lại bị mất ngủ? Mấy năm này, cha và mẹ con đều nghĩ con ở Mĩ rất vui vẻ, không ngờ trong lòng con lại khổ sở như vậy." Lúc này Lăng Văn Long cũng đã đi tới trước giường anh.
Lăng Lực nghe thấy vậy cả kinh, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra khóe mắt, anh quay người vào trong, khịt khịt mũi, cơ thể khẽ run. Tần Lam nhìn anh khổ sở như vậy, vươn tay vuốt ve sau lưng anh, đau lòng không thôi.
"Con à, con muốn bức chết cha với mẹ sao? Con có nỗi khổ gì sao không nói ra, nói ra chúng ta mới có thể giúp con." Tần Lam vừa khóc vừa nói, khẽ lay cơ thể anh.
"Đúng rồi, tóm lại là có chuyện gì?" Lăng Văn Long cũng đứng một bên thúc giục.
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng, bọn họ nghe thấy Lăng Lực nói, "Bởi vì cô ấy."
Hai vợ chồng Lăng thị khó khăn lắm mới nghe thấy con mình lên tiếng, vội vàng hỏi, "Cô ấy là ai?"
"Mạc Đồng." Giọng nói của Lăng lực rất nhẹ, nhưng rất rõ ràng.
"Mạc đồng?" Lăng Văn Long cau mày, giống như lạc vào trong sương mù, mà Tần Lam lại kinh ngạc hít sâu một hơi, "Đã nhiều năm như vậy, con vẫn còn nhớ tới nó sao?"
Gian phòng lại nhất thời lâm vào trầm mặc.
"Đúng vậy." Lăng Lực run rẩy nói, "Ngày nào cũng nhớ, nhớ tới vụ tai nạn kia, cứ nghĩ nếu như không phải con ép cô ấy như vậy, cô ấy sẽ không phải chết, vừa nghĩ tới cô ấy tim đã thấy đau, đau tới không thể ngủ được."
Lăng Văn Long và Tần Lam nghe vậy đều kinh sợ. Tần Lam thì sụp đổ, gào khóc. Tiếng bà khàn khàn đứt quãng nói, "Con à, con không hề …nợ … nó. Nó không có… chết, tiền thuốc men ban đầu của nó cũng là do chúng ta trả, nó… Sau khi xuất viện, chúng ta cũng đã đưa ẹ nó… một số phí bồi thường lớn."
Lăng Lực nắm chặt drap giường trong tay, anh dứt khoát xoay người nằm ngửa giữa giưởng, khàn giọng chất vấn, "Vậy tại sao ban đầu lại lừa con?"
"A Lực, con bình tĩnh một chút." Lăng Văn Long thấy anh kích động, vội vàng trấn an nói."Cha và mẹ đã cùng thương lượng rồi mới làm như vậy. Lúc ấy nó bị thương rất nặng, đứa nhỏ trong bụng cũng mất…" Nói tới đây Lăng Văn Long ảo não vỗ đầu gối, hết sức đau lòng, "Con nói xem lúc đó các con mới có tí tuổi đầu, sao lại làm ra những chuyện hồ đồ như vậy? Nếu không xảy ra chuyện, chúng ta cũng không hay biết gì."
Miệng Lăng Lực mấp máy, dở khóc dở cười, kết quả cũng chỉ biết cười khổ một tiếng, nuốt vào những lời định nói.
"Cha mẹ vốn cũng không định lừa con nói nó đã chết. Nhưng vận mệnh đã như vậy, nó hôn mê bảy ngày, sau khi tỉnh lại thậm chí cả mẹ, nó cũng không nhận ra, hỏi nó làm sao bị tai nạn xe cộ, nó cũng nói không biết. Lúc đầu chúng ta còn tưởng là nó cảm thấy mất mặt, không muốn nói, về sau lại phát hiện nó không giống như giả vờ, liền đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói đầu nó bị đụng phải, mất đi một phần rí nhớ, khoa học gọi là mất trí nhớ có lựa chọn. Nói cách khác, đại não của con người có một chức năng lựa chọn tránh né, có người sau khi xảy ra chuyện sẽ lựa chọn quên đi một số chuyện trong quá khứ. Có lẽ nó cảm thấy khoảng thời gian đó quá đau khổ đối với nó, nó không muốn nhớ, nên lựa chọn lãng quên."
Lần này Lăng Lực nghe vậy giật mình ngồi dậy, sững sờ hỏi, "Mất trí nhớ?"
"Đúng vậy. Cũng vì nguyên nhân này mẹ và cha con mới nghĩ ra cách này, lừa con nói nó đã chết, cũng muốn cắt đứt sự nhớ nhung của con. Lúc ấy các con cũng còn quá nhỏ, xảy ra chuyện như vậy đúng là bất hạnh, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, sẽ làm ảnh hưởng tới tương lai. Đó là nguyên nhân chúng ta đợi sau khi con hồi phục lại cho con ra nước ngoài du học." Tần Lam thút thít bổ sung.
Lăng Lực ngây dại, hồi lâu không hề lên tiếng.
"A Lực, tình hình lúc đó con đã hiểu rồi, không cần mang gánh nặng trong lòng. Chuyện đã qua thì cho qua, hãy quên nó đi."
Lăng Lực rơi vào trầm tư, đầu óc trong nháy mắt trở nên tỉnh táo.
Lăng Văn Long và Tần Lam yên lặng ngồi bên anh, để cho anh tự mình suy nghĩ thông suốt.
Thật lâu sau, Lăng Lực đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, "Cha, ngày mai con sẽ tới công ty làm việc."
Tình hình thay đổi quá nhanh, Lăng Văn Long và Tần Lam nhất thời không kịp phản ứng, đợi đến khi bọn họ hiểu được ý con trai, vừa mừng vừa lo, quả thật không dám tin vào lỗ tai mình.
Lăng Văn Long nghi ngờ nói, "A Lực, bây giờ tinh thần con kém như vậy, ngày mai có sợ vội quá không? Hay là con ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, tới chỗ bác sĩ Trâu xem một chút, điều dưỡng sức khỏe cho tốt rồi đi làm cũng không muộn."
"Không, mai con sẽ đi, chuyện bên Mỹ con sẽ nhờ người giải quyết."
Thấy thái độ con trai kiên quyết như vậy, Lăng Văn Long cũng không khăng khăng nữa, dù sao ông cũng đã mong ngày này biết bao lâu rồi.
Tần Lam ngồi một bên vui mừng phát khóc, vỗ tay Lăng Văn Long nói, "Thật là tốt quá, ông à, cuối cùng ông cũng có thể nghỉ hưu được rồi."
"Tốt, tốt, tốt lắm." Lăng Văn Long cũng vui mừng, không ngừng gật đầu.
Sau khi cha mẹ rời khỏi phòng, Lăng Lực nằm ở trên giường, lần đầu tiên trong suốt mười năm nay, anh cảm thấy trong lòng yên tĩnh như nước.
Mạc Đồng, lần này anh lại sẽ giữ em lại, không bao giờ cho em rời khỏi anh nữa.
Lần này, cho dù ai cũng không thể chia cách chúng ta.
Nghĩ như vậy, anh liền ngủ thật say, giấc ngủ ngọt ngào một cách kinh ngạc.sssssssssssssss


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui