Anh Có Thể Đừng Yêu Em, Hay Không?


Thời gian kế tiếp của buổi tối, Phùng Linh Linh đều không rời khỏi bên cạnh Lăng Lực. Ngày trước cô rất kiêu ngạo, nay lại trở nên dịu dàng như nước. Cho nên nói không có phụ nữ không dịu dàng, chỉ là các cô chưa tìm được người vừa ý mà thôi. Một khi chân mệnh thiên tử xuất hiện, không cần trói buộc, con ngựa hoang cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng.
Cả sảnh đường, những bóng dáng mảnh mai thơm ngát đều nhìn Lăng Lực sinh lòng mến mộ, đều nóng lòng muốn tiếp cận. Nhưng cô tiểu thư của Phùng Thị đang ở bên cạnh anh, dường như muốn chứng minh quyền sở hữu của mình, nên không người nào dám hành động lỗ mãng.
Tổng giám đốc Lục Tử Minh, ông trùm tập đoàn vàng ngọc và đá quý vất vả lắm mới từ trong đám đông trò truyện được với Lăng Lực. Phùng Linh Linh đành phải khéo léo nhượng bô đi qua một bên. Đúng lúc này, một người mặc toàn hàng hiệu từ trên xuống dưới, tay phải chỉ cầm ly rượu, tay trái đeo một cái đồng hồ nổi tiếng thế giới Vacheron Constantin. Một công tử có vẻ ăn chơi đi đến phía sau cô, dùng giọng nói nhỏ nhẹ giống như thái giám, tỉ mỉ hỏi ,"Sao vậy? Linh em, cuối cùng cũng kiếm được anh trai bảo bối rồi hả?" Con người cà lơ phất phơ này, đứng không ra đứng, nhìn anh ta giống như ông già sắp ngã vậy. Lôi Kế Vượng con trai của Lôi Đắc Vượng trùm địa ốc Lôi Thị. Hằng ngày anh ta chỉ biết ăn chơi đàn điếm, mê hàng hiệu, đồng hồ trên tay anh ta sơ sơ cũng có giá một ngàn năm trăm vạn. Bàn về ăn uống, tán gái, mode, tiền xài như nước, ở trong nhóm người này anh ta làm đại ca, không ai có thể sánh bằng. Lúc này, anh ta đi đến chổ Phùng Linh Linh từ phía sau, vẻ mặt đắc chí giống như con mèo ngửi thấy mùi con chuột.
Phùng Linh Linh nhìn chằm chằm Lăng Lực nhìn đến say mê, cảm giác được trái tim đập thổn thức, nhìn như thế nào cũng thấy không đủ, thình lình nghe được giọng nói của gã, giống như nuốt phải một con ruồi, cũng không quay đầu lại, xì một cái nói:" Đi chết đi, cái miệng thối của anh, chuyện tốt nào đến miệng anh đều biến đổi."
"Ặc, Linh em, ngày thường em phê bình anh không có văn hóa, không lịch sự, anh cũng chịu. Nhưng đêm nay nếu so sánh thì anh là người thích hợp nhất rồi. Em xem, hai chữ Linh và Lâm này tuy nói viết cũng khác nhau. Con mẹ nó, nghe thì đều giống nhau, nhiều điển tích, nhiều ý thơ, lãng mạn cũng nhiều. Kết quả vẫn bị em mắng. Anh đây có nịnh nọt cũng không đi vỗ lên vó con ngựa đâu?" Lôi Kế Vượng làm ra bộ dạng chịu uất ức. Cuối cùng cũng chọc cho người đẹp cười.
Phùng Linh Linh quay đầu, liếc xéo anh ta nói:"Em phê bình anh, anh còn không phục. Không có văn hóa cũng đừng khoe khoang, bụng dạ ít đen tối chút đi. Anh cũng đã biết, Lâm Đại Ngọc và Cổ Bảo Ngọc yêu nhau đến chết đi sống lại, kết quả cũng không được tốt. Cuối cùng em Lâm cũng chết lúc còn trẻ, lúc này anh lấy họ so sánh với hai chúng em, không phải là trù em sao?" Nói xong cô nhìn Lôi Kế Vượng vô cùng xem thường.
Lôi Kế Vượng cũng không giận, anh ta vốn không có văn hóa, cũng may là tự mình biết mình, hơn nữa tính cách cũng hào sảng, viết trực tiếp hai chữ thô tục lên trán. Anh ta nghe Phùng Linh Linh nói chuyện này, cũng khâm phục thật lòng, liền hỏi tiếp, "Nói như vậy là thằng nhóc kia mới khiêu khích mấy cái đã động lòng xuân rồi sao?"
Phùng Linh Linh cười đắc ý, hỏi,"Anh nhìn ra được sao? Coi như anh cũng có mắt nhìn đó."
Lôi Kế Vượng đảo mắt lên, khinh thường hô "cắt" một tiếng, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng," Em gái, đêm nay mỗi một giây em đều phải tiết ra một lượng lớn hormone, bộ dạng phong lưu của tên đó, bất cứ con mắt nào ở đây cũng nhìn ra cả.”
Cuối cùng Phùng Linh Linh thu về ánh mắt chiếu trên người Lăng Lực, hỏi, "Khoa trương như vậy sao?"
Lôi Kế Vượng cười ha ha nói:" Em còn không rõ sao, trong hai mắt em chỉ có tình lang kia, không nhìn thấy những ánh mắt phóng lửa, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của các cô gái khác. Các cô nàng đó hận không thể cùng nhau hợp lại trói em đánh rồi đem đi tròng lồng heo đó thôi.”
"Cắt, chỉ bằng họ , cũng muốn giành với em à?" Phùng Linh Linh nói khinh thường vô cùng.
"Anh nói nè. Trên thực tế em không cần phải tăng tốc liều mạng phóng điện. Trái tim nhỏ động lòng xuân của em, thằng nhóc kia liếc mắt một cái đã nhìn thấu từ lâu rồi." Lôi Kế Vượng nói xong nâng đế ly rượu lên, uống cạn rượu ngon, hài lòng nhịp nhịp chân, nói tiếp " Anh thấy tên đó cũng không phải kẻ tốt đẹp gì. Anh trai đây, bằng nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn trên tình trường, với ánh mắt đã duyệt qua vô số người cam đoan với em. Em đừng thấy bộ dạng hào hoa phong nhã, ra vẻ đạo mạo, hắn ta cũng chà hoa đạp phấn không thua gì anh đâu. Anh xem em lần này, cuối cùng cũng có đối thủ, cẩn thận một chút, em gái, coi chừng thua đó."
Phùng Linh Linh nao nao, hai mắt long lanh nhìn tướng tá cao lớn của Lăng Lực đứng cách đó không xa, không chút để ý nói, "Tốt, Phùng Linh Linh em thích nhất có đối thủ ngang tài ngang sức."
Lôi Kế Vượng nhìn bộ dạng sôi sục ý chí chiến đấu của cô, cười nói," Anh đây liền cầu chúc cho em gái sớm ngày ôm được chàng rể về nhà." Ngược lại đến bên tai cô nói nhỏ," Cũng đừng trách anh trai không sớm nhắc nhở em."
Phùng Linh Linh cười lạnh một tiếng, quát nói, "Cút."
Mặc dù Phùng Văn Đường và Lăng Văn Long vội vàng tán gẫu, nhưng cũng không quên thường xuyên lén lúc đánh giá bọn họ trong đám đông, lúc này thấy đôi kim đồng ngọc nữ trò truyện với nhau thật vui, trong lòng hai người cũng tỏ ra vui mừng.
Lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của Lăng Văn Long nhất định là có dụng ý khác, ông ta là một thương nhân giàu có, mỗi ngày đều là tiệc rượu, ngày nào cũng là ngày hội, làm sao còn khổ sở huy động nhiều người làm yến tiệc chúc thọ chứ? Hơn nữa, thực sự muốn khoe sự giàu sang cũng cần ra mặt chọn chúc thọ sáu mươi tuổi sao. Sở dĩ ông ta một lòng muốn như vậy, là bị bắt buộc khẩn cấp, tức nước vở bờ. Nguyên nhân là ở hai thằng con trai của ông. Tuy mọi người đều hâm mộ ông có hai người con trai, nhưng hai bọn chúng đều không muốn tiếp quản sự nghiệp của ông. Vài năm nay, trong đầu ông thực sự lo lắng, ăn ngủ không yên. Cuối cùng ông đắn đo suy tính, thống nhất kế hoạch với Tần Lam, mới nghĩ ra được một phương pháp. Đó chính là dùng lý do tuổi mình đã cao, lấy cớ sức khỏe không tốt, muốn lừa hai đứa con trở về một lần, cố gắng đã thông tư tưởng về công việc của bọn chúng.
Bốn năm trước, con trai của Lăng Văn Long và vợ đầu tiên đã tốt nghiệp đại học. Thằng nhóc này từ nhỏ đã thông minh, thích đọc sách, lúc học tiểu học cũng nhảy lớp, cho nên còn tốt nghiệp sớm hơn cả anh trai. Lúc ấy, Lăng Văn Long cảm thấy vui mừng, nghĩ rằng, sản nghiệp to lớn như vậy, ông làm lụng vất vả cả nửa đời người, nói không khổ cực là giả, cuối cùng có người có thể giúp ông cai quản. Ban đầu thằng nhóc nhỏ kia cũng gật đầu đồng ý, còn chưa kịp đến công ty tiếp nhận công tác. Hai năm nay lại như xuất quỷ nhập thần, không thấy mặt mũi đâu. Gọi điện hỏi nó, nó chỉ nói là thiếu kinh nghiệm thực tế quản lý công ty, muốn ở bên ngoài ra sức làm việc vài năm rồi mới trở về. Kết quả là Lăng Văn Long không hề vui vẻ.
Tiếp theo, ba năm trước đây. Lăng Lực tốt nghiệp học viện Havard với thành tích xuất sắc. Tâm trạng chán chường kia của ông lại hồi sinh, bắt đầu chú ý tới thằng con trai lớn. Ông nghĩ đắc ý, vẫn còn con trai là tốt rồi, lúc này giống như đánh giặc, cha con ra chiến trường, trông cậy một đứa con còn hơn trông cậy vào kẻ khác. Song, Lăng Lực đã quen sống tự do thoải mái ở nước ngoài, sống chết cũng không chịu về, nói cái gì mà muốn học thạc sĩ. Kết quả lại là công dã tràng.
Lăng Văn Long nghĩ thầm, con ông đều phải kế thừa sản nghiệp, kinh doanh không cần đòi hỏi tri thức cao. Học đến đây đã đủ dùng, cần chi học cái bằng thạc sĩ đáng ghét đó. Nhất định là Lăng Lực lưu luyến sự phồn hoa của nước ngoài, không bỏ được những cô gái mắt xanh tóc vàng kia. Nếu nó học xong thạc sĩ lại muốn học tiến sĩ, học xong tiến sĩ lại muốn học trên tiến sĩ, dùng cái mạng già của nó đi học cả đời thì sao. Lăng Văn Long vô cùng đau đớn, chỉ hối hận lúc trước lại sớm cắt đứt tình cảm của nó, để cho nó tập trung học, vì thế hạ quyết tâm đưa nó ra nước ngoài. Bây giờ, nó đi nước ngoài lại không chịu trở về. Ông nôn nóng trong lòng, hiện tại thật không biết làm cái gì mới tốt.
Thực tế, sau khi Lăng Lực đến nước Mỹ chưa hề trở về, chuyến đi này đúng mười năm. Ngược lại, mẹ của nó nhớ con sốt ruột, một năm đi thăm nó nhiều lần, ông làm cha một năm chỉ đi thăm nó một lần.
Lăng Văn Long phát hiện con trai lớn và con trai nhỏ của ông khác nhau hoàn toàn. Con trai nhỏ của ông thì thông minh hơn người, nhưng lại quá mức nho nhã, làm việc không đủ hung ác tàn nhẫn, hơi yếu đuối như lòng dạ đàn bà. Còn trên người con trai lớn của ông, ông nhìn thấy bóng dáng của mình năm đó. Lăng Lực đầu óc nhạy bén, quan sát tỉ mỉ, học tập cũng không chỉ học sơ sơ bên ngoài giống người khác, nó có thể thấy rõ toàn bộ bản chất của sự vật. Mấy năm nay ông rất hài lòng khi nghe những lời đồn về con trai lớn của ông ở trường. Con gái đối với nó giống như nước sông Tống Giang, cũng tựa như quần áo, hôm nay mặc, ngày mai lại thay. Phụ nữ đối với nó chỉ là cơm bữa, nó cũng không cự tuyệt các cô. Trên người nó có năm phần khí thế can đảm của ông năm đó, nên Lăng Văn Long hài lòng vô cùng.
Gọi điện thoại cho Lăng Lực là Tần Lam gọi, bà thương lượng chuyện mừng thọ của cha cùng anh, không nghĩ tới anh lại đồng ý. Nhiều năm rồi Lăng Lực chưa trở về nhà, cũng muốn trở về xem thử, coi như đi du lịch. Hơn nữa phụ thân đại nhân mừng thọ, đứa con bất hiếu như anh, cũng không thể thờ ơ làm bộ không quan tâm được.
Con trai nhỏ không phải do Tần Lam sinh, đương nhiên là Lăng Văn Long gọi điện thoại. Những năm gần đây, từ khi mẹ ruột của anh - cũng chính là vợ trước của Lăng Văn Long qua đời, đứa con trai này của ông rất ít về nhà. Ông biết trong đáy lòng nó rất hận người cha như ông. Năm đó ông có vợ bé, xôn xao ầm ĩ, ba vợ ông biết được hết sức giận dữ, một lần muốn đuổi ông ra khỏi nhà. Chỉ tiếc rằng ông cụ không có con trai, thật vất vả mới chọn được người con rể như ý, bụng con gái của ông cũng không chịu thua kém, kết hôn bốn năm năm vẫn chưa có con. Lăng Văn Long giải thích có tình có lý mong ước ban đầu của ông bàn bạc với ba vợ. Ông cụ nghe xong nhất thời hết giận, cũng không nói gì, xem như chấp nhận. Từ xưa đến nay, chuyện con trai nối dõi tông đường luôn là nhận thức chung của mọi người.
Vận mệnh đúng là trêu trọc người khác. Khi ông ba mươi tuổi, tình nhân bên ngoài của ông - cũng chính là Tần Lam vừa mang thai không bao lâu, thì cùng năm, vợ ông ít có khả năng mang thai lại cũng mang thai. Nguyện vọng mong muốn được làm cha của ông cũng được thỏa nguyện, hơn nữa bổng chốc có hai đứa con, cuối cùng cũng có người nối nghiệp. Cũng từ đây, ông như nhân bị kẹp giữa của bánh bích quy, cuộc sống bị cả hai khinh thường. Vợ của ông vốn là người tâm cao khí ngạo, là phụ nữ có lòng tự trọng rất lớn, trước mặt không biểu lộ gì, sau lưng lại nhiều năm buồn bực không vui. Về sau lại bị phát bệnh qua đời. Từ đó đứa con nhỏ của ông có nhà cũng không về.
Cho dù là có thù hận thâm sâu thế nào, máu mủ tình thân chung quy vẫn tồn tại, có gãy xương cốt thì cũng phải liền lại. Dù sao tình cha con của họ cũng hơn hai mươi năm, tình cảm vẫn rất sâu đậm. Con trai nhỏ nghe nói cha làm tiệc mừng thọ, cũng thẳng thắn đồng ý sẽ trở về một chuyến để bày tỏ lòng hiếu thảo.
Lăng Lực về nước hai ngày, không tránh khỏi cùng cha mẹ ôn lại chuyện cũ, vì đã đi xa quê hương rất lâu. Em trai cùng cha khác mẹ với anh ở trong nước, hôm sinh nhật cha có vội vàng trở về. Tuy rằng nó lấy cớ công việc bận rộn, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ, nó không muốn nhìn thấy người làm sụp đổ tổ ấm gia đình của mình, lại hòa thuận vui vẻ ở trong nhà mình.
Kết quả anh thật sự có trở lại, vì anh biết trong nhà mình thứ gì cũng có, nên chỉ biếu ông một cân rượu ngũ hương thượng hạng, để ông thưởng thức. Một mình anh và cha ngồi ở phòng đọc sách, nói về kế hoạch bước đầu của mình. Ngay cả Tần Lam cũng không đi lên nhìn mặt, chứ đừng nói chi là người hiểu rõ nguyên nhân như Lăng Lực.
sssssssssssssss


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui