Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?


Ada dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo phía sau, cả tối đã ồn ào nhốn nháo, đầu óc vốn đang nóng lên giờ lại ngu ngốc đi rất nhiều. Giờ phút này chợt bị kích động, trái tim có chút chịu không nỗi. Trong bữa tiệc tối nay, không phải là anh ta liếc mắt đưa tình với tiểu thư nhà họ Phùng sao? Lúc nào thì anh ta lại nhắm tới Mạc Đồng vậy? Trời ơi, sao anh ta lại có thể làm một việc quá giới hạn như vậy? Lợi dụng lúc người ta đang say xỉn, ôm tới chỗ không người trong KTV? Cô chợt lắc đầu một cái, lại không dám nghĩ tiếp. Đột nhiên cô cảm thấy sợ hãi, âm thầm hỏi mình: Mình nên trở về phòngthôi, nếu như bị phát hiện thì phải làm sao đây? Nhưng cô có thể bỏ mặc tình nghĩa vậy sao? Mắt thấy chị em tốt của mình sắp rơi vào miệng hổ, cô lại chỉ biết lo cho thân mình, mà không thèm quan tâm tới cô ấy sao? Không được. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất lẳng lặng chờ, thừa cơ hành động.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lăng Lực thở hỗn hễn, buông lỏng người phụ nữ đã mềm nhũng trong ngực mình ra, hai tay vịn vào bả vai của cô nhẹ nhàng lắc lắc, kêu hai tiếng, "Mạc Đồng ."
Mạc Đồng giống như vừa mới ngất, từ từ tỉnh dậy, mở to mắt ra, ánh mắt tan rã thật vất vả mới tập trung được. Cô trầm ngâm nhìn chằm chằm người trước mắt một chút, giống như là đột nhiên tỉnh ngộ lại, giơ tay lên, tát một cái giòn giã. Mặt Lăng Lực nhất thời in năm dấu ngón tay đỏ rực, "Cái tên lưu manh này, sao anh lại cắn tôi."
Ada núp trong góc tường chút nữa bật cười ra tiếng.
Lăng Lực sờ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, nghĩ thầm: trông cô yếu đuối như vậy nhưng sức thật mạnh. Anh đang muốn nói gì đó, lại thấy Mạc Đồng nhắm mắt lại, thân thể chao đảo một hồi, lại đổ nhào vào trong ngực anh. Đôi tay anh vội vàng giữ chặt lấy cô. Sau đó cũng không buông cô ra mà ôm chặt vào trong ngực. Mạc Đồng quả nhiên là say quá rồi, giống như một con mèo nhỏ nằm trên người anh vậy.
Vừa rồi Ada phải rất cô gắng mới có thể kìm chế được, thật vất vả mới nhịn được trận cười lúc nãy. Cô đè ngực, tỉnh táo quan sát tình hình tiến triển. Lại nhìn thấy khuôn mặt Lăng Lực giờ phút này căng thẳng ôm lấy Mạc Đồng, dịu dàng cọ lên mái tóc hơi ẩm trên đỉnh đầu của cô, trong miệng khẽ lặp đi lặp lại, "Mạc Đồng , Mạc Đồng ." Biểu cảm kia trong buổi tiệc tối như chưa từng xuất hiện? Toàn thân Ada nhất thời chấn động.
Ada chờ thật lâu, người bên kia vẫn không có ý muốn buông tay, Ada nghĩ thầm: Nếu tiếp tục như vậy không phải là biện pháp hay, Mạc Đồng đã say quá rồi, trong chốc lát không thể tỉnh lại được, không thể để cho anh ta ôm cô ấy đi được. Không thể chần chừ nữa, giờ là lúc phải ra tay.
Cô rón ra rón rén lui về phía sau chừng mười bước, sau đó làm bộ như giống như vừa mới đi tới, miệng không ngừng hô to, "Mạc Đồng , Mạc Đồng " , cố ý nhắc nhở người nọ. Lăng Lực nghe thấy tiếng Ada, cảnh giác buông Mạc Đồng ra, đỡ cô dậy.
Nhìn thấy bọn họ, Ada giả bộ giật mình kêu lên, "Ôi chao, Mạc Đồng , thì ra là cậu ở đây à." Vừa nói vừa chạy qua đỡ lấy cô, "Sao lại thành ra thế này rồi hả ?"
Lăng Lực thấy người tới là Ada, khẽ giật mình, nhưng chợt khôi phục lại sắc mặt. Bày ra một vẻ mặt lạnh lùng xa cách"Cô ấy uống say quá rồi, cô đỡ cô ấy về trước đi, tôi sẽ gọi điện cho ông Lưu để ông ta tiễn hai người về."
Ada gật đầu đồng ý, ánh mắt gian tà lại sắc bén nhìn vào má anh, năm dấu ngón tay đỏ rực vẫn còn in trên mặt anh. Cô vội vàng mở to mắt, sợ bị anh phát hiện. Lăng Lực hoài nghi nhìn cô một cái, nhặt áo vét rơi trên mặt đất lên, xoay người rời đi. Bữa tiệc còn chưa kết thúc, anh là chủ nhân không thể bỏ đi trước được.
Một tuần mới đã đến, phòng làm việc trang nghiêm hơn lúc trước. Mọi người vừa mới đi làm đã nghe thấy tổ trưởng đọc thông báo mới nhất: Do Lăng thiếu tổng mới đến làm việc, muốn làm quen với các nghiệp vụ. Văn hóa là mục tiêu quan trọng của tập đoàn, cho nên anh chọn nơi tới đầu tiên là Ban Biên Tập, phòng làm việc tạm thời của anh nằm ở cùng tầng 24 với họ. Trên thực tế, cửa phòng của anh đối diện với cửa phòng làm việc của bọn cô, có thể nhìn thấy lẫn nhau. Gian phòng này trước kia là phòng tiếp khách, sau đó lại để không. Bây giờ dùng làm kho chứa đồ, bên trong chất đầy những thứ hỗn độn. Chủ nhật đã có người thu dọn xong, thiết bị cũng mua đủ, chỉ đợi chủ nhân mới đến. Tin tức này vừa đưa ra, những cô gái si tình ngu ngốc đều mừng rỡ. Mọi người hăm hở chỉnh trang lại nhan sắc, họ đều hi vọng sẽ được một bước lên mây. Cho nên đây chính là cơ hội để tạo ấn tượng tốt với lãnh đạo mới. Vì vậy, mọi người cố tỏ ra hăng hái nhiệt tình, không bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân cao nhất; Còn những kẻ chỉ muốn an ổn sống qua ngày thì trở nên cẩn thận hơn. Một quả bom hẹn giờ đặt ngay bên cạnh họ, ai biết nó sẽ nổ tung lúc nào?
Trong lúc mọi người đang loạn lên, quả bom này lại nhằm lúc không ai chú ý đến, đi vào. Bàn làm việc của Mạc Đồng ở bên ngoài, đối diện cửa. Trong lúc cô đang vùi đầu vào bàn làm việc, đột nhiên có người vỗ vào vai cô hai cái, tựa như gõ cửa "Lấy cho tôi một ly cà phê." Cô ngẩng đầu nhìn thì người nọ đã xoay người, ra cửa rẽ trái, làm cho cô hoài nghi có phải mình vừa bị ảo giác không. Nhưng lúc cô nhìn thấy tất cả mọi người trong văn phòng đều dùng ánh mắt quaí dị nhìn cô, thì cô biết đó không phải là ảo giác. Thì ra tất cả lãnh đạo đều giống như mèo, đi bộ cũng không có tiếng hay sao? Cô vội vàng đứng lên đi theo. Trong lòng suy nghĩ sao lại xui xẻo như vậy? Hôm nay, cô thật sự hận cái vị trí ngồi của mình. Nếu như không phải chỗ ngồi của cô đối diện cửa, dễ thấy nhất, chuyện tốt này cũng sẽ không rơi vào người cô. Cứ như vậy, không có việc gì lại chọc vào phiền phức. Nhìn đôi mắt Tiền Lị Lị như muốn ăn thịt người, làm như “anh ta” là của các cô ấy không bằng.
Cô lo lắng đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Phát hiện căn phòng này có bố cục giống phòng làm việc của các cô, có hai gian, bên ngoài dùng làm phòng tiếp khách, ngăn giữa hai gian là một bức vách thủy tinh khắc hoa. Bộ ghế sofa màu xám tro và bàn ghế làm việc mới được mua tỏa ra mùi dầu thoang thoảng. Người nọ vẫn không đi chậm lại, chỉ vào trong tủ trà trong phòng nói, "Trong đó cái gì cũng có, ly của tôi là cái ở tầng trên cùng, em mang đi rửa đi đã." Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, không dám nhiều lời.
Tay chân luống cuống một hồi, cuối cùng đã pha xong cà phê. Cô bưng ly cà phê vào trong phòng, vừa đi vừa không nhịn được quan sát xung quanh. Chỉ thấy bức tường thủy tinh bên kia, người nọ đã ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, vùi đầu viết cái gì đó. Mới vừa rồi vội vội vàng vàng , cũng không kịp nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra anh mặc một bộ vest màu xanh dương đậm kết hợp cùng cà vạt đỏ trông rất đẹp mắt. Mạc Đồng không dám lười biếng, vội vàng đi qua phòng khách, vào phòng trong. Cô lập tức ngửi thấy được một mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái, thơm đến nức mũi, đó là mùi thơm của dầu gội đầu. Cô đi tới, đặt ly cà phê trước mặt anh, cố gắng hạ thấp giọng nói, "Lăng tổng, cà phê của anh."
"Được rồi." Anh đáp đơn giản, cũng không ngẩng đầu.
Mạc Đồng thấy anh đang bận, nên không muốn quấy rầy, xoay người chuẩn bị rời đi. Sau lưng lại vang lên giọng nói trầm lắng lạnh lẽo của anh, "Mạc biên tập, tôi đã cho cô đi rồi sao?"
Cô ngơ ngẩn, xoay người, đôi tay nắm chặt đặt trước người, lo sợ không yên, hỏi anh, "Lăng tổng, còn có gì sai bảo sao?" Mặc dù giọng nói nhún nhường, thần thái một mực cung kính. Nhưng lại toát ra sự chống đối từ tận nội tâm, không thể lừa được ai, cũng chỉ có những người thân quen với cô mới có thể nhận ra được. Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không hề thay đổi như cũ.
"Tới đây giúp tôi sửa sang lại tài liệu, tôi vừa làm đống tài liệu này loạn lên mất rồi." Anh chỉ chỉ một đống giấy tờ chất đống trên bàn trên bàn, giọng nói tự nhiên, thật là lấy chức đè người. Cô thuận theo đi đến bên cạnh anh , mùi dầu gội đầu thơm ngát càng thêm nồng nàn, còn xen lẫn hơi thở nam tính đặc hữu trên người anh, cô ít thấy trên người người đàn ông nào có mùi thơm như vậy. Dương Bùi Văn là ngoại lệ, trong lòng vừa nghĩ, mùi trên người hai người này lại hết sức giống nhau, rất dễ lẫn lộn.
Anh vẫn cúi đầu viết, cô yên lặng không nói gì lật xem và chỉnh lý tài liệu bên cạnh. Trong phòng chỉ có tiếng viết và tiếng giấy tờ vang lên.
Đột nhiên, anh đặt cây bút trong tay xuống, lấy ra một cái ghế, cúi đầu, tay bịt kín lỗ mũi. Mạc Đồng thất kinh, vội vàng đi tới, lấy ra vài tờ khăn giấy từ chiếc hộp trên bàn, luống cuống tay chân bịt vào mũi anh "Mau ngẩng đầu lên, như vậy mới có thể cầm máu." Cô nói vội.
Thân thể Lăng Lực nhất thời vô cùng sững sờ.
"A Đồng, anh lại chảy máu mũi nè..., thật khó chịu quá, nhanh giúp anh xử lý chút đi." Anh bịt mũi lớn tiếng gọi, vẻ mặt khổ sở.
"Anh cố gắng chịu một chút em đi tìm khăn tay." Mạc Đồng hốt hoảng tìm kiếm trong túi.
"A Đồng, anh cảm thấy muốn ngất đi, nhất định là máu chảy nhiều lắm rồi." Anh nhân cơ hội dựa vào người cô.
"Mau ngẩng đầu lên, như vậy mới có thể cầm máu." cuối cùng Mạc Đồng lôi một chiếc khăn nhăn nhúm từ trong túi ra, phủ qua đầu của anh , sau đó lại gỡ tay anh đang bịt mũi."Buông tay ra."
"Ha ha ha, " anh đột nhiên buông tay ra cười lớn, " A Đồng ngu ngốc, em bị lừa rồi..., thật là ngốc."
"Em không thèm để ý tới anh, luôn gạt người khác!" Cô gái giận đến dẩu môi lên, nghiêng đầu không để ý tới anh .
Tiếng cười ngây thơ vang vọng bên tai Lăng Lực, ha ha ha, ha ha ha ——
Cắt, một tiếng hắt hơi thật to làm cho anh chấn tỉnh.
"Mạc biên tập, động tác rất thành thạo, em thường giúp người ta cầm máu mũi sao."
Khí thế bức người của anh gần cô trong gang tấc. Đầu của anh ở trước ngực của cô, chỉ cần chếch đi một chút, là có thể đụng phải. Cằm anh khẽ ngẩng lên, ngay cả chút tàng nhan trên chóp mũi của anh, cô cũng có thể nhìn thấy được rất rõ ràng. Ánh mắt của anh thật khôi hài, làm cho cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Khi cô ý thức được tư thế này rất mờ ám, cô cố giật tay mình ra, lại phát hiện tay mình bị anh nắm chặt, dù giãy giụa thế nào cũng phí công vô ích. Tình cảnh này làm cho cô nhớ lại lần gặp gỡ đêm đó. Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó rời. Cô lúng túng nói, "Tôi nhìn lầm."sssssssssssssss


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui